Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 488: Tiến công Khang Vương

Đường Ninh rất nghi ngờ không biết có phải Đường Yêu Yêu thường xuyên nghe trộm hắn ở phía bên kia sân nhỏ hay không, nếu không sao nàng biết được mỗi đêm hắn đều ra ngoài.
Nhưng mà mấy ngày nay hắn đi ra đều là làm chính sự, người ngay không sợ bóng tối, nhìn Đường Yêu Yêu, nói: "Gặp riêng gì chứ, chúng ta có chuyện quan trọng phải làm."
Đường Yêu Yêu bước đến, hỏi: "Chuyện quan trọng gì?"
Thường xuyên đi bên sông, làm sao tránh được ướt giày, nếu như giống như Tiêu Giác nói dối hết lần này đến lần khác, dùng lời ngon tiếng ngọt, sớm muộn gì cũng có ngày lật thuyền, nếu bản thân không hổ thẹn với lương tâm thì có thể đường đường chính chính mà đi, không cần lo lắng gặp tai họa lật thuyền.
Thế là, hắn kể lại mọi chuyện mấy ngày nay hắn cùng Tô Mị làm cho Đường Yêu Yêu nghe từ đầu đến cuối.
Đường Yêu Yêu kinh ngạc nói: "Ý ngươi là, con hồ ly Tô chính là Nhất Chi Mai?"
Tô Mị dường như rất để ý cách xưng hô của mình, Đường Ninh nhìn Đường Yêu Yêu, nói: "Ngươi có thể đừng suốt ngày gọi người ta là hồ ly Tô hồ ly Tô được không, nghe cứ như là hồ ly tinh vậy, khó nghe quá..."
Đường Yêu Yêu lườm hắn một cái: "Vậy chẳng phải ngươi cũng gọi ta là Đường yêu tinh!"
Đường Ninh xua tay: "Coi như ta chưa nói gì."
"Ngươi thật sự chỉ là thương lượng với nàng chuyện này?" Đường Yêu Yêu khoanh tay, nhìn hắn, hỏi: "Không phải là hai người đã âm thầm ở với nhau, cứ tối đến lén la lén lút gặp riêng đấy chứ?"
"Sao ngươi lại nghĩ như vậy?" Đường Ninh nhìn nàng, hỏi: "Trong mắt ngươi, ta lại là người như vậy sao?"
Đường Ninh vô cùng tiếc nuối nhận ra, Đường yêu tinh không còn là Đường yêu tinh thuần khiết như trước mà hắn biết, cuối cùng nàng cũng nghĩ lung tung mấy thứ lộn xộn rồi.
"Không phải là tốt rồi." Đường Yêu Yêu an tâm, lại nghĩ đến một chuyện, nhìn hắn hỏi: "Tô Mị làm được việc này, ta cũng có thể làm, vì sao ngươi lại tìm nàng mà không tìm ta?"
Đường yêu tinh nói câu này cũng có chút quá tự tin rồi, Tô Mị biết thổi tiêu, biết gảy đàn, nàng biết sao?
Tô Mị biết nói chuyện ỏn ẻn, khiến người khác nghe mà rụng rời xương cốt, nàng biết sao?
Tô Mị võ công cao cường, có thể tiềm hành, ẩn mình, đạp trên tuyết không để lại dấu vết, nàng được sao?
Đường Ninh sở dĩ tìm Tô Mị mà không tìm nàng đương nhiên là vì Tô Mị võ công cao, không cần hắn lo lắng, đương nhiên, lý do này không thể dùng để thuyết phục Đường Yêu Yêu, trừ khi hắn muốn bị nàng đánh cho một trận.
Trả lời cũng không thể trả lời tùy tiện, vạn nhất để Đường yêu tinh cảm thấy hắn và Tô Mị càng quen thân hơn, hậu quả còn đáng sợ hơn bị nàng đánh một trận, về sau không biết phải phí bao nhiêu nước bọt mới dỗ dành nàng lại được.
Đường Ninh nhìn nàng, chân thành nói: "Chuyện nguy hiểm như vậy, sao ta có thể yên tâm để ngươi đi làm chứ..."
Đường Yêu Yêu hài lòng nhìn hắn, lại hỏi: "Vậy còn Tô Mị thì ngươi yên tâm?"
Đường Ninh giải thích: "Võ công của nàng cao..."
Vừa nói xong hắn đã ý thức được không ổn, đang muốn đổi giọng thì Đường Yêu Yêu đã khoác tay lên vai hắn.
"Ngươi xem thường võ công của ta vậy sao, thật ra mấy ngày nay ta đã tiến bộ rất nhiều rồi đấy, ngươi có muốn thử xem không?"
"Thôi hay là bỏ đi..."
"Đều là người một nhà, đừng khách sáo nha..."
Khi Đường Yêu Yêu ôm cổ Đường Ninh lôi đi, bốn tên kiệu phu khiêng một chiếc kiệu, chạy chậm lướt qua bên cạnh bọn họ, đi qua hơn nửa con đường, dừng lại trước một khu nhà lớn của vọng tộc.
Thọ Toàn Bá từ trong kiệu bước xuống, nhanh chân đi đến trước cổng chính, ra sức đập vài cái lên cửa, lớn tiếng nói: "Mở cửa, ta muốn gặp Khang Vương điện hạ!"
Một lát sau, trong phủ Khang Vương, Khang Vương khoác thêm một chiếc áo choàng, từ trong phòng đi ra, vào trong phòng ấm, mặt mày trầm xuống nhìn Thọ Toàn Bá, hỏi: "Thọ Toàn Bá đêm hôm khuya khoắt đến đây, tìm bản vương có chuyện gì?"
Ai bị người khác làm mất giấc mộng đẹp giữa đêm đông thì đều không thể vui vẻ được, huống hồ giấc mơ của hắn lại vô cùng mỹ hảo, trong mộng hắn đánh bại Đoan Vương, được lập làm thái tử, vừa dọn vào Đông Cung ngày thứ hai, phụ hoàng liền lâm trọng bệnh không qua khỏi, đột ngột qua đời, ngay lúc hắn khoác long bào, đón ánh mắt của quần thần, chuẩn bị ngồi lên long ỷ thì------Thọ Toàn Bá liền tới.
Thọ Toàn Bá chắp tay cúi người, nói: "Điện hạ, thuộc hạ đêm hôm khuya khoắt đến đây, có chuyện quan trọng cần bẩm báo."
Khang Vương liếc nhìn hắn, nói: "Có chuyện gì, nói đi."
Thọ Toàn Bá lập tức nói: "Vừa rồi tại nhà, thần đang định cùng Ngũ phu nhân hoan hảo..."
Khang Vương nhìn hắn, giận dữ nói: "Ai muốn nghe ngươi cùng Ngũ phu nhân hoan hảo, nói chính sự đi!"
"À, vâng!" Thọ Toàn Bá giật mình, vội nói: "Bẩm điện hạ, vừa rồi kinh thành đệ nhất đạo tặc Nhất Chi Mai đến nhà thuộc hạ trộm cắp, bị hộ vệ trong phủ phát hiện, đáng tiếc không bắt được hắn, để hắn chạy mất..."
Mí mắt Khang Vương giật giật, nhìn Thọ Toàn Bá, hỏi: "Nửa đêm ngươi chạy tới, chẳng lẽ muốn nói với bản vương là nhà ngươi bị trộm, rồi để trộm chạy mất à?"
Ánh mắt của Khang Vương rất đáng sợ, thân thể Thọ Toàn Bá run nhẹ, run rẩy nói: "Không, không phải, Nhất Chi Mai dù chạy trốn nhưng trên người hắn rơi xuống hai thứ đồ, thần, thần cảm thấy có thể sẽ có tác dụng lớn với điện hạ..."
Hắn liền lấy từ trong tay áo ra một quyển sách nhỏ và một tờ giấy hoa tiên, đặt lên bàn.
Khang Vương cầm lên xem, cau mày nói: "Danh sách quà tặng của Lưu gia, cái này thì có gì chứ, vật này có tác dụng gì?"
Thọ Toàn Bá nhìn Khang Vương, vẻ mặt đờ đẫn, vô cùng nghi ngờ không biết hắn có đi theo nhầm chủ tử không.
Trong lòng hắn thở dài, bước lên phía trước, nói: "Điện hạ ngài xem, người này bất quá chỉ là một giám sát ngự sử, mỗi năm bổng lộc không quá trăm lượng, mà quà biếu cho mẫu thân Lưu thị lang, lại biếu tặng hai ngàn lượng, còn có chữ viết Mễ Phất này, nếu gặp người biết thì bán đi mấy ngàn lượng không là vấn đề, điện hạ nên hiểu quan viên triều ta lương bổng thế nào chứ, thuộc hạ đã điều tra, những người này không phải là hào môn vọng tộc gì, cũng chẳng có làm ăn buôn bán, số tiền này từ đâu mà ra?"
"Bản vương làm sao biết tiền của bọn họ từ đâu ra?" Khang Vương liếc mắt nhìn hắn, nói: "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì!"
Hắn đã nói rõ ràng như vậy rồi mà Khang Vương vẫn không hiểu, Thọ Toàn Bá nhịn không được nhỏ giọng mắng một câu: "Ta $%*@#^..."
Khang Vương cau mày nói: "Ngươi nói gì?"
Thọ Toàn Bá trong lòng mắng Khang Vương một trận te tua, trên mặt vẫn tươi cười, nói: "Thuộc hạ nói là, điện hạ có phát hiện hay không, những người này đều là người ủng hộ Đường gia và Đoan Vương, bổng lộc của bọn họ không nhiều, nhưng lại có vốn liếng giàu có, số tiền này chắc chắn có nguồn gốc không chính đáng, nếu như điện hạ giao phần danh sách này cho bệ hạ, như vậy..."
Khang Vương giật mình, cuối cùng cũng hiểu được ý của Thọ Toàn Bá.
Nếu những người này vốn không có nhiều tiền như vậy mà lại lấy ra nhiều như vậy thì tức là bọn chúng tham ô, phần danh sách này nếu đưa cho phụ hoàng, thì những người này có lẽ đều phải xui xẻo.
Chẳng phải là nói, hắn có thể diệt hết những người ủng hộ Đoan Vương rồi sao?
Lần trước Diên Bình Hầu và Hội Ninh Bá phạm tội, Đoan Vương đã ra sức công kích khiến hắn bị tổn hại nguyên khí, lần này chẳng lẽ có thể trả được mối thù đó sao?
Vẻ mặt hắn lộ ra vui mừng, nói: "Ngày mai tảo triều, ta sẽ giao danh sách này cho phụ hoàng!"
Thọ An Bá nhìn Khang Vương, bắt đầu nghi ngờ nhân sinh, hít sâu vài hơi, mới nói: "Điện hạ, mọi việc phải có sự chuẩn bị trước, nếu không sẽ gặp rắc rối..."
Khang Vương liếc nhìn hắn: "Nói tiếng người!"
Thọ An Bá mặt đỏ lên, hồi lâu mới bình tĩnh lại, nói: "Điện hạ, phần danh mục quà tặng này đương nhiên là phải giao cho bệ hạ, nhưng trước đó chúng ta cần phải có chút chuẩn bị..."
...
Người này tên Thọ An Bá, Đường Ninh chưa từng quen biết, cũng không hiểu rõ lắm.
Nhưng theo lời Tô Mị nói, người này tuy ngày thường không nổi bật, ở kinh thành trong đám quyền quý không có địa vị cao nhưng lại là một người có con mắt nhìn xa trông rộng, có lẽ sẽ không khiến bọn họ thất vọng.
Tối qua, đệ tử Cái Bang mà hắn cho người theo dõi Thọ An Bá cũng đã truyền tin về, hôm qua nửa đêm Thọ An Bá khẩn cấp rời phủ, đến phủ Khang Vương, cả đêm đều không trở về.
Xem ra, kế hoạch của bọn họ đã bắt đầu có hiệu quả.
Chỉ là, hắn và Tô Mị chỉ phụ trách phần mở đầu kế hoạch, việc tiếp theo, phải giao cho Khang Vương.
Dù sao Khang Vương và Đoan Vương đều không ưa hắn, lần trước mượn Đoan Vương đánh Khang Vương, lần này thì làm ngược lại một lần, như vậy mới công bằng với cả hai.
Chỉ mong Khang Vương đừng quá ngốc, làm lãng phí cơ hội có được khó khăn này.
Ngự Thư phòng.
Trần Hoàng lật xem mấy phong tấu chương, ngạc nhiên nói: "Bây giờ thế nào vậy, quốc tử giám muốn bạc, công bộ cũng muốn bạc, Ti nông tự cũng muốn bạc, chẳng lẽ bọn chúng đều đã hẹn nhau rồi sao?"
Hắn xem kỹ mấy phần tấu chương, quốc tử giám muốn in sách, công bộ muốn xây lâu, sửa kênh dẫn nước, Ti nông tự thì muốn thu mua..., cái gì cũng cần tiền, cái gì cũng có lý, không tìm ra được lý do để phản bác.
"Đều chấp thuận cả đi." Trần Hoàng phê duyệt vào vài phong tấu chương, đứng dậy, thở dài: "Quốc khố vất vả lắm mới đầy một chút, lại phải chi ra một số tiền lớn, bạc này sao mà không đủ tiêu vậy trời..."
Lời hắn vừa dứt thì một thái giám từ ngoài điện bước vào, nói: "Bẩm bệ hạ, Khang Vương điện hạ cầu kiến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận