Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 889: Tra rõ

Nếu có hy vọng sống sót, người bình thường không ai muốn chết. Dù cho Trần Hoàng cảm thấy bệnh tình nguy kịch, gần như cam chịu số phận, nhưng nghe tin có thể cứu chữa, vẫn không nhịn được tâm thần dao động, cả người trong nháy mắt liền tỉnh táo hẳn. Rõ ràng, cho dù là truyền ngôi cho Nhuận Vương hay Đoan Vương, nào có tự mình làm hoàng đế tốt đẹp hơn? Nếu bản thân ông còn có thể tại vị, căn bản sẽ không cần cân nhắc vấn đề này. Đường Ninh nhìn ông, nói: "Bệ hạ, thần lần này từ Kiềm Địa trở về, đã chiêu mộ được hai kỳ nhân, nếu không để cho họ chẩn bệnh cho bệ hạ trước?" Trần Hoàng làm sao từ bỏ được hi vọng sống, lo lắng hỏi: "Tuyên, mau tuyên!" Một lát sau, Tứ trưởng lão rút tay khỏi cổ tay Trần Hoàng, sắc mặt Trần Hoàng căng thẳng, hỏi: "Thế nào rồi?" Tứ trưởng lão đứng lên, nói: "Bẩm bệ hạ, loại độc này có thể giải." "Ha ha ha!" Bao nhiêu ngày qua, nỗi bực dọc trong lòng Trần Hoàng đều tan biến hết, nhịn không được ngửa mặt lên trời cười lớn, cười một hồi, lại hụt hơi, ông che miệng, ho kịch liệt. Ngụy Gian vội vàng tiến lên, vỗ nhẹ lưng ông, cuống quít nói: "Bệ hạ chậm chút, chậm chút thôi..." Tứ trưởng lão đổi giọng, nói tiếp: "Tuy nhiên, bệ hạ trúng độc đã sâu, tạng phủ bị tổn hại, cho dù điều dưỡng lại cũng sẽ hao tổn nhiều tuổi thọ..." Trần Hoàng hỏi: "Trẫm còn có mấy năm, năm năm được không?" Tứ trưởng lão nói: "Nếu điều trị tốt, mười năm cũng có thể." "Xin nhờ lão nhân gia." Trần Hoàng nhìn nàng, nói: "Nếu có thể giúp trẫm kéo dài thêm mười năm tuổi thọ, trẫm nhất định có hậu tạ..." Đường Ninh liếc Trần Hoàng một cái, không biết nếu như ông biết vật suýt hạ độc chết ông lại do Tứ trưởng lão phát minh, có còn nói ra được câu vừa rồi hay không. Sau mấy câu đó, Trần Hoàng như đã dùng hết sức lực toàn thân, vô lực dựa vào giường, yếu ớt hỏi: "Trẫm, trẫm đã trúng độc như thế nào?" Đường Ninh chỉ mấy lư hương trong điện, nói với Ngụy Gian: "Đi tắt hết mấy lư hương kia đi." Trần Hoàng nhìn về phía Đường Ninh, khó tin hỏi: "Lư hương kia có vấn đề sao?" Đường Ninh gật đầu nhẹ, đáp: "Hương liệu bệ hạ dùng hàng ngày, bị người khác trộn vào một loại dược vật tên là An Thần Hương, thứ này xuất từ Kiềm Địa, lượng vừa đủ khi dùng thì có tác dụng an thần trợ ngủ, nhưng nếu cả ngày lẫn đêm hít phải, sẽ biến thành kịch độc đoạt mệnh..." Trần Hoàng giận tái mặt, hỏi: "Trong cung sao có thể có loại kịch độc này, gọi hết quan viên Nội Thị tỉnh phụ trách việc này đến, hỏi cho ra lẽ!" Đường Ninh nhìn Trần Hoàng một chút, nói: "Bệ hạ, theo thần thấy, chuyện này không nên làm ầm ĩ, người dám mưu hại bệ hạ trong cung chắc chắn có mưu đồ cực lớn, hành động tùy tiện có thể sẽ đánh rắn động cỏ..." Đường Ninh không trực tiếp nói cho Trần Hoàng chuyện này do Đường Huệ phi gây ra, một là hắn không có chứng cứ trực tiếp, hai là cũng không giải thích được vì sao hắn lại biết chuyện này, cũng may chỉ cần biết vấn đề nằm ở hương liệu, truy tìm gốc gác, rất nhanh sẽ tra ra được kẻ chủ mưu phía sau... Trần Hoàng rõ ràng cũng hiểu được đạo lý này, sắc mặt trở nên vô cùng âm trầm, trong mắt hiện rõ sát khí. Đây là lần ông đến gần cái chết nhất, lần trước là Khang Vương tạo phản, nếu không có Đường Ninh chuẩn bị trước, có lẽ ông đã sớm mất mạng ở Tây Sơn rồi. Lần này, nếu Đường Ninh trở về muộn một tháng, chắc chỉ có thể đến dự tang lễ của ông. Lồng ngực ông phập phồng mấy lượt, nhìn về phía Đường Ninh, nói: "Việc này, trẫm giao cho ngươi đi điều tra, Ngụy Gian, ngươi sẽ hỗ trợ." Ngụy Gian hơi khom người, nói: "Lão nô tuân chỉ." Sau khi uống thuốc giải, Trần Hoàng liền mơ màng ngủ thiếp đi, An Thần Hương là độc dược mãn tính, quá trình giải độc rất lâu, ít nhất cũng phải mất nửa năm, mới có thể loại bỏ hoàn toàn độc tố còn sót lại trong cơ thể ông. Đường Ninh cùng Ngụy Gian rời khỏi hoàng cung, Ngụy Gian liếc hắn một cái, hỏi: "Đường đại nhân, chúng ta nên bắt đầu điều tra từ đâu?" Đường Ninh nói: "Trước đến Nội Thị tỉnh đã." Nội Thị tỉnh còn được gọi là Nội Tỉnh, là một cơ quan phụ trách các chi phí sinh hoạt thường nhật của hoàng thất, hương liệu an thần của Trần Hoàng do Nội Thị tỉnh chuẩn bị, sau đó hoạn quan hoặc cung nữ từ Nội Thị tỉnh sẽ mang đến, đặt tại Dưỡng Thần điện. Muốn điều tra thì phải truy từ gốc gác. Đương nhiên, Đường Ninh đã sớm biết đáp án, hắn biết vấn đề không nằm ở Nội Thị tỉnh, chỉ là đi theo quy trình, để Trần Hoàng khỏi nghi ngờ mà thôi. Tại Nội Thị tỉnh, Đường Ninh xem xét lư hương trên bàn, cầm tàn hương lên, đặt dưới mũi ngửi thử, rồi nói: "Không có vấn đề." Nếu đầu nguồn không có vấn đề, chắc chắn là có người động tay vào khi vận chuyển lư hương từ Nội Thị tỉnh đến Dưỡng Thần điện. Đường Ninh nhìn quan viên và hạ nhân Nội Thị tỉnh, dặn dò: "Hôm nay xảy ra chuyện gì, đừng kể với ai cả, coi như chưa có gì xảy ra..." Mấy quan viên lập tức khom người nói: "Vâng..." Dù có lời dặn của Đường Ninh, nhưng Ngụy Gian vẫn không yên tâm, đưa mấy hoạn quan tín nhiệm đến đây, giám thị nhất cử nhất động của mọi người trong Nội Thị tỉnh. Rời Nội Thị tỉnh, Đường Ninh nhìn ông ta, hỏi: "Hàng ngày ai là người châm lư hương?" Ngụy Gian nghĩ ngợi một chút, rồi đáp: "Cung nữ Tử Châu." Tử Châu là một cung nữ, trách nhiệm của cô là mỗi ngày sẽ lấy lư hương bệ hạ cần dùng từ Nội Thị tỉnh, rồi đặt tại tẩm cung bệ hạ châm lửa. Cô làm công việc tẻ nhạt không có gì thú vị mà cũng chẳng nặng nhọc này ngày qua ngày đã vài năm. Bởi vậy, cô đã quen thuộc với đám hoạn quan của Nội Thị tỉnh, hôm nay cô lại đến Nội Thị tỉnh đúng giờ, nhìn tiểu hoạn quan trong điện, hỏi: "Thôi đại ca, lư hương chuẩn bị xong chưa?" Tiểu hoạn quan kia cố gắng nặn ra vẻ tươi cười, nói: "Xong rồi, mau cầm đi đi, đừng để bệ hạ chờ sốt ruột." Tử Châu thấy nụ cười trên mặt hắn có chút cứng ngắc, nghi hoặc nói: "Thôi đại ca, có chuyện gì à, sắc mặt của anh khó coi vậy..." Tiểu hoạn quan ngẩng đầu liếc mắt nhìn, thấy có một hoạn quan đang đứng nhìn mình ở cửa, vội vàng giải thích: "Không sao, chỉ là làm sai chuyện, bị Vương quản sự mắng." Tử Châu tươi cười, nói: "Vương quản sự cũng vì tốt cho anh thôi, bị Vương quản sự mắng còn đỡ hơn về sau làm sai chuyện, bị bệ hạ cùng nương nương trách phạt." Tiểu hoạn quan gật đầu, nói: "Cô mau đi đi, cẩn thận kẻo muộn lại bị phạt." "Tôi đi đây..." Tử Châu cười tươi với hắn, ôm lư hương đi về hướng Dưỡng Thần điện. Cô rời khỏi Nội Thị tỉnh, đi đến một chỗ vắng vẻ, ngó nghiêng xung quanh, thấy không có ai, liền lấy từ trong tay áo ra một gói giấy, đổ bột màu trắng trong gói giấy vào lư hương, dùng ngón tay ngoáy vài lần, lại cẩn thận ấn cho bằng, rồi cất gói giấy, ôm lư hương, hướng về phía trước cung điện đi tới. Cô đến trước điện, nhìn hai tiểu hoạn quan đang canh gác, nói: "Tử Châu đến dâng hương cho bệ hạ." Lời cô vừa dứt, cửa trong điện mở ra, Ngụy Gian bước ra, nói: "Bệ hạ nói ngài ấy ngán nghe đàn hương rồi, ngươi mang lư hương này xuống đi, nói với Nội Thị tỉnh, bảo họ ngày mai đổi sang trầm hương." Tử Châu nghe vậy giật mình, rồi gật đầu, nói: "Dạ." Cô mang lư hương đàn hương trở lại Nội Thị tỉnh, đem lời Ngụy tổng quản chuyển cáo cho họ, sau đó lại rời khỏi Nội Thị tỉnh, trở về nơi ở của mình. Một khắc đồng hồ sau, cô lẻn ra cửa sau, nhìn xung quanh, phát hiện không ai chú ý, lúc này mới vội vã đi đến một cung điện nào đó. Trữ Tuệ cung. Bên trong một căn phòng. Tử Châu cúi đầu xuống, đem lời của Ngụy tổng quản nói lại nguyên vẹn với Đường Huệ phi. Sắc mặt Đường Huệ phi lạnh băng, nói: "Mặc kệ là đàn hương hay trầm hương, ngươi cứ tiếp tục bỏ vật kia vào là được, vật kia còn bao nhiêu?" Tử Châu nói: "Còn lại số lượng dùng trong hai tháng." "Tăng thêm gấp mấy lần nữa, trong vòng nửa tháng phải dùng hết." Trên mặt Đường Huệ phi thoáng hiện nét tàn nhẫn, nói: "Minh nhi đã là thái tử rồi, bệ hạ cũng nên đến lúc băng hà rồi..." "Ngươi nóng lòng muốn trẫm chết đến vậy sao?" Tiếng Đường Huệ phi vừa dứt, bỗng nhiên có một âm thanh vọng đến từ ngoài cửa. Trong âm thanh đó chứa đựng đủ mọi loại cảm xúc, kinh ngạc, không hiểu, bi thương, cùng sát ý lạnh lẽo. Rầm! Cánh cửa phòng mà Đường Huệ phi vừa đóng sầm lại đã bị người bạo lực đạp tung từ bên ngoài. Bên ngoài cửa, hoạn quan cung nữ Trữ Tuệ cung quỳ đầy đất, Trần Hoàng đứng ở cửa ra vào, được hai hoạn quan đỡ lấy, nhìn Đường Huệ phi bằng ánh mắt thất vọng đến cùng cực. Tử Châu mặt mày trắng bệch, liếc nhìn Trần Hoàng đứng ngoài cửa, cùng cấm vệ phía sau ông, bất thình lình cắn răng một cái, xông vào cây cột bên cạnh. Rầm! Một tiếng vang trầm thấp, trên cây cột có thêm một mảng máu đỏ thẫm chói mắt, Tử Châu ngã xuống đất, tắt thở. Đường Huệ phi kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, nhìn ánh mắt phức tạp của Trần Hoàng đang hướng về nàng, rồi nhìn xác Tử Châu dưới đất, đầu óc trống rỗng, cả người mềm nhũn ngã xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận