Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 52: Sư thúc?

Chương 52: Sư thúc?
"Răng rắc!"
Phương Tân Nguyệt cùng Đường Ninh ngồi song song một chỗ, răng rắc răng rắc ăn dưa chuột.
Nàng vừa ăn, vừa lẩm bẩm: "Ta nghe người ta nói, dưa xanh có thể làm người ta trắng ra nha..."
Phương tiểu bàn béo là có hơi béo thật, nhưng lại không đen, ngược lại, da của nàng, so với người bình thường còn trắng hơn một chút, mập trắng mập trắng.
Đường Ninh cẩn thận nghĩ nghĩ, người mập hình như có vẻ muốn trắng hơn một chút thì phải.
"Ngươi đã đủ trắng rồi." Hắn nói một câu, lại bổ sung: "Dưa xanh không chỉ có thể làm người ta trắng ra, còn có thể làm cho người ta ốm đi."
Bên cạnh hắn, tiếng răng rắc răng rắc bỗng nhiên không có.
Phương Tân Nguyệt cơ hồ là nhảy dựng lên nhìn Đường Ninh, khó tin hỏi: "Ăn cái gì cũng có thể ốm đi sao?"
Giờ phút này, biểu lộ trên mặt nàng, Đường Ninh có chút khó mà hình dung.
Tựa như là một thế giới tràn ngập tuyệt vọng, bỗng nhiên có một tia ánh sáng hy vọng chiếu vào. Lại như tín niệm sụp đổ được tái tạo lại, Đường Ninh đọc được sự vui sướng khó kiềm chế trong mắt nàng.
Đường Ninh nhẹ gật đầu, tuy giảm cân không thể chỉ dựa vào dưa chuột, nhưng không thể phủ nhận, dưa chuột quả thật có chút tác dụng giảm cân.
Phương Tân Nguyệt nhanh chân chạy ra bên ngoài, tuy nàng có hơi mập, nhưng động tác cũng không chậm, hướng thẳng phía nhà bếp Chung phủ.
Đường Ninh ổn định lại tâm thần ngẫm nghĩ, liền biết vì sao.
Đối với Phương tiểu bàn mà nói, ăn là một chuyện khó dứt bỏ, nhưng trong lòng nàng, lại vô cùng khát khao có thể trở nên thon thả như Đường Yêu Yêu.
Nếu ăn cái gì cũng có thể gầy đi, chuyện này đối với nàng mà nói, thật sự là món quà tuyệt vời nhất ông trời ban tặng.
Chỉ một lát sau, nàng liền chạy nhanh tới, ôm trong ngực một đống lớn dưa chuột.
Chung phủ hiện tại là không bao giờ thiếu dưa chuột, dưa chuột của hai thôn kia hiện tại cung không đủ cầu, mấy người trồng rau kia ruột gan đều sắp hối hận xanh lè, giấy trắng mực đen còn có cả thủ ấn ở trên, bọn họ muốn đổi ý cũng không có khả năng.
Đường Ninh nhắc nhở nàng: "Ngươi ăn ít một chút thôi, dưa xanh ăn nhiều sẽ tiêu chảy."
Phương tiểu bàn nhìn đống lớn dưa chuột kia, mắt lộ ra kỳ quang, rõ ràng không nghe lọt lời hắn.
Giá dưa xanh hiện tại gần như một ngày một tăng, là vì trong thành nhu cầu quá lớn, hơn nữa còn tăng lên mãnh liệt từng ngày, nghe nói không chỉ có nữ tử Linh Châu, ngay cả rất nhiều nam tử, cũng bắt đầu dùng dưa chuột... Đường Ninh luôn cảm thấy cả châu thành đều tràn ngập một mùi dưa chuột.
Đáng tiếc lần này, chỉ có thể làm một mẻ, không có kỹ thuật gì, không thể lâu dài, hắn tuy có thể kiếm được không ít từ đó, nhưng vẫn không đủ trả Đường yêu tinh số bạc.
Cách kiếm tiền tuy nhiều, nhưng lại không có bao nhiêu thứ thích hợp với hắn, dù là Tiểu Như hay Chung Ý, đều không muốn hắn tốn quá nhiều sức vào chuyện này, thời gian tới đây, Đường Ninh muốn dồn hết tâm trí cho cuộc thi châu sắp đến.
Phương tiểu bàn ăn mấy quả dưa chuột, lông mày bỗng nhiên nhíu lại, một tay ôm bụng.
Đường Ninh giật mình, lúc nãy thất thần một chút, dưa chuột trong ngực nàng đã thiếu mất một nửa.
Đường Ninh nhìn nàng hỏi: "Sao vậy, đau bụng à?"
Phương tiểu bàn lắc đầu, nói: "Vừa ăn quá nhiều, hiện tại ăn không nổi."
Đường Ninh đưa hết số dưa chuột còn lại trong ngực nàng lấy lại, nói: "Ăn không nổi thì đừng ăn."
Phương Tân Nguyệt nghĩ nghĩ, nói: "Ta vẫn còn có thể ăn một quả lê."
Đường Ninh gõ lên đầu nàng một cái, "Ta đi đâu tìm lê cho ngươi?"
Phương tiểu bàn chỉ chỉ lên trên đỉnh đầu.
Đường Ninh ngẩng đầu nhìn lên, thấy những quả lê màu cam treo ở trên trời.
Không phải treo trên trời, là cây lê trong sân nhà bên cạnh vươn qua tường viện sang, hiện tại đang là mùa lê chín, cành lá cây lê xum xuê, những quả lê to lớn, chỉ cần nhìn cũng làm người ta thèm nhỏ nước miếng.
Đường Ninh thật ra rất thích ăn lê, Đường gia cùng Chung gia là hàng xóm, sân bên cạnh hắn, chắc là vườn trái cây của Đường gia.
Với mối quan hệ của hắn cùng Đường yêu tinh, ăn của nàng hai quả lê cũng không quá đáng chứ?
Đường Ninh không có cách nào giống như Đường Yêu Yêu, có thể dễ dàng nhảy qua tường, hắn giẫm lên một tảng đá lớn ở góc tường, rất vất vả mới trèo lên trên tường.
Hắn đưa tay liền hái được một quả lê nhỏ, ném xuống cho Phương tiểu bàn đang chờ ở bên dưới.
Hắn đưa tay lần nữa, lại hái một quả lớn hơn.
"Tiểu thư, có người trộm lê!" Một giọng nói đột ngột truyền vào tai Đường Ninh.
Hắn quay đầu lại, ánh mắt xuyên qua những cành lá cây lê, nhìn thấy hai bóng người đứng trong sân.
Đó là Đường Yêu Yêu cùng một tiểu nha hoàn.
Hắn nhìn Đường Yêu Yêu đang giật mình trong sân, nghĩ một lát, ném quả lê trong tay xuống, hỏi: "Ăn lê không?"
Ầm!
Đường Yêu Yêu đứng tại chỗ, vì kinh ngạc mà môi khẽ hé ra.
Quả lê kia bay không trúng, đập trúng đầu của nàng.
Đường Ninh run lên trong chớp mắt, không do dự gì nhảy xuống từ trên tường, chạy nhanh về phía nhà mình.
Hắn còn chưa vào đến cửa phòng, liền bị người túm lấy cổ áo.
Đường Yêu Yêu lau trán, mặt giận dữ nhìn hắn, hỏi: "Có phải ngươi cố ý không?"
"Ta thề." Đường Ninh giơ bốn ngón tay lên, nói: "Ta tuyệt đối không phải vì chuyện khi đó ngươi đập ta nên giờ mới đập ngươi, ta quên chuyện này rồi."
Đường Yêu Yêu nheo mắt lại nhìn hắn, "Nhưng mà ngươi đã đập rồi."
"Ngươi đập ta, ta cũng đập ngươi..." Đường Ninh nghĩ một lát, nhìn nàng nói: "Nếu không, chúng ta hòa nhau?"
"Đây là ngươi nói đấy!" Mặt Đường Yêu Yêu hiện vẻ vui mừng, sau đó rất nhanh liền mặt mày nghiêm nghị, vẻ mặt cứng đờ, "Ta đập ngươi, ngươi cũng đập ta, từ bây giờ, chúng ta huề nhau, không ai nợ ai..."
"Vậy ta thiếu ngươi một ngàn lượng bạc cũng không cần trả?"...
Đường Ninh rất hoài nghi, vừa rồi Đường yêu tinh có phải cố tình không tránh không.
Nếu đúng thì, hắn sẽ thu hồi đánh giá cô ta là chân dài ngốc bạch ngọt, ngay lúc đó, có thể nghĩ ra việc dùng phương thức gần như tự hại mình để đạt được mục đích mà cô ta muốn từ lâu ----- cái này đúng là một yêu tinh.
Không, là yêu quái.
Đại tinh tiểu quái, nàng hiện tại vẫn chỉ là quái, còn lâu mới đến trình độ thành tinh.
Đường Yêu Yêu tâm tình không tệ, nhảy lên đầu tường, hái mấy quả lê xuống.
Ở đây lâu như vậy, Đường Ninh lại không biết, hắn cùng khuê các của Đường Yêu Yêu, lại chỉ cách nhau có một bức tường.
Xem ra sau này nói xấu nàng lúc, phải nhỏ tiếng hơn một chút, lỡ nàng nghe được thì cái tường thấp này cũng không cản được nàng đâu.
Đúng rồi, về sau ban đêm ngủ cũng nên đóng cửa sổ cẩn thận hơn...
Khi Đường Ninh cầm một quả lê nhỏ lên ăn, thì Tình Nhi với vẻ mặt buồn bực đi đến.
"Răng rắc!" Nàng cắn một miếng dưa chuột, vô cùng quyết đoán, tiếng răng rắc răng rắc, thêm vẻ u oán cùng phiền muộn trên mặt, làm Đường Ninh trong lòng có chút rùng mình.
Đường Ninh kinh ngạc hỏi: "Ai bắt nạt ngươi à?"
"Những cái kẻ bên ngoài nói linh tinh đó..." Tình Nhi nhìn hắn, giận dữ nói: "Bọn họ nói chúng ta là lừa đảo, nói dưa xanh căn bản vô dụng..."
Đường Ninh lắc đầu, nói: "Có hữu dụng hay không, người khác dùng rồi sẽ biết, cũng đâu phải họ nói gì là đúng nấy."
Tình Nhi ấm ức nói: "Nhưng mà họ nói tiểu thư gạt người, trong lòng người ta không vui nha..."
"Được rồi được rồi, ta biết rồi..." Đường Ninh lại cầm một quả lê nhỏ lên, nói: "Ta đi ra ngoài một chút..."
Dược Lư của Tôn thần y ở ngoài thành, môi trường thanh tĩnh, Đường Ninh từng đến một lần rồi, lần thứ hai đến, dược đồng ở cửa rất cung kính với hắn.
"Sư tổ đang ở bên trong, Đường c·ô·ng t·ử, xin mời theo ta."
Đường Ninh đi theo dược đồng kia đến một căn phòng trúc, gõ cửa một cái, đi vào, mới phát hiện trong phòng không chỉ có một mình Tôn thần y.
Một nam tử trung niên đang đứng cạnh Tôn thần y, trên mặt tươi cười nói: "« Thiên Kim Phương » có thể hoàn thiện, đây là chuyện tốt lành tạo phúc cho vạn dân, chúc mừng sư tôn..."
Hắn còn chưa dứt lời, thì nhìn thấy người bên ngoài bước vào, ánh mắt nhìn qua.
"Đường tiểu huynh đệ..." Tôn thần y vui vẻ đi tới, trên mặt tươi cười nói: "Hôm nay sao có thời gian đến chỗ ta vậy..."
Đường Ninh cười cười, nói: "Hai ngày trước lại nghĩ ra một số thứ, đến cùng Tôn lão tham khảo."
Nụ cười trên mặt Tôn thần y càng tăng lên, vội vàng nói: "Ngồi đi, mau ngồi."
Nam tử trung niên nhìn Đường Ninh, kinh ngạc nói: "Sư tôn, vị tiểu huynh đệ này là..."
Tôn thần y nhíu mày, nói: "Không biết lớn nhỏ, cái gì mà tiểu huynh đệ, phải gọi sư thúc..."
Nam tử trung niên mở to hai mắt, khó tin nói: "Sư... Sư thúc?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận