Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 263: Cột trụ

Chương 263: Cột trụ Tại Hàn Lâm viện, Khang học sĩ tựa lưng vào ghế, tay nâng niu bảo bối ấm tử sa, nhẹ nhàng vuốt ve. Ấm tử sa có rất nhiều ưu điểm, dùng loại ấm này pha trà sẽ không làm mất đi hương vị thật sự của trà, chiếc ấm này đã ở bên hắn nhiều năm, dù không có lá trà, chỉ cần đổ nước sôi vào cũng vẫn thoang thoảng hương trà. Hắn vốn rất yêu trà, lại càng yêu ấm, đáng tiếc thay bộ ấm tử sa này, hôm qua đã vỡ mất một chiếc chén, không còn được nguyên vẹn. Là thị độc học sĩ, dù không phải là người có quyền lực lớn nhất tại Hàn Lâm viện, nhưng vị học sĩ đại nhân ngày thường bận rộn ở bên ngoài, rất ít khi về, Phương Triết thì lại có vẻ như vậy, nên người thực sự nắm quyền tại Hàn Lâm viện phải là hắn mới đúng. Hắn liếc mắt nhìn Phương Triết đang ngồi đối diện đọc sách, từ sau hôm qua, Phương Triết đã thay đổi dáng vẻ uể oải thường ngày, nhìn quen bộ dạng nửa sống nửa chết của hắn, nay bỗng dưng đứng lên một cách bình thường, ngược lại thấy có chút không quen. Cũng không biết vì sao hắn lại đột ngột thay đổi như vậy, chẳng lẽ thực sự là do tên Đường tu soạn kia đánh cho tỉnh ngộ, thật ra so sánh thì hắn càng muốn Phương Triết giữ dáng vẻ trước kia hơn... Trong lúc Khang học sĩ đang suy nghĩ miên man, có người nhanh chân bước vào từ ngoài cửa, Khang học sĩ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, còn không kịp đặt ấm tử sa xuống, liền vội vàng đứng lên, nói: "Học sĩ đại nhân." Vị Hàn Lâm học sĩ đi đến, khẽ gật đầu với hắn, khi nhìn về phía Phương Triết thì ánh mắt có chút phức tạp. Vừa rồi hắn từ tảo triều trở về, hôm nay trên tảo triều, vị trí Hộ bộ Thị lang bị bỏ trống đã lâu, cuối cùng đã có người được định đoạt. Điều khiến các triều thần bất ngờ là, người được bổ nhiệm làm Hộ bộ Thị lang không phải là một trong số các vị đại nhân có tiếng tăm nhất trong triều, mà lại là Phương Triết, thị độc học sĩ của Hàn Lâm viện. Hộ bộ Thị lang là chính tứ phẩm, còn thị độc học sĩ chỉ là tòng ngũ phẩm, việc thăng liền mấy cấp bậc thế này, rất hiếm khi xảy ra ở đương triều, hoàng đế mà dựa vào cảm tính cá nhân, tùy tiện ban quan tước thì triều thần sẽ không đồng ý. Nhưng hôm nay trên tảo triều, khi bệ hạ vừa tuyên bố chuyện này, cả triều đình lại im lặng đến lạ thường. Đến cả đám ngự sử đài thích bắt bẻ cũng hiếm khi không có ý kiến gì. Phương Triết là người thi đỗ Tam Nguyên Trạng Nguyên, xưa nay hiếm có, năng lực thì khỏi bàn cãi, mà hắn đã ở Hàn Lâm viện mười bốn năm, đủ tư cách rồi, cũng không ai có thể lấy tư lịch ra bàn luận được. Điều quan trọng hơn là, cái tên "Phương Triết" vốn dĩ là đại diện cho một truyền kỳ, dù cho triều thần đã nhiều năm không nghe thấy cái tên này, cũng không thể dễ dàng quên đi. Hàn Lâm học sĩ nhìn Phương Triết, thấy cấp dưới của mình bỗng chốc trở thành một nhân vật cộm cán trong triều, địa vị và quan tước còn cao hơn mình, trong lòng dù khó chịu, cũng chỉ có thể gắng gượng nở nụ cười, chắp tay nói: "Phương đại nhân, xin chúc mừng, lần này được thăng chức làm Hộ bộ Thị lang, Hàn Lâm viện chúng ta cũng được thơm lây."
"Rầm!" Trong trị phòng, tiếng đồ sứ vỡ vụn nghe càng chói tai.
"Hộ bộ Thị lang?" Khang học sĩ lẩm bẩm một câu, sau đó như ý thức được điều gì, cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt đột nhiên trắng bệch. Hắn ngồi xổm xuống, môi run rẩy, chậm rãi nhặt lên mấy mảnh vỡ của ấm tử sa, hốc mắt đã hơi ướt. Hồi lâu sau, hắn mới đứng thẳng lên, nhét những mảnh vỡ kia vào trong ngực, khó nhọc chắp tay với Phương Triết, nói: "Chúc, chúc mừng Phương, Phương thị lang..."
Đường Ninh biết chuyện Phương Triết sắp được nhậm chức Hộ bộ Thị lang, đồng thời kiêm nhiệm thị độc học sĩ vào lúc đang ăn cơm trưa. Từ thị độc học sĩ lên Hộ bộ Thị lang, có thể nói là một bước lên trời, nhưng đó là điều mà người khác có muốn cũng không được. Dù sao Phương Triết không chỉ thi đỗ Tam Nguyên Trạng Nguyên, còn có mười bốn năm kinh nghiệm làm việc tại Hàn Lâm viện, có trình độ, có tư lịch, dày công tích lũy, người khác căn bản không tìm ra được khuyết điểm nào. Đáng tiếc thay cho Khang Vương, cùng Đoan Vương đấu đá lâu như vậy, những phe phái thế lực trên triều đình, con vịt đã luộc chín tới miệng, chỉ còn bước cuối cùng rưới nước tương thôi thì lại bị người khác bưng cả mâm đi mất. Chuyện này xảy ra với ai cũng không dễ chịu.
Trong phủ Khang Vương, Khang Vương vừa từ cung trở về mặt mày ủ dột, đám nha hoàn hạ nhân bên cạnh cẩn thận từng li từng tí hầu hạ, không dám thở mạnh. "Phương Triết, Phương Triết..." Khang Vương sắc mặt tái xanh, miệng lẩm bẩm cái tên này, âm trầm nói: "Không sớm không muộn, hết lần này tới lần khác vào thời điểm này lại chạy ra, những cố gắng trước đó của bản vương, chẳng phải đều đổ sông đổ biển rồi sao?" Một mưu sĩ trung niên bên cạnh hắn an ủi: "Điện hạ không cần nổi giận, chức Hộ bộ Thị lang này tuy không phải người của chúng ta, nhưng cũng không phải là người của Đoan Vương và Hoài Vương, như vậy còn không phải kết quả xấu nhất."
Khang Vương vừa đi vừa lại trong đường, uất khí khó nuốt, chợt nói: "Nghe nói, hắn bị Đường Ninh đánh một trận nên mới khai khiếu?"
Mưu sĩ trung niên lập tức nói: "Điện hạ tuyệt đối không thể vì mấy lời đồn thất thiệt mà nghi ngờ Đường đại nhân, Phương Triết kia dù sao cũng là Tam nguyên cập đệ, dù yên lặng mười mấy năm nhưng bệ hạ vẫn hết sức coi trọng hắn, điện hạ đừng quên, Đường đại nhân so với Phương Triết kia vẫn có phần thắng, điện hạ nếu vì chuyện này mà giận cá chém thớt trút lên đầu Đường đại nhân thì sẽ là vì nhỏ mà mất lớn..."
"Những chuyện này bản vương tự nhiên biết." Khang Vương ngữ khí phiền muộn, nghiến răng nói: "Thế nhưng bản vương không cam tâm a, một cái Hộ bộ Thị lang, đổi lại được bao nhiêu quan hệ trong triều, cứ vậy chắp tay nhường người, ngươi bảo bản vương làm sao cam tâm?"
Mưu sĩ trung niên tiếp tục khuyên nhủ: "Điện hạ, người làm đại sự, sao có thể so đo chuyện được mất trước mắt, điện hạ đừng quên, chức Hộ bộ Thị lang này vốn thuộc về phe cánh Đoan Vương, bây giờ dù có nửa đường xuất hiện Phương Triết, nhưng cũng không làm lợi cho Đoan Vương, cũng không lợi cho Đường gia, cũng chẳng ai được lợi cả, tính ra chúng ta cũng không bị thiệt..."
"...Đường Ninh ca không được ăn thì ngươi cũng không có phần."
Phương Tiểu Nguyệt đem đồ ăn đã chuẩn bị cho Đường Ninh đưa cho Triệu Viên, nói: "Nhìn ngươi mập như heo, chạy cũng không nổi nữa, ngươi như thế thì sao chị Vương gia lại thích ngươi?"
"Thật sự thích một người thì sẽ không chỉ thích hình dáng bề ngoài, hơn nữa biểu tỷ ngươi lúc trước còn mập hơn ta, bây giờ cũng gầy thế này, sau này ta cũng sẽ gầy được như ngươi thôi." Triệu Viên vừa há miệng ăn cơm, vừa nói: "À đúng rồi, tiểu cữu cữu thăng chức, khi nào thì mở tiệc đãi khách vậy?"
Đường Ninh nhìn Phương Tiểu Nguyệt cùng Triệu Viên đang nói chuyện bên cạnh, đột nhiên ý thức được một việc.
Trước đây Phương gia chỉ có Phương Hồng là một Thượng thư bộ Lại chống lưng, giữa vòng xoáy quyền lực của kinh sư, không có gì đáng chú ý. Nhưng từ khi Phương Triết thăng chức Hộ bộ Thị lang, mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi. Trong Lục bộ, dù cho Lễ bộ đứng đầu, nhưng những bộ thật sự nắm thực quyền lại là Hộ bộ và Lại bộ, một bộ quản thuế má ruộng đất của quốc gia, một bộ nắm quyền bổ nhiệm và miễn nhiệm quan viên, đây đều là những thứ quan trọng nhất, nếu không có vậy thì Khang Vương và Đoan Vương cũng sẽ không vì một chiếc ghế Hộ bộ Thị lang mà tranh giành đến sứt đầu mẻ trán. Phương gia có một Hộ bộ Thị lang, một Lại bộ Thị lang, thế lực như vậy tại cả kinh thành này là vô cùng hiếm thấy. Đường Hoài dù là Lễ bộ Thượng thư, nhưng Lễ bộ cũng chỉ mỗi ba năm một lần kỳ thi có thể phát huy tác dụng, mà giờ hoàng đế lại dần dần tước bớt quyền lực quản lý thi cử của Lễ bộ, Lễ bộ dần dần sẽ biến thành một bộ môn bị người ta nói đến cho vui mà thôi. Còn về Đường Kỳ thì thôi không nhắc đến cũng được, khu đất quốc tử giám ba mẫu một sào đủ để hắn ta bày trò rồi. Còn về vị Đường Tĩnh mà Đường Ninh chưa từng gặp mặt, cha của Đường Thủy biểu tỷ, chỉ nghe nói là Trung Thư Xá nhân, địa vị của Trung Thư Xá nhân tuy không thấp, nhưng vẫn kém xa so với những người đứng thứ hai của bộ Lại và bộ Hộ. Nếu không nhờ vào nhiều năm gây dựng thế lực trên triều đình của Đường gia, và duy trì quan hệ với phe Đoan Vương thì bây giờ thực sự là không bằng Phương gia.
Phương Tiểu Nguyệt thì gầy, nhưng Phương gia lại đang trong vô tình, đã trở thành một cây cột trụ.
Đáng tiếc, cái chân cột này, hắn có lẽ mãi mãi cũng không ôm được, không ngờ rằng hoàng đế lại xem trọng Phương Triết đến như vậy, vừa bắt đầu liền đưa cho chức Hộ bộ Thị lang, về sau không biết còn đề bạt hắn đến mức nào nữa. Hắn còn đánh Phương Triết ra nông nỗi đó, đến bây giờ vết bầm tím trên mặt đối phương vẫn chưa tan hết, còn bị uy hiếp sau này mà còn dám bắt nạt Phương Tiểu Nguyệt, thì cứ chờ mà bị đánh... Không biết vị đại nhân họ Phương này nhân phẩm thế nào, có rộng lượng, có khoáng đạt hay không...
Chuyện Phương học sĩ thăng chức Hộ bộ Thị lang, trong thời gian ngắn, đã lan truyền khắp Hàn Lâm viện. Từ thị độc học sĩ trực tiếp được thăng chức Hộ bộ Thị lang, vừa khiến mọi người khiếp sợ, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một niềm hi vọng vô hạn.
Đây chính là Hàn Lâm viện, dù cho phẩm cấp của bọn họ không cao, cũng không bằng quan viên Lục bộ, người người tay cầm quyền lực, nhưng qua quá trình rèn luyện, người từ Hàn Lâm viện bước ra, đều không phải hạng tầm thường. Phương đại nhân đợi 14 năm, mới có một bước lên mây, vậy bọn họ có gì phải vội? Các quan lớn nhỏ trong Hàn Lâm viện, đối với chuyện Phương học sĩ thăng quan, đều lộ ra vẻ phấn khởi. Chỉ duy nhất Khang học sĩ là ngoại lệ, theo lời một người chứng kiến không muốn lộ danh tính kể lại, thì sau khi Phương đại nhân được thăng quan, Khang học sĩ trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen tị, bực dọc khó chịu, đã làm vỡ cả cái ấm tử sa yêu quý nhất của mình, khi người quét dọn vào phòng thì thấy Khang đại nhân đang trút giận, ném vỡ tan tành mấy chén trà tử sa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận