Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 376: Lại mời

Trong triều, hơn một nửa đại thần liên danh thỉnh cầu phế truất thái tử, chỉ trong chốc lát, triều đình liền hoàn toàn im lặng.
"Ngươi, các ngươi..." Thái tử quay đầu, nhìn đám quần thần đang quỳ rạp dưới đất, hoảng sợ nói: "Các ngươi, các ngươi muốn tạo phản sao!"
"Các ngươi đang làm gì vậy hả?"
"Làm càn!"
Thái sư cùng thái phó run rẩy chỉ vào đám người, giận dữ nói: "Các ngươi đang phạm thượng, là đại nghịch bất đạo!"
"Khục!"
Trên long ỷ, Sở Hoàng mặt đỏ bừng, ôm ngực, ho sặc sụa đứng dậy.
"Bệ hạ, bệ hạ..." Một tên hoạn quan lập tức tiến lên, kinh hoảng nói: "Thái y, mau gọi thái y!"
Hắn nhìn xuống một cái, vội phất tay nói: "Nếu bệ hạ long thể không khỏe, bãi triều, bãi triều!"
Hai tên hoạn quan dìu Sở Hoàng rời đi, thái sư và thái phó hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi, đám quần thần quỳ trên mặt đất mới từ từ đứng dậy.
Thượng thư bộ Hình nhìn sang Thượng thư bộ Lễ bên cạnh, hỏi: "Trương đại nhân, ngươi tự ý quyết định, chẳng lẽ không sợ Vương gia trách tội sao?"
Thượng thư bộ Lễ nhìn hắn, hỏi: "Có người hạ độc vào thức ăn trong vương phủ đã nửa tháng rồi, Triệu đại nhân có biết họ dùng loại độc gì không?"
Vụ này do bộ Hình phụ trách điều tra, Thượng thư bộ Hình đương nhiên biết rõ chi tiết, nói: "Bách Nhật Hương, nghe nói loại độc này khó giải, trúng độc sau một tháng thì thần tiên khó cứu."
Thượng thư bộ Lễ nói: "Bệ hạ đã suy yếu, nếu ngay cả Vương gia cũng ngã xuống thì triều đình, Sở quốc sẽ sụp đổ theo, thái tử đã lấn tới tận đầu rồi, Vương gia làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn, bản quan tin rằng, mệnh lệnh của Vương gia hôm qua nhất định có thâm ý."
Hôm nay buổi tảo triều diễn ra rất ngắn, nhưng lại liên tiếp xảy ra hai chuyện lớn.
Thái sư và thái phó đã lâu không hỏi triều chính, nay hiếm khi lên tiếng ở triều đình, mũi nhọn chỉ thẳng vào Tín Vương, nói Tín Vương chuyên quyền độc đoán, là đả kích đối lập, nhiễu loạn triều cương.
Một chuyện khác còn làm người ta kinh hãi hơn.
Do Thượng thư bộ Lễ cầm đầu, gần một nửa trọng thần trong triều liên danh thỉnh tấu, kiến nghị bệ hạ phế truất thái tử, dù không đạt được kết quả gì, nhưng ảnh hưởng của sự việc này đủ khiến cả kinh đô xôn xao.
Thái tử vô đức, ai ai cũng biết, Sở quốc được như hôm nay, một nửa là công lao của Nhiếp Chính Vương, nhưng thái tử dù sao cũng là thái tử, theo lễ chế tổ tông, chỉ có hắn mới có thể trở thành hoàng đế đời sau của Sở quốc.
Nhưng dù trong dân gian hay triều đình, vô số người có kiến thức đã hoàn toàn thất vọng về thái tử, họ hy vọng Tín Vương có thể lãnh đạo Sở quốc trở nên giàu mạnh hơn, chứ không phải để một thái tử vô đức vô năng làm bại hoại giang sơn vất vả gây dựng.
Hôm nay, sự việc ở triều đình truyền ra, tiếng nói này càng lúc càng lớn.
Đến giữa trưa, trong cung liền truyền ra thánh chỉ, thái tử thất đức, ra lệnh cho hắn về phủ suy ngẫm ăn năn, nửa tháng không được ra khỏi phủ, sau này phải gần người hiền, lánh kẻ tiểu nhân, đồng thời lệnh thái phó đến Đông Cung dạy bảo…
Đông Cung lúc này đang hết sức hỗn loạn.
Từ khi tảo triều kết thúc, thái tử đã đổ bệnh nằm liệt giường, sốt cao không dứt, mấy vị thái y trong cung đến đều rối như tơ vò.
"Không cần phế ta, không cần phế ta..."
"Ta là trữ quân, ta là hoàng đế..."
"Các ngươi là những loạn thần tặc tử này, loạn thần tặc tử!"...
Thái tử nằm trên giường, mặt mày tái mét, mắt trợn ngược, miệng vẫn lẩm bẩm.
Thái phó từ ngoài cửa đi vào, túm lấy một thái y, hỏi: "Thái tử thế nào rồi?"
"Không thể lạc quan." Thái y kia mặt nghiêm trọng nói: "Thái tử bị thương tổn tâm thần, nếu không vượt qua được, e rằng, e rằng..."
Ông ta chưa nói hết câu, nhưng mọi người đều hiểu ý tứ trong lời nói của ông ta.
Hôm nay ở buổi tảo triều, hơn phân nửa trọng thần đã liên danh kiến nghị, xin bệ hạ phế truất thái tử, mà thái tử lúc ấy lại đang ở trên điện, sao có thể không sợ hãi?
Thân là thái tử một nước, lại là hoàng tử duy nhất của bệ hạ, việc nội bộ lục đục đến mức này quả là xưa nay chưa từng có.
Thái phó buông thái y kia ra, nói: "Tất cả mọi người ra ngoài."
Thái y kia cùng đám hạ nhân trong phòng lập tức lui ra ngoài.
Ánh mắt thái tử mơ màng, giọng run run nói: "Thái phó, bọn chúng muốn phế bản cung, bọn chúng muốn phế bản cung..."
Thái phó đi đến trước giường thái tử, từ tốn nói: "Điện hạ đừng lo lắng, lễ chế tổ tông sao có thể dễ dàng phế truất, chỉ cần điện hạ ăn năn hối cải làm người mới, sau này đăng cơ, bên cạnh có đám hiền thần phò tá, vẫn có thể trở thành minh quân."
Thái tử run rẩy nói: "Nhưng hắn không để cho ta làm hoàng đế, chính hắn muốn làm hoàng đế, triều thần đều bị hắn mua chuộc, bách tính cũng bị hắn mua chuộc, ta không đấu lại hắn, ta không đấu lại hắn, những đại thần đó, hắn muốn bắt thì bắt, muốn phế thì phế, hắn đang cảnh cáo ta, đang cảnh cáo ta à..."
Thái phó nhìn hắn, chậm rãi nói: "Hắn không phải đang cảnh cáo điện hạ..."
Ánh mắt ông ta ngưng lại, nhìn thái tử, nói: "Những lời lão thần nói sau đây, điện hạ nên lắng nghe cho kỹ..."
"...Thái phó đại nhân."
Thấy thái phó từ trong phòng thái tử bước ra, mọi người liền chắp tay thi lễ, nhìn thấy thái tử đi theo thái phó ra phía sau thì ai nấy đều giật mình, sau đó liền lập tức nói: "Tham kiến điện hạ."
Thái tử phất phất tay, nói: "Thay bản cung tiễn thái phó đại nhân."
Thái phó quay đầu nhìn thái tử, nói: "Điện hạ hãy tĩnh dưỡng cho tốt, lão thần xin về."
Thái y kia vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn thái tử, một khắc trước thái tử vẫn còn hoảng loạn không tự chủ được, bọn họ mấy vị thái y đều bó tay không kế, không biết thái phó vừa cho thái tử uống thuốc gì mà lại nhanh chóng hồi phục như vậy.
Sau khi thái phó rời đi, thái tử mới nhìn một người đứng sau lưng, nói: "Phái người đến chỗ đám rợ mọi ở thảo nguyên, nói cho bọn chúng biết..."
...Phủ Tín Vương.
Một tiểu tướng chắp tay nói: "Điện hạ, hôm nay tại tảo triều, Trương đại nhân dẫn đầu mười mấy vị trọng thần liên danh khẩn cầu bệ hạ phế truất thái tử..."
"Biết rồi." Tín Vương nhấp một ngụm trà, mặt không lộ vẻ gì, đứng lên, nói: "Phái người nói với bọn họ, đừng làm những việc dư thừa nữa."
"Vâng." Tiểu tướng kia gật đầu nhẹ, lại nói: "Vương phi đang đợi ngài dùng cơm."
Tín Vương đi vào trong phòng ăn, ngồi xuống, nhìn Tín Vương phi, hỏi: "Sao vậy, mặt mày ủ rũ thế kia?"
Tín Vương phi nhìn mâm thức ăn đầy ắp, lo lắng nói: "Trong thức ăn này sẽ không còn người hạ độc chứ?"
Tín Vương lắc đầu, nói: "Yên tâm đi, mỗi món ăn đều do đầu bếp tự mình nếm thử, không có vấn đề gì."
Tín Vương phi lắc đầu, nói: "Nhưng nếu là loại Bách Nhật Hương không lập tức phát tác, có khi về sau mới hạ độc, thì dù nếm qua cũng sẽ không phát hiện ngay được, vậy làm sao bây giờ?"
Tín Vương nghĩ ngợi, nhìn về phía bên cạnh, nói: "Lan Lan, ngươi đi mời Đường Ninh đến đây, cứ nói hôm qua mở tiệc chiêu đãi coi như là vương phủ thất lễ, hôm nay bồi bổ."
Lý Thiên Lan đứng lên, nói: "Được."
Nhìn nàng nhanh nhẹn bước ra ngoài, Tín Vương lắc đầu, thở dài.
...Cẩm Tú cung.
Mười đệ tử Cái Bang tay cầm Tề Mi côn, khiến 30 tên cấm vệ hình thành trận thế tùy ý tan tác, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay khen hay.
Lục Đằng đứng ở phía trước, mở lời: "Loại trận pháp này quả thực kỳ diệu, lấy yếu thắng mạnh, lấy ít địch nhiều, nếu dùng trên chiến trường, chẳng phải là một đạo kỳ binh có thể lấy yếu thắng mạnh sao?"
Tiểu tướng bên cạnh hắn nói: "Đường đại nhân lợi hại thật, ngay cả thị vệ bên cạnh cũng lợi hại như vậy."
Suốt đường đi, cấm vệ tùy tùng đều đã tâm phục khẩu phục vị tống hôn sứ trẻ tuổi kia, biết hắn căn bản không như vẻ ngoài văn nhược, mà có thể nói là văn thao vũ lược đều tinh thông, nếu không có hắn ở đây, trên dọc đường bọn họ đã không biết hao tổn bao nhiêu người rồi.
Một tên thị vệ đi tới, nói: "Lục thống lĩnh, bên ngoài có một nữ tử tìm Đường đại nhân."
Tiểu tướng kia nói: "Ta đi bẩm báo Đường đại nhân."
Đường Ninh lúc đầu đang trong phòng chơi cờ vây cùng Triệu Mạn, lại nhận được thiệp mời của bộ Lễ.
Nội dung thiệp mời rất đơn giản, tối nay vốn định tổ chức yến tiệc nghênh thân, do một vài yếu tố bất khả kháng nên phải tạm hủy bỏ, bộ Lễ xin bày tỏ sự áy náy sâu sắc đối với sứ đoàn Trần quốc.
Không cần nghĩ cũng biết, triều đình Sở quốc đang ầm ĩ chuyện phế truất thái tử, việc hôn sự này có thành hay không còn chưa biết chắc, còn nghênh cái gì thân, thiết cái gì yến?
Triệu Mạn nghe vậy, giật mình hỏi: "Thái tử Sở quốc bị phế truất, có phải ta cũng không cần gả nữa không?"
Đường Ninh gật đầu, nói: "Nếu thái tử Sở quốc bị phế, chúng ta có thể chuẩn bị lên đường trở về."
"Tuyệt quá!"
Trong mắt Triệu Mạn chợt lóe lên tia sáng, gần như là nhào đến ôm lấy Đường Ninh, vui mừng nói: "Ta không cần gả nữa rồi..."
"Đường đại nhân, bên ngoài có một nữ tử..." Tiểu tướng tên là Trần Chu từ ngoài cửa bước vào, bỗng khựng chân, sau một khắc liền vươn tay ra phía trước, vừa dò tìm vừa nói: "Đường đại nhân, mắt ta vừa rồi bỗng nhiên không nhìn thấy gì nữa, y thuật của ngài cao siêu, có thể giúp ta xem sao..."
Vinh Tiểu Vinh nói.
Cảm tạ đại lão "Tự uống uống một mình từ tiêu dạo" vạn thưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận