Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 266: Ngươi có phải hay không nhận biết Ngưng Ngưng cô nương?

Chương 266: Ngươi có phải nhận biết cô nương Ngưng Ngưng?
Hoàng đế đi vi hành đến Hàn Lâm viện, làm cho tất cả mọi người trở tay không kịp. Hàn Lâm viện không giống như Lục bộ các nha môn thực quyền khác, phần lớn thời gian không có việc gì quan trọng phải làm, lâu dần các quan chức tự nhiên trở nên lười biếng, trong giờ làm việc thì đánh cờ, uống trà, dù sao còn hơn không có việc gì rồi đánh nhau ẩu đả. Chỉ có những kẻ mới vào Hàn Lâm viện là mỗi ngày cần mẫn, cẩn trọng làm việc, nếu trong hai năm này không bị điều đi chỗ khác, đợi đến ba năm sau thì những kẻ mới vào viện này mới được giải phóng.
Hai vị thị giảng đang đánh cờ bị kéo ra ngoài đánh đòn, tuy không nặng nhưng lại mất hết mặt mũi, những người khác cũng bị quở trách thê thảm, Hàn Lâm học sĩ cả buổi mặt đều đen như than.
Có người bị mắng, tự nhiên cũng có người được khen. Đường Ninh là người điển hình, cần cù chịu khó, được Trần Hoàng và Hàn Lâm học sĩ liên tục biểu dương, đồng thời nhắc nhở mọi người phải học theo hắn. Đường Ninh đối với chuyện này tỏ vẻ ngại ngùng, dù sao hắn chỉ là dùng thời gian người khác đánh cờ uống trà để đi ngủ thôi.
Triệu Mạn đứng bên cạnh Trần Hoàng, liếc nhìn Đường Ninh một cái, bĩu môi nói: "Mọt sách, có gì mà đắc ý chứ..."
Thiên tử một ngày trăm công nghìn việc, tự nhiên không thể ở lại Hàn Lâm viện quá lâu, sau khi cùng hoạn quan tùy tùng rời đi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Bất quá, sắc mặt Hàn Lâm học sĩ so vừa nãy càng thêm đen, nhìn mọi người một lượt, trầm giọng nói: "Tất cả đứng trong sân cho ta một canh giờ, tỉnh táo lại đi!"
Đến gần Đường Ninh, nụ cười trên mặt hắn nở rộ, nói: "Đường tu soạn vất vả rồi, vào nhà nghỉ ngơi chút đi."
Hôm nay, mặt mũi Hàn Lâm viện được nhờ Đường Ninh cứu vãn, thái độ Chu học sĩ đối với hắn tự nhiên khác biệt, hơn nữa, đối xử tốt với hắn một chút, về sau hắn cũng không đến mức ra tay đánh nhau với mình chứ?
Trong khi tất cả mọi người đang phơi nắng ở ngoài sân, một mình mình trở về phòng ngủ thì thật không phải là cách hay, về sau rất có thể bị mọi người cô lập.
Bất quá, Đường Ninh vốn dĩ là kẻ đi một mình, hai tên tu soạn vương bát đản kia lúc bỏ chạy thế mà không gọi hắn, món nợ này hắn ghi lại trước đã.
Khi hắn quay về trị phòng, thấy Bình Dương công chúa thế mà đang ngồi ở chỗ của hắn, mắt dán vào bản thảo « Thiên Tiên Phối » trên bàn, đọc say sưa ngon lành.
Đường Ninh đi đến, thu lại bản thảo. Tiểu nha đầu phiến tử vừa rồi còn hung hăng dọa người, muốn hoàng đế kéo hắn ra ngoài đánh roi, cố tình gây khó dễ cho hắn lâu như vậy, vừa nãy Trần Hoàng khen hắn, nàng đứng bên cạnh, bĩu môi ra vẻ khinh thường, đối xử với hắn như vậy, còn muốn xem sách của hắn, không có cửa đâu!
Triệu Mạn đứng lên, tức tối nói: "Trả cho ta!"
Đường Ninh mặt không chút thay đổi nói: "Không cho, đây là của ta."
Triệu Mạn hai tay chống nạnh nói: "Ta bảo ngươi cho ta thì ngươi phải cho ta!"
Đường Ninh không hề dao động: "Vì sao, ngươi là hoàng đế à?"
Triệu Mạn càng thêm tức giận: "Ta là công chúa!"
"Ồ, ai mà chẳng biết?"
Đường Ninh giật giật khóe miệng, công chúa thì sao chứ, ai mà không phải là tiểu công chúa, nhìn nàng thì có thấy gì giống công chúa đâu, chỉ thấy mỗi cái chứng công chúa mà thôi.
Không đúng, hội chứng công chúa chỉ là những người bình thường quá tự tin, luôn cho rằng mình là công chúa, cả thế giới đều phải sủng ái, Trái Đất đều phải xoay quanh mình, còn nàng thì vốn là công chúa rồi, cho nên không tồn tại cái gọi là hội chứng công chúa.
Vậy nàng chính là có bệnh.
Triệu Mạn cau mày nói: "Ngươi nói cái gì?"
Đường Ninh cất cuốn sách đi, nói: "Ta nói dù ngươi là công chúa, cũng không thể cướp đồ của người khác."
Triệu Mạn ưỡn ngực nói: "Ta thích thì ta cướp, ngươi có thể làm gì ta, ngươi dám đánh ta sao?"
Đường Ninh nhàn nhạt nói: "Ta sẽ tấu tội ngươi."
"Ngươi!" Triệu Mạn chỉ tay vào hắn tức đến không nói nên lời.
Mặc dù phụ hoàng sẽ không vì hắn tấu tội mà trừng phạt nàng, nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài, nàng còn mặt mũi nào mà gặp ai, mọi người đều biết Bình Dương công chúa thích cướp đồ của người khác, sau này nàng còn gả được cho ai!
Điều khiến nàng tức giận hơn chính là, từ nhỏ đến lớn, phụ hoàng và hoàng huynh hoàng tỷ đều sủng ái nàng, hoạn quan cung nữ thì sợ nàng, những người nàng quen biết cũng không ai dám đắc tội nàng, chưa bao giờ có ai dám nói chuyện với nàng như thế này!
Chỉ là một tiểu nha đầu phiến tử bị làm hư mà thôi, Đường gia hắn còn đánh thắng, lẽ nào lại sợ không đấu lại nàng?
"Ta mới không thèm xem mấy thứ vớ vẩn của ngươi, « Thiên Tiên Phối » mới chỉ ra quyển thứ ba, ngươi là đồ giả!"
Nàng liếc nhìn Đường Ninh, hằn học nói một câu, liền quay mông bỏ chạy.
Đường Ninh hôm nay mới gặp phải cái gọi là đanh đá, con bé này cũng không kém gì Tình Nhi là bao, chỉ nhỏ hơn Tiểu Như Tiểu Ý một hai tuổi, tính cách lại khác nhau một trời một vực.
Nàng ương ngạnh, mà kiểu ương ngạnh của nàng khác với Đường yêu tinh, một người là đanh đá, một người là hung hăng, Đường Ninh vẫn thích kiểu hung hăng hơn.
Mặc kệ nàng, hắn hoàn thành nốt phần cuối của quyển mới, chậm trễ một hồi rồi mới ra khỏi trị phòng.
Cố Bạch và những người mới vào Hàn Lâm viện đã về nhà, các quan viên khác vẫn còn đứng trong viện, Đường Ninh vừa rồi mải viết, không chú ý bên ngoài trời đã đổ mưa, còn mưa khá lớn.
Hắn đi từ hành lang bao quanh cửa chính, hôm nay ra ngoài quên mang ô, nhìn trận mưa này xem ra sẽ còn kéo dài.
Triệu Mạn được một cung nữ miễn cưỡng đỡ tới, thấy Đường Ninh đang đứng dưới mái hiên, mừng rỡ nói: "Ha ha, không mang ô à, mưa chết ngươi đi!"
Đường Ninh trong lòng cạn lời, vị công chúa này cũng thật là rảnh rỗi... Sao lại cố tình chạy đến để nhìn hắn bị dầm mưa chứ? Đường Ninh không để ý tới nàng, định vào trong mượn ô thì có một bóng người từ đằng xa chạy tới, nói: "Đường Ninh ca, anh không mang ô sao, chúng ta cùng nhau về thôi!"
Phương Tiểu Nguyệt chạy vội đến dưới hiên, đưa ô của mình cho hắn.
Đường Ninh liếc nhìn công chúa ngây thơ kia một cái, nắm tay Phương Tiểu Nguyệt, đi về phía cửa cung.
Triệu Mạn nhìn theo hướng bọn họ rời đi, tức giận dậm chân, "Chúng ta về!"
Hàn Lâm viện năm ngày nghỉ một buổi, hôm qua có một trận mưa, không kéo dài lâu, hôm sau không khí đặc biệt trong lành, đường đi cũng không có vũng lầy.
Đường Ninh tranh thủ ngày nghỉ này đưa cả nhà đi dạo ngoại thành, tối đến thì đến Thiên Nhiên Cư, Tô hồ ly hẹn hắn năm ngày một lần, đúng vào ngày nghỉ này.
Tô Mị nằm trên giường, nghiêng người nhìn hắn, hỏi: "Ngươi muốn trốn ta ở đây mãi sao?"
Mặc dù Tô hồ ly trên danh nghĩa là chị nuôi của hắn, nhưng nghe nàng nói như vậy, vẫn cảm thấy hơi lạ.
Đường Ninh nghĩ nghĩ, nói: "Có thể sẽ làm phiền ngươi một thời gian rất dài."
Về việc này, có thể rút củi dưới đáy nồi, nhưng nói cho cùng, hắn vẫn không đủ thực lực để đối đầu với Đường gia, thậm chí cả kinh sư này, cũng không có ai đối đầu được với Đường gia.
Một khi bị phát hiện, không chỉ Đường gia, hắn cũng không thể ăn nói với hoàng đế.
Trước khi nghĩ ra cách giải quyết tốt hơn, chỉ có thể tạm thời thế này.
"Người một nhà, nói gì lời cảm ơn." Tô Mị che miệng ngáp một cái, vắt tay lên người hắn, nói: "Đệ đệ ngoan, tỷ tỷ buồn ngủ..."
...
Trường Ninh Cung.
Triệu Mạn nằm trên giường, lăn qua lộn lại, rất nhanh lại ngồi dậy, hỏi: "Sao còn chưa về?"
Một cung nữ nói: "Điện hạ đừng nóng, cũng sắp rồi."
Lời vừa dứt, có một cung nữ từ bên ngoài chạy vào, nói: "Điện hạ, mua về rồi!"
Triệu Mạn chân trần nhảy xuống giường, nhận lấy đồ vật từ tay nàng, cười nói: "Thằng ngốc đó, không biết mua đồ giả từ đâu, còn tưởng là bảo bối..."
Ánh mắt của nàng khi nhìn vào cuộn giấy trên tay, nụ cười trên mặt dần cứng đờ.
Hàn Lâm Viện.
Sau vụ việc lần trước, học sĩ đại nhân đã chấn chỉnh kỷ luật Hàn Lâm viện, mọi người không được đi muộn về sớm, không được tự ý xin nghỉ, trong giờ làm việc, không được đánh cờ, không được nhàn rỗi chuyện trò, không được ngủ, không được làm việc riêng, một khi bị phát hiện sẽ bị xử phạt nghiêm khắc!
Hắn vừa mới ngồi xuống chưa bao lâu, Hàn Lâm học sĩ đã đi đến, cười nói: "Đường tu soạn thời gian, có thể tự do sắp xếp, bệ hạ đặt nhiều kỳ vọng vào Đường tu soạn, Đường tu soạn cũng có phương pháp học tập riêng, bản quan không can thiệp."
Đường Ninh nghĩ nghĩ, điều này chẳng phải có nghĩa là, từ giờ hắn có thể tùy ý đi làm hay đi ngủ, có thể đến làm rồi viết bản thảo sao?
Hắn vừa mài mực xong, liền có một bóng người từ ngoài cửa đi vào, trừng lớn mắt nhìn hắn hỏi: "Ngươi có phải nhận biết cô nương Ngưng Ngưng không?"
Vinh Tiểu Vinh nói.
Cảm tạ đại lão "Tự uống một mình từ tiêu dao" vạn thưởng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận