Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 268: Hảo ca ca

"Ngươi cố ý đấy!"
Đường Ninh mở giấy ra, nhấc bút lên, Triệu Mạn cứ như một con gà mái nhỏ tức giận, mắt trừng tròn xoe, đứng đối diện nhìn hắn.
Đường Ninh kéo ghế ra phía sau, giữ khoảng cách nhất định với nàng, tránh để người khác hiểu lầm.
Triệu Mạn hai tay xoắn vào nhau, thân mình lắc lư qua lại, "Ta mặc kệ, ta không muốn làm công chúa Anh Anh."
"Ai nói ngươi là công chúa Anh Anh, công chúa Anh Anh thích cướp đồ của người khác, chẳng lẽ điện hạ cũng thích vậy sao?"
"Ngươi..."
Triệu Mạn vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, cười nói: "Người ta đương nhiên không thích, vậy ngươi định viết công chúa Anh Anh như thế nào?"
Đường Ninh nghĩ ngợi, nói: "Đây chỉ là một vai phụ không quan trọng, để nàng đi hòa thân đi, cũng có thể vì nước cống hiến chút, về sau liền sẽ không xuất hiện nữa."
"Không được!" Triệu Mạn có chút nóng nảy, nói: "Ta không muốn... Ta không muốn công chúa Anh Anh đi hòa thân!"
"Vậy để nàng tùy tiện gả cho công tử quý tộc nào đó?"
"Cũng không được!"
"Tìm lý do để nàng bệnh chết?"
"Không nên, không nên, không được!"
Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, Đường Ninh đưa bút cho nàng, nói: "Bút cho ngươi, ngươi viết đi."
"Ta viết với ngươi viết không giống..." Triệu Mạn ưỡn vòng eo, nói: "Hảo ca ca, ngươi viết công chúa Anh Anh tốt một chút nha..."
Lạch cạch! Lạch cạch!
Hai tên Hàn Lâm tu soạn thoạt nhìn đang làm việc, kỳ thực toàn bộ sự chú ý đều dồn về phía này, bút trong tay rơi xuống bàn, trong lòng càng thêm bất an sợ hãi.
Đường tu soạn không chỉ là người được học sĩ đại nhân coi trọng, mà còn là người được bệ hạ coi trọng, lần trước bệ hạ đột ngột đến Hàn Lâm viện, bọn hắn không để ai báo trước, đã đắc tội với hắn một lần rồi.
Mấy ngày nay, bọn hắn vốn muốn tìm cơ hội tạ tội, nhưng còn chưa kịp mở lời, lần này lại đụng phải chuyện không nên để bọn hắn thấy, Đường tu soạn thì bọn hắn không dám đắc tội, công chúa lại càng không.
Không được, chỗ này bọn hắn không thể ở tiếp nữa, nhất định phải mau chóng cầu học sĩ đại nhân giúp bọn hắn đổi một phòng khác, ở đây lâu nữa, đừng nói con đường làm quan, sợ là mạng nhỏ cũng khó giữ!
"Dừng!"
Tiếng "Hảo ca ca" của công chúa Anh Anh khiến Đường Ninh giật mình, vội nói: "Điện hạ cứ gọi ta Đường Ninh là được rồi."
Triệu Mạn nhìn hắn, nói: "Ta gọi Đường Chiêu là ca ca, cũng gọi Đường Cảnh là ca ca, đương nhiên cũng có thể gọi ngươi là ca ca."
Thế mà đem Đường nhị ngốc so với hắn, Đường Ninh chắp tay, nói: "Đường Ninh không dám cùng công chúa xưng huynh gọi muội."
"Không nói chuyện này." Triệu Mạn nhìn hắn, nháy mắt, nói: "Chúng ta làm giao dịch thế nào?"
Đường Ninh uống ngụm trà trấn an, hỏi: "Giao dịch gì?"
Triệu Mạn cười hì hì nhìn hắn, nói: "Ta đây, về sau không đối đầu với ngươi nữa, cũng không để phụ hoàng đánh ngươi bằng gậy, còn ngươi thì viết kết cục công chúa Anh Anh tốt một chút, về sau nếu có bản thảo mới, cũng phải cho ta xem trước, thế nào?"
Đây đúng là tư duy điển hình của ác nhân, bởi vì ta không tìm gây phiền phức cho ngươi, nên ngươi phải nghe theo lời ta, nếu là người khác nói vậy, Đường Ninh đã tát cho một cái rồi.
Nhưng ai bảo Anh Anh quái này là công chúa chứ, người hoàng gia thì không đắc tội được.
Tùy tiện cho nàng cái kết cục rồi đuổi đi là được, tránh cho nàng cả ngày đến đây làm yêu, truyền ra ngoài, người khác còn tưởng hắn thông đồng với công chúa, vậy sau này hắn làm người thế nào được?
Đường Ninh khẽ gật đầu, nói: "Thành giao."
Hắn kéo một tờ giấy tới, nói: "Viết giấy chứng nhận đi."
Triệu Mạn khoát tay, nói: "Không cần, ta tin ngươi."
Đường Ninh kiên trì nói: "Vẫn nên viết đi."
Hắn tin tưởng bản thân, mấu chốt là hắn không tin tưởng ai kia, vẫn nên có giấy trắng mực đen, ai cũng đừng nghĩ lật lọng.
Triệu Mạn ký tên mình lên giấy, sau đó mới phản ứng lại, nhìn Đường Ninh, tức giận hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Khó khăn lắm mới đưa tiễn công chúa Anh Anh đi, Đường Ninh mới có thời gian bắt đầu bận rộn.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng nào đó, Hàn Lâm học sĩ nhìn hai tên Hàn Lâm tu soạn, nhíu mày nói: "Các ngươi muốn đổi phòng?"
Trong Hàn Lâm viện, thông thường ba hoặc bốn người một phòng, quan viên cấp bậc thấp hơn thì sáu hoặc tám người, tất cả đã được an bài đâu ra đấy, sao có thể nói đổi là đổi được?
Một tên Hàn Lâm tu soạn giải thích: "Học sĩ đại nhân, hai người chúng ta không có ý gì khác, chỉ là, Đường tu soạn là trụ cột của quốc gia, chúng ta ngày thường ra ra vào vào, rất phiền phức, sợ ảnh hưởng đến hắn, dù Đường tu soạn không để ý, nhưng chúng ta vẫn rất áy náy..."
Một tên Hàn Lâm tu soạn khác liếc hắn, trong lòng thầm than, hắn thế mà nghĩ ra lý do như vậy...
Chu học sĩ nhìn bọn hắn, nói: "Phòng trong Hàn Lâm viện không thừa, các ngươi ngày thường ra vào nhỏ tiếng chút không được sao?"
Tên tu soạn kia lập tức nói: "Đại nhân, chúng ta không cần chiếm dụng phòng khác, cùng các đồng liêu khác chen chút cũng được..."
Chu học sĩ vỗ bàn, nói: "Làm càn, các ngươi đây là đang cò kè mặc cả với ta sao?"
Hai tên tu soạn liếc nhau, quỳ xuống đất, nói: "Cầu học sĩ đại nhân thông cảm!"
Chu học sĩ nhìn bọn họ, ngạc nhiên nói: "Các ngươi đây là..."
Đường Ninh ăn cơm trưa xong, đi bộ trở về, vừa bước vào phòng, lại lùi ra.
Xác nhận lại lần nữa, mới phát hiện mình không đi nhầm.
Hắn lại đi vào phòng, nhìn hai cái bàn trống trơn, có chút ngơ ngác.
Trong phòng này, tính cả hắn, tổng cộng có ba Hàn Lâm tu soạn, còn bây giờ, chỗ của hai người kia đã bị dọn sạch.
Cố Bạch từ bên cạnh đi tới, nói: "Học sĩ đại nhân nói, muốn cho ngươi một không gian yên tĩnh, nên cho Ngô tu soạn và Hồ tu soạn chuyển sang phòng khác, từ giờ nơi này sẽ là một mình ngươi."
Nhìn gian phòng rộng rãi hẳn ra, Đường Ninh thấy tâm trạng tốt hơn nhiều.
Một người một văn phòng, đương nhiên là thích hơn so với phải dùng chung với người khác, có không gian riêng của mình, muốn làm gì thì làm đó, tự do thoải mái, đóng cửa lại, ai cũng không biết bên trong xảy ra chuyện gì, những đại lãnh đạo hay ông chủ lớn ở đời sau, ai mà không có văn phòng riêng chứ?
Chu học sĩ quả thật rất quan tâm chu đáo đến hắn, không biết khi nào sẽ cho hắn thêm một cô thư ký nữa thì sao...
Công việc ở Hàn Lâm viện có thể nói là nhàn hạ tới cực điểm, nhàn đến Đường Ninh cảm thấy hơi không quen, một mình trong phòng, chẳng thấy bóng ai, thậm chí không có người để nói chuyện, lâu ngày cũng rất nhàm chán.
Không chỉ Hàn Lâm viện nhàm chán, mấy ngày nay, vô luận là triều đình hay dân gian, đều đặc biệt yên bình, không có việc đại sự nào xảy ra.
Hắn vốn nghĩ sau khi Đường gia chịu một thiệt thòi lớn như vậy, sẽ lập tức ra tay trả thù dữ dội như mưa bão, đồng thời đã chuẩn bị tinh thần, nhưng không ngờ trong khoảng thời gian này, Đường gia lại im hơi lặng tiếng, ngay cả Đoan Vương cũng biết điều hơn, không còn đối đầu khắp nơi với Khang Vương trên triều đình, Đường gia và phe Đoan Vương hành xử khiêm tốn tới mức khó tin.
Đương nhiên, Đoan Vương thấp giọng, Khang Vương lại nổi lên.
Liên tiếp chiến thắng, khiến ảnh hưởng của Khang Vương trong triều vượt trội so với Đoan Vương, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhân lúc còn nóng rèn sắt, củng cố thế lực.
Đường Ninh không quan tâm đến những điều này, mấy ngày trước, từ Linh Châu gửi đến mấy bình rượu mẫu, mặc dù toàn bộ quá trình cất rượu còn chưa hoàn thành, nhưng loại rượu này ở giai đoạn này, chất lượng đã vượt xa các loại rượu ngon khác trên thị trường.
Điều này khiến lão khất cái mấy ngày nay luôn say xỉn mơ màng, còn Tiểu Tiểu có thể nghỉ ngơi chút ít.
Nhạc mẫu đại nhân trước đó cũng đã nói, lúc nào không vội, thì đến huyện nha ăn cơm, Đường Ninh cách mấy ngày sẽ cùng các nàng tới đó một lần.
Gần đây, số lần nhạc phụ đại nhân xuất hiện khi ăn cơm rõ ràng nhiều hơn.
Làm huyện lệnh Bình An, so với huyện lệnh Vĩnh Yên trước kia thì bận rộn hơn nhiều, dù sao kinh sư là một thành lớn, mỗi ngày có không biết bao nhiêu chuyện vụn vặt phát sinh, cả huyện nha đều không làm xuể, nhạc phụ đại nhân thảnh thơi liền lộ ra rất kỳ lạ.
Không chỉ thảnh thơi, hình như ông còn có tâm sự, tần suất uống rượu cũng cao hơn so với trước đây.
Đường Ninh cơm nước xong, đang tiêu thực ở huyện nha, vừa lúc gặp Bành Sâm, nghĩ ngợi, liền hỏi: "Có phải là gần đây huyện lệnh đại nhân lại gặp phải chuyện phiền não không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận