Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 42: Nửa đêm Trinh Nhi

Chương 42: Nửa đêm Trinh Nhi
Trước kia Đường Ninh không cần dùng tiền, nhiều lắm thì lúc đi ra ngoài mua mấy cái bánh bao, đưa cho mấy người ăn xin kia. Cầu người làm việc, dù sao cũng phải có chút thù lao. Mấy cái bánh bao đáng bao nhiêu tiền, Chung Ý hai tháng trước cho hắn tiền tiêu vặt, đến bây giờ hắn còn chưa xài hết.
Nhưng bây giờ không giống với trước. Vì Chung Ý, hắn tạm thời không thể rời khỏi Chung phủ. Nhưng hắn cũng không thể mặc kệ Tiểu Như, nàng ở tại Tô gia thôn, đến một lần là phải mất rất nhiều thời gian, Đường Ninh không thể lúc nào cũng chăm sóc đến nàng. Biện pháp tốt nhất, chính là mua cho nàng một chỗ nhà trong châu thành, càng gần Chung phủ càng tốt. Biện pháp này vẹn toàn đôi bên, vấn đề duy nhất chính là Đường Ninh không có tiền. Đừng nói một chỗ nhà, hắn ngay cả cánh cổng nhà cũng mua không nổi.
Hắn mua không nổi, có người có thể mua được. Đường gia là nhà giàu nhất Linh Châu, đại tiểu thư Đường gia chỉ cần để lộ chút ít tiền trong kẽ tay cũng đủ hắn mua một căn nhà.
Đường Yêu Yêu nhìn hắn, hỏi: "Ngươi thiếu tiền?"
"Thiếu." Đường Ninh khẽ gật đầu, cái này không có gì phải xấu hổ, so với Đường yêu tinh thì ai mà không thiếu tiền.
Từ tận đáy lòng mà nói, số tiền mua nhà này, hắn thà mượn của Đường Yêu Yêu còn hơn làm phiền nhạc phụ đại nhân.
Đường Yêu Yêu hít mũi một cái, hỏi: "Muốn bao nhiêu? Một vạn lượng đủ không? Không đủ ta lại xin cha ta."
Đường Ninh thích Đường Yêu Yêu không phải không có lý do. Cũng không đơn thuần là vì nàng có đôi chân dài. Sảng khoái, dứt khoát, tiêu tiền như rác, chân dài, kiểu nữ tử như này, người đàn ông nào mà không thích?
Đường Ninh đối với giá nhà ở Vĩnh Yên huyện thật sự không rõ, nhưng chắc chắn không cần đến một vạn lượng, cũng không phải mua biệt phủ gì, một ngàn lượng là đủ để giải quyết tất cả.
Đường Ninh nghĩ nghĩ, nói: "Cho ta mượn trước một ngàn lượng đi."
Đường Yêu Yêu từ trong tay áo lấy ra một xấp ngân phiếu, tiện tay đưa cho hắn, nói: "Mấy cái này không biết có bao nhiêu, nhưng chắc chắn có một ngàn lượng, ngươi cứ cầm dùng trước, không đủ lại tìm ta, không cần trả."
Mặc dù Đường Yêu Yêu không thiếu chút tiền lẻ một ngàn lượng này, nhưng việc Đường Ninh làm trước nay đều có nguyên tắc. Mượn là mượn, mượn tiền thì đương nhiên phải trả.
"Cái này là một ngàn tám trăm lượng." Hắn đếm số ngân phiếu trong tay, lấy ra tám tờ đưa cho nàng, nói: "Ta mượn trước một ngàn lượng, trong vòng một năm, ta sẽ trả cả gốc lẫn lãi cho ngươi."
Đường Yêu Yêu lắc đầu nói: "Ta đã bảo là không cần trả rồi."
Đường Ninh không để ý đến nàng, phòng của hắn bị người chiếm mất rồi, nên hắn đi đến thư phòng của Chung Ý viết một tờ giấy nợ, sau đó ấn ngón tay cái của mình lên phía trên, đi tới đưa cho nàng, nói: "Giấy nợ này ngươi nhớ cất kỹ."
Đường Yêu Yêu đang muốn mở miệng, thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, sững sờ một lúc rồi đưa tay nhận lấy giấy nợ, cất đi.
Đường Ninh lúc này mới nhìn nàng, nói: "Vừa nãy ngươi khóc, cũng là vì ta không tham gia được kỳ thi châu?"
Đường Yêu Yêu nhanh chóng dụi mắt một cái, hỏi: "Ai khóc?"
Đường Ninh chỉ chỉ nàng, nói: "Nước mắt của ngươi vẫn còn trên mặt kia."
Đường Yêu Yêu luống cuống xoa xoa mặt, giận dữ nói: "Ta không có!"
Đường Ninh nhìn nàng, bất đắc dĩ nói: "Chưa lau hết."
"Ta đã nói, ta không có mà!" Đường Yêu Yêu bỗng nhiên giậm chân một cái, một viên gạch xanh trên mặt đất vỡ thành mấy mảnh.
"Vậy, ta đi tìm Bành Sâm có chút việc..." Đường Ninh quay người đi ra ngoài.
Đường Ninh không quá quen thuộc với việc mua nhà, nào là giấy tờ nhà đất các kiểu, hắn đều chưa từng tiếp xúc. Nhạc phụ đại nhân để Bành Sâm đi theo bên cạnh hắn, ngoài việc bảo vệ, còn kiêm thêm việc trợ giúp. Bành Sâm ít nói, ngoài việc có chút đam mê đặc biệt thì là một người rất tốt để sai bảo.
Ít nói nên không làm phiền hắn, làm việc gọn gàng, lúc không cần thì tuyệt đối không xuất hiện trước mặt hắn, khi cần đến thì chỉ cần quay đầu lại là có thể thấy hắn, kiểu trợ thủ thế này thật là khó kiếm. Đợi sau này hắn kiếm được tiền, nhất định sẽ tăng lương cho hắn.
Khi nhờ Bành Sâm xong thì trời đã tối. Đường Ninh trở lại phòng, ngồi bên bàn suy nghĩ vài chuyện, không biết đã qua bao lâu thì cảm thấy bụng hơi đói. Hiện giờ cứ đến tối là hắn lại đói bụng. Đang định đi nhà bếp tìm đồ ăn thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Tình Nhi bưng một cái khay đứng ngoài cửa, trên khay có hai món đồ nhắm, một bát cháo hoa. Chung Ý nói món ngon nhất vào buổi tối là đồ thanh đạm, hai món một cháo đã trở thành bữa khuya quen thuộc của hắn.
Tình Nhi đặt khay lên bàn của hắn, Đường Ninh nhìn nàng hỏi: "Đây là do ngươi làm?"
Tình Nhi lắc đầu nói: "Đây là tiểu thư làm."
"Vậy... nàng đâu?"
Tình Nhi nói: "Tiểu thư nói nàng hơi mệt nên về phòng trước rồi."
Đường Ninh ngồi xuống bên cạnh bàn, Tình Nhi đột nhiên hỏi: "Cô gia, ta có một vấn đề."
"Hỏi đi."
Đường Ninh nếm thử một miếng cháo, vẫn là hương vị quen thuộc.
"Ta cảm thấy cô gia rất lợi hại..." Tình Nhi nhìn hắn, nghi hoặc hỏi: "Nhưng bọn họ đều nói cô gia không được, vậy cô gia rốt cuộc không được ở chỗ nào?"
Đường Ninh suýt chút nữa thì phun miếng cháo thứ hai ra ngoài, nghiến răng nói: "Bọn họ? Bọn họ là ai?"
"Chính là mọi người..." Tình Nhi nghi hoặc nhìn hắn, hỏi: "Cô gia, rốt cuộc là ngươi không được chỗ nào?"
Chính kẻ gây ra chuyện này lại đi hỏi hắn vấn đề này. Đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc, nếu không phải lo lắng truyền ra chuyện cô gia Chung gia cầm thú, nửa đêm bắt nạt nha hoàn thì mông của nàng đã sớm sưng lên rồi.
Đường Ninh gắp một miếng thức ăn, lại nhấp một ngụm cháo, lúc sau mới nhìn nàng, cười nói: "Dù sao bây giờ rảnh rỗi không có việc gì, ta kể cho ngươi một câu chuyện đi..."
"Tốt tốt..."
Tình Nhi không còn xoắn xuýt về vấn đề hắn rốt cuộc được hay không, vội vàng ngồi xuống đối diện hắn, lộ ra vẻ mặt chờ mong.
Đường Ninh đặt đũa xuống, hạ giọng nói: "Ngày xưa có một đại gia đình, có một tiểu nha hoàn tên là Trinh Nhi..."
Tình Nhi hai tay chống cằm, tập trung tinh thần nghe.
Dựa theo những câu chuyện mà cô gia kể trước đây, thì cô bé Trinh Nhi này, có thể sẽ được một đại tài tử để mắt đến, cuối cùng sẽ kết đôi với một vị Vương gia hoặc Hoàng tử?
Giọng của Đường Ninh trở nên phiêu hốt, "Trinh Nhi sinh ra hết sức xinh đẹp, tiểu thư của gia đình đó vô cùng ghen ghét nàng, thế là một ngày nọ nhân lúc ban đêm, dùng cây trâm đâm nát mặt nàng, đẩy nàng xuống giếng cạn chết..."
Tình Nhi ngồi thẳng lưng, sắc mặt có hơi trắng bệch, cũng không còn chống cằm nữa.
"Sau khi Trinh Nhi chết, oán khí không tiêu tan, biến thành lệ quỷ, vì nàng chết do dung mạo xinh đẹp, nên rất căm hận những nữ tử có dung mạo xinh đẹp, cứ mỗi khi trời tối, nửa đêm, sẽ leo từ trong gương ra, bò lên giường của những nữ tử xinh đẹp, dùng trâm vạch nát mặt họ..."
Đường Ninh đã ăn xong bữa khuya, cũng kể xong câu chuyện "Nửa đêm Trinh Nhi", nhìn về phía Tình Nhi, nói: "Xong rồi, muộn rồi, chuyện cũng đã kể xong rồi, mau về đi thôi."
Tình Nhi đứng lên, mở cửa, nhìn bóng đêm đen kịt, quay đầu nhìn Đường Ninh, giọng run rẩy nói: "Cô gia, ta, ta không dám..."
Đường Ninh cười cười, nói: "Không sao, ta đưa ngươi về..."
...
Phòng của Chung Ý.
Nàng trải chiếu lên giường xong, quay đầu nhìn Đường Yêu Yêu, hỏi: "Sao hôm nay tự nhiên ngươi lại muốn ngủ cùng ta?"
Hai người từ nhỏ đã là bạn thân, ban đêm thường xuyên ôm nhau ngủ, chỉ là khi cả hai lớn lên thì số lần ngủ chung giường cũng giảm đi rất nhiều.
Đường Yêu Yêu hai tay gối sau đầu, nằm trên giường nói: "Ngủ không được, muốn nói chuyện với ngươi một chút."
Nàng nghiêng người, nhìn Chung Ý, nói: "Vì ta, hắn không thể tham gia kỳ thi châu, ta hủy tiền đồ của hắn..."
"Chuyện này đã qua rồi." Chung Ý nắm lấy tay nàng, nói: "Hắn không hề trách ngươi, cũng thường xuyên nhờ ta nói với ngươi, không cần vì chuyện này mà tự trách."
"Vậy còn ngươi, ngươi có trách ta không?" Đường Yêu Yêu nhìn nàng hỏi: "Nếu như không phải vì sự lỗ mãng của ta, thì đã không đập vào hắn, cũng không có chuyện Tô cô nương hôm nay, ngươi cũng sẽ không..."
"Sao ta lại trách ngươi được?" Chung Ý nhìn nàng, lắc đầu nói: "Nếu không có ngươi thì bây giờ đã không còn Chung Ý nữa rồi..."
Đường Yêu Yêu cảm xúc tốt hơn một chút, lại nhìn nàng, đột nhiên hỏi: "Tiểu Ý, ngươi hối hận không?"
Chung Ý nhìn nàng hỏi: "Hối hận chuyện gì?"
"Ngày đó bá mẫu nói đến chuyện hai người các ngươi bái đường, nếu như ngươi không tránh thì có phải bây giờ mọi chuyện sẽ khác không?"
Chung Ý trầm mặc hồi lâu, mới khẽ cười một tiếng, nói: "Đều đã qua rồi..."
Hai người đang chìm vào im lặng thì ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Chung Ý bước xuống giường ra mở cửa, thấy Tình Nhi đang ôm chăn mền đứng ngoài cửa.
Nàng nhìn Chung Ý, đáng thương hỏi: "Tiểu thư, tối nay ta có thể ngủ cùng với cô không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận