Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 100: Màn mưa

Chương 100: Màn mưa, thiếu nữ nhìn theo hướng Đường Hoài biến mất, nghi hoặc thì thào một câu, sau đó liền lắc đầu, nhẹ nhàng gõ cánh cửa một tiểu viện u tĩnh, chậm rãi bước vào. Bên trong nội viện, trong đình có một nữ tử đang ngồi, dung mạo nữ tử đoan trang thanh nhã, lặng lẽ ngồi đó, tuổi tác trông như chỉ lớn hơn thiếu nữ vừa bước vào viện vài tuổi, nhưng từ ánh mắt thất thần của nàng lại tiết lộ một điều gì đó, cứ như là so với nàng lớn hơn về bối phận. Chỉ nhìn vẻ bề ngoài, rất khó đoán ra tuổi thật của nàng. Thiếu nữ nhìn nữ tử trong đình, trên gương mặt xinh đẹp lại lộ vẻ nghi hoặc. Từ trước đến nay, Hàn bá luôn như hình với bóng bên cạnh đại bá mà mấy ngày nay không thấy bóng dáng, tiểu cô cũng hiếm khi không ngồi may y phục trong sân, phụ thân thì dường như có tâm sự gì đó, lúc thì cau mày, lúc thì lại cười tươi. . . Mấy ngày nay nàng luôn cảm thấy bầu không khí Đường phủ có gì đó không đúng, hỏi phụ thân thì phụ thân lại chẳng nói một lời, dù nàng chẳng biết gì nhưng vẫn xác định là chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra. Nàng đi đến lương đình, ngồi bên cạnh nữ tử, ôm lấy cánh tay nàng, dịu dàng nói: "Tiểu cô..." Nữ tử thu ánh mắt đang nhìn về phía trước, quay đầu nhìn nàng, hỏi: "Sao vậy, ai lại khi dễ ngươi rồi?" "Ở kinh sư này, chỉ có nàng Đường đại tiểu thư đi khi dễ người khác, có ai có thể khi dễ được nàng?" Nữ tử vừa dứt lời, một giọng nói từ ngoài cửa truyền đến. Đường Tĩnh bước vào đại môn, rồi lại quay đầu đóng cửa viện từ bên trong, lúc này mới hướng bên này từ tốn bước đến. Thiếu nữ nhìn Đường Tĩnh, bất mãn nói: "Cha, có ai lại nói con gái mình như vậy không chứ, mặc dù con không phải do cha và mẹ sinh ra, nhưng cũng đã ở bên cạnh hai người 18 năm rồi..." Đường Tĩnh liếc mắt nhìn nàng, nói: "Ta cùng tiểu cô ngươi đang nói chuyện riêng, con đi ra ngoài trước đi." "Hai người cứ nói đi, ta ở ngay đây thôi, đảm bảo không chen vào." Thiếu nữ chỉ tay về hướng cửa viện, nói: "Mà lại cửa đã đóng, bây giờ ta đi ra ngoài, chẳng phải cha phải đi ra đóng lại thêm lần nữa sao, thế thì phiền phức quá..." Đường Tĩnh nghĩ nghĩ, cảm thấy nàng nói cũng có lý, liền chỉ tay lên tường viện, nói: "Vậy con trèo tường ra ngoài đi." "Quả nhiên, con nuôi và con ruột vẫn là không giống nhau mà..." Thiếu nữ buồn bực nói một câu, rồi hướng về phía tường viện đi đến. Nữ tử nhìn Đường Tĩnh, lắc đầu, nói: "Thôi được rồi, Tam ca, cứ để Thủy nhi ở lại đây đi." Thiếu nữ lập tức chạy trở về, ngồi xuống bên cạnh nữ tử, lại lần nữa khoác tay nàng, nhìn Đường Tĩnh, nháy mắt, nói: "Cha, cha cứ nói đi." Đường Tĩnh thầm trừng mắt nhìn nàng, nhưng cũng không còn kiên trì nữa. Hắn nhìn thiếu nữ, nói: "Chuyện hôm nay, không thể để người thứ tư biết, nhất là đại bá của ngươi, con rõ chưa?" Thiếu nữ gật nhẹ đầu, nói: "Yên tâm đi, mẹ hỏi thì con cũng không nói." Đường Tĩnh gật đầu nhẹ, thở phào một hơi, nhìn về phía nữ tử, trên mặt tươi cười, nói: "Ta đi tìm Phương Hồng, biết được rất nhiều tin tức của hắn." "Hắn ở Linh Châu, là giải nguyên t·h·i châu lần này." "Hắn thi châu mỗi một trận đều đứng đầu danh sách, Phương thị lang đối với hắn vô cùng tán thưởng, thơ từ của hắn viết rất hay, còn tinh thông cả sách luận, được ba vị tuần khảo hết sức bảo vệ..." "Hắn đã có hôn phối, nương tử của hắn, có danh xưng "Linh Châu đệ nhất tài nữ", cũng là một cô gái có tri thức hiểu lễ nghĩa..." "Chậm nhất đến tháng ba năm sau, hắn sẽ đến kinh sư tham gia t·h·i tỉnh..." Đường Tĩnh lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo, nói: "Đây là hai bài thơ mà hắn viết trong t·h·i châu, ta cũng đã lấy được từ chỗ Phương Hồng, con xem thử đi, viết thì hay đấy, nhưng lại có chút hồ đồ, thơ trong khoa cử, từ xưa đến nay luôn nghiêm túc, hắn lại đi viết tình cảm khuê các của nữ nhi..." Nữ tử tiếp lấy tờ giấy, gần như không thể chờ đợi mà nhìn sang, tay của nàng hơi run rẩy, lẩm bẩm: "Đều tốt, đều tốt..." Thiếu nữ nhìn Đường Tĩnh thao thao bất tuyệt kể, sự nghi hoặc trên mặt càng ngày càng sâu, rốt cuộc không nhịn được quay đầu hỏi: "Tiểu cô, "hắn" là ai vậy?" ... Khi ngươi không cần một món đồ nào đó, thì nó sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi, còn khi ngươi cần nó thì dù lật tung cả Địa Cầu cũng không tìm thấy. Đó chính là định luật Murphy đáng chết. Mặc dù nói lão khất cái không phải thứ tốt lành gì, nhưng ý tứ thì cũng giống nhau. Những ngày gần đây, hắn tựa như là bốc hơi khỏi nhân gian vậy, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của Đường Ninh. Trong lòng Đường Ninh có chút khó hiểu, mười lượng bạc kia, dù hắn có tiêu xài thế nào thì cũng nên tiêu hết rồi chứ? Hắn có chút bất đắc dĩ lắc đầu, mở cuốn sổ rách nát trong tay ra. Các chiêu thức trên quyển sách này hắn đã nhớ nằm lòng, đương nhiên cũng chỉ là chủ nghĩa hình thức, Đường yêu tinh nói, một số võ học cao thâm, cần phải có đ·ộ·c môn tâm p·h·áp mới có thể p·h·át huy ra mười thành uy lực, không có tâm pháp thì chỉ có thể p·h·át huy ra chưa tới năm thành. Nhắc đến Đường yêu tinh, Đường Ninh cũng có chút tiếc nuối. Nếu như nàng không biết chuyện bí tịch, thì hắn đã có thể lén lút luyện tập, vụng trộm vượt qua nàng, xoay người làm chủ, mở mày mở mặt, từ nay về sau, Đường yêu tinh chỉ có thể cúi đầu xưng thần với hắn. Nhưng nếu như cả hai cùng luyện, sự chênh lệch này sẽ chỉ bị kéo dài vô hạn, Đường Ninh tự biết bản thân, dù là cơ bản hay là t·h·i·ê·n phú, hắn cũng không thể nào so sánh với Đường yêu tinh được. Nhưng nếu như không có Đường yêu tinh thì mấy cuốn sách nát này có lẽ đã bị hắn coi như rác mà vứt đi từ lâu, cũng sẽ không có chuyện hiện tại. Đây là một nghịch lý, Đường Ninh buồn bực một hồi, rồi không suy nghĩ nữa. Liên tiếp mấy ngày mưa, đến giờ vẫn chưa ngớt, trong phòng có chút bí bách, Đường Ninh liền ra ngoài hít thở không khí. Vừa hay nhìn thấy Đường Yêu Yêu từ bên ngoài đi tới, trời mưa đường trơn trượt, tường cũng ướt nhẹp, mấy ngày nay nàng đều đi đường chính. Nàng đi đến dưới hiên, nhìn ngó xung quanh, lén lút lấy từ trong tay áo ra một phong thư, đưa cho hắn, nói: "Thư của ngươi." Đường Ninh có chút kinh ngạc, bọn họ ở gần nhau như vậy, Đường yêu tinh có gì không thể nói trực tiếp mà lại cần viết ra giấy, hơn nữa còn nhìn qua rất lén lút? Đường Yêu Yêu thấy hắn nghi ngờ nhìn mình thì liền giải t·h·í·c·h: "Tiểu Ý đưa cho ngươi." Nếu là Chung Ý thì càng kì lạ, bọn họ mỗi ngày đều ở chung một mái nhà, ăn chung một mâm cơm, mỗi tối đều trò chuyện tâm sự, trêu ghẹo một chút, chỉ là chưa ngủ chung g·i·ư·ờ·n·g, có chuyện gì cần phải viết thư? Hắn liếc qua phong thư, khi thấy dòng chữ "Lý Thanh thân khải" bên trên thì liền hiểu ra. Đây đều là do Đường yêu tinh gây nghiệt, khi nhận được phong thư này, thân ph·ậ·n của hắn là biểu tỷ của Đường yêu tinh. Cái nghiệt mà Đường yêu tinh tạo ra, khiến bọn họ từ vợ chồng trở thành tỷ muội. Đường Ninh quay về phòng, mở lá thư này ra. Nội dung thư của Chung Ý, phần lớn là ngưỡng mộ tài văn chương của Lý Thanh, tiện thể gửi kèm vài bài thơ từ mới sáng tác của mình, mời nàng chỉ giáo. Đây là sự hấp dẫn lẫn nhau giữa các tài nữ, Chung Ý rất muốn kết giao người bạn Lý Thanh này, dù Đường Ninh có thể bỏ qua phong thư này không thèm để ý đến, không có hồi âm thì Chung Ý tự nhiên cũng sẽ không viết tiếp nữa. Nhưng nếu vậy, trong lòng nàng khó tránh khỏi thất vọng, lúc viết lá thư này, nàng cũng đã dũng cảm lắm. Đường Ninh không hy vọng nhìn thấy nàng thất vọng, trải rộng giấy ra, cầm b·út lên bắt đầu hồi âm, tự biết nghiệp chướng nặng nề, Đường Yêu Yêu ngoan ngoãn đứng bên cạnh giúp hắn mài mực. Hắn tự nhiên là muốn nhiệt tình đáp lại sự nhiệt tình của Chung Ý, đối với tác phẩm của nàng đưa ra một vài lời góp ý nho nhỏ, sau đó lại kèm thêm một vài bài thơ thời đầu của Lý Thanh Chiêu, mời nàng bình luận… Sau khi viết xong chờ cho mực khô hẳn, hắn bỏ thư vào phong bao, đưa cho Đường yêu tinh, một người là khuê m·ậ·t của nàng, một người khác là biểu tỷ của hắn, Đường yêu tinh chính là người ở giữa. Làm xong những việc này, hắn mới miễn cưỡng ra ngoài. Mấy ngày nay trời mưa liên tục, người đi đường trên đường không nhiều, Tam thúc buôn bán cũng bị ảnh hưởng, rất sớm liền thu quán, lúc Đường Ninh đi qua, Phương tiểu bàn đang giúp Tam thúc dọn dẹp đồ tồn kho, bánh bao ngày nào không bán hết thì ngày thứ hai sẽ không thể bán được nữa, từ sau khi mình ăn nôn hai lần, Tam thúc liền hào phóng đem cho mấy người ăn xin ở gần. Mà không có người ăn xin nào lại đi ra ngoài xin ăn trong thời tiết này, Phương tiểu bàn vừa hay có đất dụng võ. Đường Ninh không ngờ gặp Lý t·h·i·ê·n Lan ở đây, hắn để dù ở góc tường, Lý t·h·i·ê·n Lan bước tới, đưa cho hắn một tờ giấy, nói: "Vấn đề kia, ta đã nghĩ ra rồi." Đường Ninh nhìn qua, Lý cô nương xem ra không có trình độ của trạng nguyên gì cả, trong tình huống khuyết t·h·iếu rất nhiều kiến thức cơ bản, nàng thế mà lại thật sự chỉnh lý ra được logic và thứ tự. Ý là nàng lại muốn đến phiền chính mình, Đường Ninh nghĩ nghĩ, nói: "Ta ở chỗ này còn có một bài "Bài toán bảy cây cầu", Lý huynh có muốn nghe thử không?" Sắc mặt Lý t·h·i·ê·n Lan có vẻ tiều tụy hơn so với mấy ngày trước, nghe vậy liền lập tức khoát tay áo, nói: "Không cần, khi khác có cơ hội lại nói." Đường Ninh lắc đầu, thấy mưa bên ngoài có vẻ đang dần lớn lên thì đi qua xoa đầu Phương tiểu bàn, nói: "Đừng ăn nữa, ta đưa ngươi về." Hắn quay sang nhìn Lý t·h·i·ê·n Lan, hỏi: "Lý huynh, dịch quán cũng tiện đường, hay là cùng nhau đi?" Lý t·h·i·ê·n Lan gật nhẹ đầu, Phương tiểu bàn lại cầm hai cái bánh bao, che dù rồi cùng Đường Ninh ra khỏi quán. Mưa rơi càng lúc càng lớn, trên con đường dài, lâu lâu mới thấy người qua lại, chỉ vội vàng lướt qua, ở một quán trà nào đó, vài bóng dáng mặc áo tơi đi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận