Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 965: Ngoan cố không thay đổi

Chương 965: Ngoan cố không thay đổi An Dương quận chúa phủi Đường Ninh một cái, hỏi: "Làm bạn bè, ta ở nhà ngươi ở nhờ mấy đêm thì không được sao?"
Phòng trống nhà Đường rất nhiều, nếu như là bình thường, An Dương quận chúa muốn ở nhờ mấy đêm, tự nhiên không phải là vấn đề.
Nhưng bây giờ Tiểu Như, Tiểu Ý bọn họ đều không có ở nhà, trong phủ ngoài Đường Ninh, lão khất cái và Tiểu Tiểu ra thì ngay cả hạ nhân cũng không có mấy người, người biết thì coi là An Dương quận chúa đang giận Phúc Vương nên bỏ nhà trốn đi, người không biết lại tưởng rằng Đường Ninh thừa dịp phu nhân không có ở nhà mà cùng nàng làm loạn quan hệ nam nữ đâu...
Đường Ninh nghĩ nghĩ, đề nghị: "Hay là ta giúp ngươi đặt một phòng ở khách sạn?"
An Dương quận chúa nói: "Ta trước giờ chưa từng ở khách sạn, không quen."
Đến nước này rồi, nàng còn cân nhắc chuyện ở quen hay không, quả nhiên là hoàng thất tử đệ được nuông chiều từ bé.
Đường Ninh vẫn còn chút do dự, hỏi: "Quận chúa bạn bè khắp kinh thành, chẳng lẽ lại không tìm được một chỗ ở sao?"
"Ngươi không phải nói muốn giúp ta giải quyết chuyện hòa thân sao?" An Dương quận chúa nhìn hắn một cái, nói: "Đi theo bên cạnh ngươi, trong lòng ta an tâm."
Nàng đã nói vậy rồi, Đường Ninh không còn gì để nói, lại từ chối nữa thì rất có thể sẽ gây ra chuyện khó chịu với nàng.
Hắn có chút bất đắc dĩ khoát tay áo, nói: "Vậy thì đi thôi."
Đường phủ.
Đường Ninh dẫn An Dương quận chúa vào Đường gia, phân phó một nha hoàn: "Dọn dẹp một phòng khách đi."
Sắp xếp xong cho An Dương quận chúa, Đường Ninh một mình đi đến thư phòng.
Hắn cũng không nghĩ tới, chuyện cầu thân lại làm ra nhiều chuyện dở khóc dở cười như vậy, giờ muốn ngăn cản sứ thần Tiểu Uyển, khó tránh khỏi hơi muộn, chỉ có thể đợi đến khi bọn họ tới kinh, rồi tìm cách khác.
Nói đến, lần này hắn vốn muốn nở mày nở mặt rước Triệu Mạn về, ai ngờ không ăn được con cá trê nhỏ lại vớ được con cá trê lớn.
Nếu như Trần Hoàng cứ nhất quyết gả An Dương quận chúa, thì Tiểu Uyển dường như cũng không có gì để kén chọn, dù sao mục đích ban đầu của bọn họ là giảng hòa với Trần quốc, chứ không phải kén chọn phi tử cho mình.
Đường Ninh ngồi trong thư phòng, suy nghĩ biện pháp có thể có, một làn hương thơm nhè nhẹ từ bên ngoài bay vào.
An Dương quận chúa vừa mới tắm rửa xong, tóc còn rối bù, bước vào thư phòng Đường Ninh, chỗ này nhìn một chút, chỗ kia nhìn một chút, cử chỉ có chút tùy ý, chẳng có chút nào ý tứ mình là khách.
Xem xong xuôi, nàng còn tiện tay bốc một miếng bánh ngọt từ trong đĩa trước mặt Đường Ninh, bỏ vào miệng mình.
Ngay cả Đường Ninh, trong lòng cũng sinh ra một ý nghĩ hết sức hoang đường, tựa như nàng không phải là khách, mà là nữ chủ nhân ở nơi đây.
Điều này cũng làm hắn có chút hối hận, vừa nãy nên kiên quyết mang nàng đến khách sạn thuê phòng.
An Dương quận chúa lại rót cho mình một ly trà, ăn uống no đủ xong xuôi, lúc này mới nhìn về phía Đường Ninh, hỏi: "Những phu nhân của ngươi đâu?"
Đường Ninh nói: "Các nàng không ở kinh thành."
Trong lòng An Dương quận chúa không hiểu thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn về phía Đường Ninh, hỏi: "Ngươi đã nghĩ ra cách gì chưa?"
Chuyện này nếu như là Trần Hoàng đã quyết định, thì cho dù là Đường Ninh cũng không cách nào thay đổi được ý của ông ta.
Nhưng mặc dù nàng không thể thay đổi nguyên nhân và quá trình, nhưng hắn có thể thay đổi kết cục, kết quả xấu nhất đại khái chính là An Dương quận chúa thực sự đến Tây Vực, sau đó Đường Ninh trả tự do cho nàng là được.
Vấn đề của An Dương quận chúa không phải là vấn đề, vấn đề là ở chỗ của Triệu Mạn.
Đường Ninh không thể cứ thế mà thực hiện kế hoạch trước đó, dễ dàng đưa nàng về nhà được nữa, có khi lại phải uỷ khuất nàng giả chết một lần nữa.
An Dương quận chúa thấy Đường Ninh không để ý đến nàng, giơ ngón tay lên gõ vào bàn, nói: "Ngươi có nghe thấy ta nói chuyện không vậy?"
Đường Ninh giật mình, ánh mắt nhìn về phía nàng, hỏi: "Ngươi nói xem, nếu quốc chủ Tiểu Uyển muốn đồng thời cưới ngươi và Tiểu Mạn, bệ hạ có thể đồng ý không?"
An Dương quận chúa khinh thường bĩu môi: "Hắn nghĩ hắn là ai chứ?"
...
Vì An Dương quận chúa ở nhờ, Đường Ninh không biết đã bị lão khất cái và Tiểu Tiểu nhìn với ánh mắt kỳ dị kia bao nhiêu lần rồi.
Nói tóm lại, trong nhà thêm một người thì cũng đơn giản là lúc ăn cơm nhiều thêm một đôi đũa, mỗi ngày thêm một người cứ lượn lờ trước mắt hắn mà thôi.
An Dương quận chúa mặc dù là nữ tử, nhưng tính tình lại đặc biệt bướng bỉnh, những chuyện mà nàng đã quyết định thì sẽ không dễ gì thay đổi.
Mấy ngày nay, Phúc Vương đích thân đến hai lần cũng không thể mời nàng về được.
Bất lực, Phúc Vương đành phải chĩa mũi dùi về phía Đường Ninh, cảnh cáo rằng nếu như con gái của ông ta ở lại Đường phủ trong khoảng thời gian này mà mất mát thứ gì không nên mất thì ông sẽ không bỏ qua cho Đường Ninh.
Điểm này Phúc Vương quả thực quá lo lắng, An Dương quận chúa ở Đường phủ mấy ngày nay, một ngày ba bữa, mỗi bữa ăn không ít, thỉnh thoảng còn muốn cùng Đường Ninh ăn thêm chút đồ ăn khuya, thứ ở trên người sẽ chỉ nhiều chứ không thể thiếu.
Cũng may Đường phủ đã hơn một năm không có động tĩnh gì, cũng không có ai chú ý đến nơi đây, lại càng không có người biết, bệ hạ vừa mới phong An Dương công chúa, đã và đương triều hữu tướng lặng lẽ mở ra thời đại chung sống rồi.
Thời gian cứ như vậy trôi qua mười ngày, những ngày này, An Dương quận chúa cùng Đường Ninh ăn uống miễn phí, thỉnh thoảng chơi cờ, trò chuyện, cuộc sống cũng thoải mái.
Thế nhưng, một ngày nọ, tin tức từ trong cung truyền ra đã khiến nàng hoàn toàn luống cuống tay chân.
Sứ thần Tiểu Uyển đã vào kinh, muốn cùng Trần quốc định ra minh ước hòa bình, đồng thời đưa ra thỉnh cầu kết hôn với công chúa Trần quốc.
Trước mắt, Tiểu Uyển là mối đe dọa lớn nhất của Trần quốc, thái độ của họ đối với Trần quốc là điều triều đình cực kỳ coi trọng.
Bởi vậy, từ khi sứ thần Tiểu Uyển rời khỏi Tây Vực, bước chân vào Sa Châu, quan phủ địa phương đã hộ tống họ vào kinh, khiến cho Đường Ninh ngay cả cơ hội cùng bọn họ sớm gặp mặt để trao đổi cũng không có.
Một hoạn quan từ trong cung đến nhìn An Dương quận chúa, nói: "Công chúa, bệ hạ cho gọi ngài vào cung một chuyến..."
Sau đó ông ta lại nhìn về phía Đường Ninh, nói: "Đường tướng, bệ hạ cũng cho mời ngài vào cung."
Mặc dù trong lòng nghi hoặc, sao An Dương công chúa lại ở chỗ của Đường tướng, nhưng bệ hạ vốn đã gọi cả hai người, nên cũng làm cho ông ta bớt đi được một chút phiền phức.
An Dương quận chúa nhìn về phía Đường Ninh, trong mắt đầy kinh hoảng.
Đường Ninh cho nàng một ánh mắt an ủi, nói: "Đi thôi, vào cung rồi xem xét tiếp."
...
Trong ngự thư phòng, lúc này không khí lại có chút căng thẳng.
Tây Vực có thể đưa ra ý định cùng chung sống hòa bình với Trần quốc, như lời Đường Ninh đã nói hôm đó, tự nhiên khiến Trần Hoàng vô cùng vui mừng.
Đối với một hoàng đế mà nói, không có gì có thể quan trọng hơn việc bốn phương an ổn, bách tính an cư lạc nghiệp.
Thế nhưng sứ thần Tây Vực lại không hiểu linh hoạt, điều này cũng khiến ông sinh lòng bất mãn.
Bọn họ muốn cùng Trần quốc kết thân, nhưng chỉ nhận Bình Dương công chúa, cho dù trước đó ông đã phong An Dương làm công chúa rồi, nhưng chỉ khác có một chữ, sứ thần Tây Vực cũng một mực không chịu nhượng bộ.
Mấy vị sứ thần Tiểu Uyển đứng trong điện, vẻ mặt hết sức kiên quyết, một chút cũng không có ý thỏa hiệp.
Dù sao quốc chủ giao cho họ nhiệm vụ là cầu hôn Bình Dương công chúa, quốc chủ đã nói là Bình Dương công chúa, thì chỉ có thể là Bình Dương công chúa, những người khác căn bản không nằm trong phạm vi bọn họ cân nhắc.
Trần Hoàng tuy tức giận những người này không biết tùy cơ ứng biến, nhưng trong chuyện này, ông cũng không định thỏa hiệp.
Dù sao, chuyện của Mạn nhi và Đường Ninh ông đều rõ trong lòng, nếu như ông đáp ứng yêu cầu của những người này thì Đường Ninh sẽ nghĩ như thế nào?
Chỉ sợ chỉ cần ông gật đầu với sứ thần Tiểu Uyển, ông sẽ mất đi một vị thần tử mà ông coi trọng nhất.
Ông dành cho Đường Ninh rất nhiều kỳ vọng, đương nhiên sẽ không làm chuyện ngu ngốc này.
Ông nhìn đám người ngoan cố không thay đổi, thở sâu, vô cùng kiên nhẫn nói: "An Dương tuy không phải là con ruột của trẫm, nhưng trẫm luôn coi nàng như con gái ruột mà đối đãi, nàng cũng là một công chúa tôn quý của Trần quốc, các ngươi hãy suy nghĩ cân nhắc kỹ lại."
Sứ thần Tiểu Uyển cầm đầu vẻ mặt kiên định, lắc đầu nói: "Xin lỗi, đây là mệnh lệnh của quốc chủ, chúng ta không cách nào thay đổi được, xin bệ hạ thứ lỗi..."
Rốt cuộc trên mặt Trần Hoàng lộ ra vẻ giận dữ, đang muốn nổi giận, một hoạn quan tiến vào bẩm báo: "Đường tướng cùng An Dương công chúa đã đến."
Trần Hoàng cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng, nói: "Tuyên."
Đường Ninh cùng An Dương quận chúa bước vào ngự thư phòng, phát hiện Trần Hoàng cùng Phúc Vương đều có mặt, hắn hành lễ với Trần Hoàng xong, ánh mắt liếc về ba vị sứ thần Tiểu Uyển trong điện.
Bị ánh mắt của hắn lướt qua, cả ba người đều lập tức cứng đờ người, ngay cả lưng cũng càng thẳng hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận