Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 968: Làm rõ thân phận

Chương 968: Làm rõ thân phận
Đường Ninh ban đầu định chờ đến khi An Dương quận chúa rời kinh thành rồi mới nói cho nàng tình hình thực tế. Có thể dựa theo tình hình trước mắt mà xem, nếu như hắn còn không cho nàng biết thân phận thật, ai biết nàng cởi bỏ lớp áo choàng này sẽ cởi đến cái gì, sau đó sẽ không biết có những chuyện gì xảy ra.
An Dương quận chúa nhìn hắn, hỏi: "Ngươi khai cái gì?"
"Thật ra..." Đường Ninh nhìn nàng, khẽ thở dài, nói: "Thật ra ta chính là Tiểu Uyển quốc chủ."
Thân thể An Dương quận chúa run lên, sau đó ngọn lửa trong mắt liền tắt ngấm, thất vọng nói: "Ta không trách ngươi không giúp được ta, nhưng ngươi cũng không cần lấy lý do đó để lừa ta."
"Đùng!"
Đường Ninh từ trong ngăn kéo bàn làm việc lấy ra quốc chủ ấn giám, vỗ lên bàn, nói: "Đây chính là ấn giám quốc chủ Tiểu Uyển."
Sợ An Dương quận chúa không biết thứ này, hắn liền giải thích cặn kẽ: "Lần này ta trở về, vốn là muốn rình rang cưới Tiểu Mạn về, nhưng ai ngờ bệ hạ lại có chủ ý ngu ngốc này, ta cũng không muốn thế này..."
An Dương quận chúa nhìn thẳng vào hắn, hỏi: "Ngươi là Tiểu Uyển quốc chủ?"
"Không thể giả được." Đường Ninh nói: "Nếu không thì ngươi nghĩ xem, đám sứ thần Tiểu Uyển kia có dễ dàng đổi ý như vậy sao?"
An Dương quận chúa nghĩ một chút, dường như đám sứ thần Tiểu Uyển kia từ đầu đã xác định Bình Dương công chúa, cho dù bệ hạ cũng không thể thuyết phục được bọn họ, mà Đường Ninh dễ như trở bàn tay đã để bọn họ thay đổi chủ ý.
Nếu Đường Ninh là quốc chủ Tiểu Uyển, như vậy tất cả mọi chuyện đều được giải thích rõ ràng.
Nàng kinh ngạc nhìn Đường Ninh, hỏi lại: "Ngươi là quốc chủ Tiểu Uyển?"
"Ta thật là..." Đường Ninh gật đầu bất đắc dĩ, an ủi nàng: "Cho nên ngươi không cần phải lo lắng."
Trải qua một thời gian dài trái tim bị treo lơ lửng, An Dương quận chúa cuối cùng cũng có thể đặt xuống.
Sau đó, trong lòng nàng lại dâng lên một nỗi phẫn nộ cùng ủy khuất nồng đậm.
Nếu hắn có thể sớm nói cho nàng chuyện này, nàng cần gì phải rơi những giọt nước mắt không đáng phải rơi kia?
Nàng dùng hai tay bóp cổ Đường Ninh, dùng sức lay, nghiến răng nói: "Vì sao ngươi không nói sớm, vì sao ngươi không nói sớm..."
Đường Ninh biện minh cho mình: "Chuyện này không thể cho bệ hạ biết, ta không phải cũng là vì đại cục cân nhắc sao."
An Dương quận chúa tủi thân rơi nước mắt, nức nở: "Ngươi có biết ta đã đau lòng, đã khổ sở thế nào không..."
Đường Ninh ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai nàng, nói: "Không sao, không sao, đều là do ta không tốt... đúng rồi, hôm nay buổi tối ngươi đến tìm ta làm gì?"
An Dương quận chúa cứng đờ cả người, sắc mặt trong nháy mắt liền đỏ lên.
Lẽ nào muốn nàng hiện tại nói cho hắn biết, buổi tối hôm nay nàng tới đây là để hiến thân?
Lẽ nào muốn nàng nói cho hắn biết, theo suy nghĩ của nàng, thay vì phải gả cho một người xa lạ chưa từng gặp mặt, chi bằng để thân thể sạch sẽ của nàng, lưu cho người đàn ông nàng yêu thích.
Trong lòng nàng xấu hổ giận dữ khôn nguôi, lại dâng lên một nỗi buồn bực, há mồm cắn vào vai Đường Ninh.
"Cắn chết ngươi, cắn chết ngươi..."
"Á..." Đường Ninh kêu đau một tiếng, vội vàng tránh ra, bất mãn nói: "Ngươi là chó hả..."
Đường Ninh bày ra hai bát mì trước mặt, hắn và An Dương quận chúa mỗi người một bát, ngoài ra còn có vài món ăn kèm, một bình rượu nhỏ.
Vừa rồi nàng đuổi theo Đường Ninh cắn, bụng kêu ọc ạch không ngừng, Đường Ninh gặng hỏi mới biết, nàng hôm nay từ sáng sớm đến giờ còn chưa có ăn cơm.
Thế là Đường Ninh tự mình xuống bếp, nấu hai bát mì gói, An Dương quận chúa không hề có phong độ thục nữ, ăn một cách ngon lành.
Đường Ninh không ăn cơm, bát của hắn cũng là chuẩn bị cho An Dương quận chúa.
Hai tay hắn vòng lấy, nhìn An Dương quận chúa, hỏi: "Đúng rồi, tối nay ngươi đến đây rốt cuộc là muốn làm gì?"
Dù sao tối nay đã mất mặt hết sức, An Dương quận chúa dứt khoát không thèm để ý, đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi: "Ngươi trả lời câu hỏi của ta trước đã."
"Vấn đề gì?"
"Ngươi thích ta sao?"
Đường Ninh cầm đũa, gắp một miếng thức ăn, lại nhấp một ngụm rượu, lắc đầu nói: "Không thắng tửu lực, không thắng tửu lực..."
An Dương quận chúa hừ lạnh một tiếng, nói: "Nếu ngươi say, tối nay ta có thể muốn làm gì thì làm..."
Đường Ninh đứng dậy, nghĩ xem đây là lời một nàng công chúa nên nói sao, nữ nhân đùa giỡn kiểu lưu manh lên, nam nhân cũng phải nhượng bộ thôi.
"Vậy ngươi nói phải làm thế nào chứ?" Đường Ninh cũng dứt khoát không để ý, nói: "Ta bảo bọn họ đi tìm bệ hạ, từ hôn chuyện này, chúng ta không cưới công chúa Trần quốc không được sao?"
"Không được!"
An Dương quận chúa không chút do dự nói: "Các ngươi đòi cưới Bình Dương công chúa, lại chủ động từ hôn với ta là An Dương, ngươi bảo người khác nhìn ta thế nào?"
Đường Ninh triệt để hết cách, nói: "Vậy rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
An Dương quận chúa nói: "Ngươi hủy hoại cuộc đời ta, hủy hoại hạnh phúc của ta, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta."
Đường Ninh sau đó thảo luận sâu hơn với An Dương quận chúa về việc làm sao để chịu trách nhiệm với nàng, ký kết hàng loạt hiệp ước bất bình đẳng, đến lúc đó trời đã khuya lắm rồi.
Thế là Đường Ninh đành phải cho nàng ở lại Đường phủ nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau, hai người cùng mở cửa phòng, sau khi rửa mặt, lại cùng nhau ra ngoài ăn điểm tâm.
Đường Ninh cùng An Dương quận chúa đi ra khỏi nội viện, một bóng người đứng ở giữa sân bên ngoài, mắt quét tới quét lui trên người bọn họ.
Đường Ninh giật mình, trong nháy mắt tỉnh táo, nhìn lão Trịnh, hỏi: "Ngươi về khi nào?"
Lão Trịnh dời mắt từ người An Dương quận chúa, nói: "Nửa canh giờ trước."
Đường Ninh nghĩ, đây không phải là đáp án.
Lão Trịnh hiện tại hẳn là đang ở thảo nguyên, dẫn dắt đại quân Tây Vực, cùng tộc Túc Thận, liên minh Trần Sở đối phó Hắc Man, theo lý thuyết không nên xuất hiện ở đây.
Không đợi hắn hỏi thêm, lão Trịnh đã giải thích: "Thủ lĩnh Hắc Man đã chết trên chiến trường, liên quân bắt được mấy vạn tù binh, số còn lại chỉ là đám ô hợp, giải quyết triệt để chúng chẳng qua là vấn đề thời gian, cho nên ta về trước."
Mọi chuyện nghe có chút không thể tưởng tượng nổi, Hắc Man mạnh mẽ đến thế nào, tộc Túc Thận bị chúng ức hiếp mấy chục, hơn trăm năm, bây giờ mới không đến một năm, Hắc Man đã bị người Túc Thận chinh phục gần hết, thật sự là hơi nhanh.
Nhưng ngẫm kỹ lại, lại cảm thấy chuyện này đáng lẽ phải như thế.
Dù sao lần này ra quân, thế nhưng là tứ quốc liên quân, viện quân tộc Túc Thận có đến 300.000 người, dù không có tộc Túc Thận, những người này cũng đủ để càn quét thảo nguyên.
Nói cách khác, trong tương lai không xa, Hoàn Nhan Yên sẽ trở thành Nữ Vương duy nhất trên thảo nguyên, nắm trong tay lãnh thổ rộng lớn nhất trên mảnh đại lục này.
Đường Ninh thấy ánh mắt lão Trịnh thỉnh thoảng liếc sang An Dương quận chúa bên cạnh hắn, giải thích: "Chúng ta..."
"Không cần giải thích." Lão Trịnh liếc nhìn hắn, nói: "Ta hiểu."
Đường Ninh biết hắn hiểu lầm, lắc đầu: "Ngươi không hiểu."
Lão Trịnh cười cười, không nói gì thêm.
Ăn xong điểm tâm, Đường Ninh vẫn muốn giải thích với lão Trịnh thêm chút, dù sao chuyện này chỉ là một hiểu lầm, nếu đến lúc đó ở Kiềm Địa hắn ăn nói lung tung sẽ không hay.
Hắn vừa bước vào phòng lão Trịnh, đã thấy lão Trịnh nằm úp sấp trên mặt đất, bên dưới còn đè lên một người.
Một người phụ nữ trung niên.
"Xin lỗi..." Đường Ninh quay đầu lại, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Ta đi đây, hai người cứ tiếp tục..."
Giây tiếp theo, lão Trịnh đã xuất hiện trước mặt hắn, giải thích: "Chúng ta đang luyện đao, luyện đao..."
Đường Ninh nhìn hắn, khẽ gật đầu, cười nói: "Ta hiểu..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận