Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 39: Chưa nghe nói qua!

Chương 39: Chưa nghe nói qua!Trần Ngọc Hiền nhìn nàng, vội vàng nói: "Cô nương, thân thể của ngươi còn chưa khỏe, sao lại ra ngoài thế này, mau trở về nghỉ ngơi đi..."
"Không sao đâu." Tô Như nhìn nàng một chút, mỉm cười nói: "Ta hiện tại thấy tốt hơn nhiều rồi."
Trần Ngọc Hiền nắm tay nàng, nói: "Tôn thần y nói thể chất ngươi suy yếu, những ngày này ngươi cứ ở trong phủ Chung tĩnh dưỡng cho tốt..."
Tô Như lắc đầu, nói: "Ta thật sự không sao rồi, một lát nữa ta sẽ về, nếu không, các thúc thẩm ở nhà sẽ lo lắng."
Trần Ngọc Hiền nhíu mày, nói: "Như vậy sao được..."
"Biết Tiểu Ninh ca không sao, ta an tâm." Nàng nhìn Chung Ý, cười nói: "Tẩu tẩu thật xinh đẹp, cùng Tiểu Ninh ca ở bên nhau, rất xứng đôi..."
Chung Ý mặt đỏ lên, cúi đầu nói: "Tiểu Như muội muội cũng rất xinh đẹp..."
Tô Như cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ta sao sánh được với tẩu tẩu, tẩu tẩu còn là đại tài nữ, ta... ta chưa từng đọc sách."
Trần Ngọc Hiền chen vào nói: "Đừng đứng đây nữa, vào trong nói chuyện đi..."
Tô Như ngồi trên giường, Trần Ngọc Hiền ngồi ở mép giường, cười hỏi: "Tiểu Như, trong nhà ngươi bây giờ còn có ai?"
Tô Như đáp: "Cha mẹ mất rồi, chỉ còn ta và Tiểu Ninh ca thôi."
Trần Ngọc Hiền có chút đau lòng nhìn nàng, hỏi: "Cuộc sống trước đây của các ngươi, chắc là vất vả lắm đúng không?"
Tô Như vẫn cười, đáp: "Cũng không có khổ cực lắm, ngày thường nếu có khó khăn gì, Tam thúc và Tam thẩm cũng giúp chúng ta một tay..."
Trần Ngọc Hiền gật đầu, nói: "Sau này phải hảo hảo cảm tạ bọn họ."
Nhạc mẫu đại nhân cùng Tô Như trò chuyện chuyện nhà, Đường Ninh lấy giấy bút, Tôn thần y viết một phương thuốc, hắn giao cho Bành Sâm, để hắn đi lấy thuốc giúp.
"Đến tiệm thuốc nhà Đường đi." Đường Yêu Yêu nhìn Bành Sâm nói: "Cứ nói là ta bảo ngươi đi."
"Tuân theo lời Đường cô nương." Nhà Đường Yêu Yêu cũng kinh doanh dược liệu, nói tên nàng, ít nhất sẽ không gặp phải hàng giả hàng nhái lừa gạt.
Đường Yêu Yêu dùng vai huých nhẹ hắn, hỏi: "Vị cô nương này là muội muội của ngươi sao?"
Đường Ninh gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Đường Yêu Yêu nghi hoặc hỏi: "Vậy là sao?"
"Ta không biết."
Đường Ninh cũng không rõ ràng, Tô Như có quan hệ gì với tiền thân của hắn, nhưng có một điều hắn khẳng định, mối quan hệ của bọn họ, tuyệt đối không giống như nàng nói, chỉ là quan hệ anh em bình thường.
Hắn bây giờ hơi loạn.
Rất loạn.
Hắn không phải Đường Ninh kia, Đường Ninh của thế giới này đã chết, nhưng mà hắn lại sống bằng thân thể của hắn, người có liên quan tới thân thể này là Tô Như, người có liên quan tới linh hồn này là Chung Ý ------ hắn cảm thấy mình đang đối mặt với một vấn đề luân lý phức tạp.
Các nàng hàn huyên một lát, Tô Như liền muốn về.
Nhạc mẫu đại nhân và Chung Ý khuyên nhủ rất lâu, nhưng cũng không thể giữ nàng ở lại.
Đường Ninh đã hỏi qua Tôn thần y, tác dụng của viên Đại Hoàn Đan sẽ từ từ phát huy, nàng chỉ cần tĩnh dưỡng là được, không cần phải dùng thêm thuốc bổ nào.
Hắn không lay chuyển được Tô Như, đành phải tự mình đưa nàng về.
Tô gia thôn cách Linh Châu châu thành hơn ba mươi dặm, người bình thường đi bộ mất khoảng ba giờ.
Đi về hai lượt, cần tới sáu giờ trở lên, cũng tức là ba canh giờ.
Đường Ninh ngồi trên xe ngựa, nhìn Tô Như hỏi: "Hai tháng nay, mỗi ngày ngươi cứ như vậy đi tới đi về sao?"
Tô Như gật đầu.
Nghĩ đến một cô gái yếu đuối như nàng, mỗi ngày phải từ Tô gia thôn đến châu thành, rồi lại từ châu thành trở về, đi đi về về hơn sáu mươi dặm, Đường Ninh trong lòng không khỏi siết chặt, liền chuyển chủ đề: "Tiểu Như, ngươi kể một chút về chuyện của chúng ta trước kia đi..."
Tô Như ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt nở nụ cười, nói: "Trước kia Tiểu Ninh ca cũng hay gọi ta như vậy..."
"Tiểu Ninh ca trước kia rất thông minh, thầy tư thục nói, sau này ngươi nhất định sẽ thi đỗ Trạng Nguyên..." Nàng vừa nói, vừa có chút lo lắng nhìn Đường Ninh, nói: "Tiểu Ninh ca, ngươi đừng lo lắng, lỡ lần thi châu này, vẫn còn lần sau, ngươi nhất định sẽ nhớ lại mọi chuyện trước đây..."
"Không sao." Đường Ninh cười, nói: "Sau này vẫn còn cơ hội, ngươi ngủ trước một lát, đến thôn ta sẽ gọi ngươi dậy."
Tô Như gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Một chiếc xe ngựa chậm rãi lái vào Tô gia thôn, khiến dân làng nhao nhao đi ra quan sát.
Xe ngựa không phải là vật hiếm, trong châu thành thường thấy, nhưng trong thôn ngoài nhà Trịnh viên ngoại ra, thì không có ai có xe ngựa.
Hôm nay chiếc xe ngựa lái vào thôn, so với nhà Tô viên ngoại nhìn còn khí phách hơn.
Từ xa thấy có người xuống xe ngựa, có người thốt lên kinh ngạc.
"Đó chẳng phải Tiểu Như sao, sao cô ta lại xuống xe ngựa?"
"Đó là Tiểu Ninh mà, Tiểu Ninh về rồi!"
"Bên cạnh bọn họ sao còn có cả quan sai, rốt cuộc là thế nào..."
Các thôn dân từ xa vây quanh xe ngựa, chỉ trỏ.
"Tiểu Như, con về rồi." Trong sân, một người đàn ông trung niên từ trong nhà đi ra, thấy Tô Như, trên mặt vừa mới lộ vẻ vui mừng, liền quét mắt đến Đường Ninh bên cạnh nàng, niềm vui liền biến thành giận dữ, lớn tiếng nói: "Họ Đường kia, ngươi đúng là đồ vong ân bội nghĩa, có còn mặt mũi về đây!"
Mặt Tô Như trắng bệch, vội vàng tiến lên hai bước, nói: "Tam thúc, nghe con nói, Tiểu Ninh ca không phải như những gì chú nghĩ..."
Một lát sau, vẻ mặt nghi ngờ lộ ra trên mặt người đàn ông trung niên, anh ta đi vòng quanh Đường Ninh mấy vòng, có chút không tin hỏi: "Ngươi thật sự không nhớ gì hết?"
Đường Ninh khẽ gật đầu.
Người đàn ông trung niên trợn tròn mắt: "Ngươi ngay cả ta cũng không nhớ ra?"
Đường Ninh nhìn ông ta, nghi hoặc nói: "Ông là..."
"Ta là Tam thúc của ngươi đó!" Người đàn ông to mắt nhìn hắn, khó tin nói: "Ngươi đến cả ta cũng quên, ngươi thật vô lương tâm, năm ngoái ngươi bệnh nặng giữa đêm, là ta cõng ngươi đi ba mươi dặm đường đó, nếu không phải ta thì ngươi đã..."
"Tam thúc..." Tô Như vội vàng tiến lên, nói: "Tiểu Ninh ca hiện tại chỉ là quên thôi, sau này sẽ nhớ lại..."
Đường Ninh nhìn ông ta, trên mặt lộ vẻ xấu hổ, nói: "Tam thúc..."
Người đàn ông rộng lượng khoát tay áo, nói: "Thôi, đầu óc ngươi mơ hồ rồi, ta không so đo với ngươi..."
Một người phụ nữ đứng sau lưng người đàn ông, nhìn Đường Ninh, vui mừng nói: "Về là tốt rồi, về là tốt rồi, ngươi không biết mấy ngày này ngươi không ở nhà, Tiểu Như lo lắng thế nào đâu..."
"Ôi, ta còn tưởng là ai, hóa ra là Đường đại tài tử của chúng ta đã về." Cửa viện bỗng nhiên bị người đẩy ra, một bóng người từ ngoài cửa bước vào.
Vẻ mặt người phụ nữ biến sắc, vội nói: "Xung thiếu gia, sao ngài lại tới đây..."
Tên mập mạp quần áo hoa lệ, trong tay cầm một cây quạt xếp, quạt lia lịa, thịt mỡ trên mặt tùy theo rung rung lên, cười nói: "Chẳng phải lâu không thấy Đường đại tài tử, ta hơi nhớ thôi sao, nghe được tin liền chạy đến ngay..."
"Hắn là ai?" Đường Ninh nhìn tên mập mạp kia hỏi.
Tên mập mạp giật mình, hỏi: "Ngươi không biết ta là ai?"
Hắn cười ha hả, thu chiếc quạt kia lại, chỉ vào hắn, nói: "Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ngươi không biết ta là ai, ngươi có phải là đọc sách đến ngốc rồi không?"
Người phụ nữ vội tiến lên, nói: "Xung thiếu gia, Tiểu Ninh mấy hôm trước bị thương, quên mất một số chuyện, xin ngài đừng trách, đừng trách..."
"Thật đúng là đọc sách đến choáng váng." Tên mập mạp cầm quạt xếp đặt trong tay cân nhắc, nhìn Đường Ninh nói: "Đất ruộng nhà ngươi đều là của nhà ta, thế mà ngươi không biết ta là ai."
Hắn nhìn Tô Như, lắc đầu, nói: "Tiểu Như à, cô thật là, gả cho một tên ngốc có gì tốt, chi bằng gả cho ta, sau này sẽ được hưởng vinh hoa phú quý không hết..."
Người phụ nữ kia giật giật tay áo Đường Ninh, nói: "Hắn là con trai Trịnh viên ngoại, đất ở Tô gia thôn, gần một nửa đều là của nhà Trịnh viên ngoại..."
Đường Ninh càng thêm nghi ngờ, hỏi: "Trịnh viên ngoại là ai?"
Vẻ mặt tên mập mạp lộ ra chút giận dữ: "Ngay cả cha ta là ai ngươi cũng không biết?"
"Ngươi cũng không biết cha mình là ai, ta làm sao mà biết được?" Đường Ninh kinh ngạc hỏi: "Hay là ngươi về nhà hỏi mẹ ngươi đi?"
"Ta đương nhiên biết cha ta là ai..." Tên mập mạp vừa nói vừa mới phản ứng được, tức giận nói: "Ngươi đang mắng ta!"
Nói xong hắn liền cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi đồ nhặt được này, còn không biết cha ngươi là ai?"
Đường Ninh nghĩ ngợi, đáp: "Cha ta tên là Chung Minh Lễ."
"Chung Minh Lễ?" Tên mập mạp ngơ người ra, "Cái gì, chưa từng nghe thấy!"
Đường Ninh mắt nhìn về phía sau tên mập mạp kia, hỏi: "Vũ nhục mệnh quan triều đình, sẽ bị tội gì?"
Soạt!
Bành Sâm không biết lấy một chuỗi xích sắt từ đâu ra, tròng vào cổ tên mập mạp kia.
Hắn nhìn tên mập mạp đang giật mình đứng nguyên tại chỗ, thản nhiên nói: "Đánh hai mươi trượng, xem tội nặng nhẹ mà định mức xử phạt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận