Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 943: Trần Hoàng chi kinh

Chương 943: Kinh hãi của Trần Hoàng
Nước Trần.
Thời gian đã là tháng chạp năm Định Nguyên thứ tư, còn một tháng nữa sẽ bước sang năm Định Nguyên thứ năm.
Đây là năm thứ năm nước Trần đổi niên hiệu, cũng là một năm bất ổn nhất.
Trong năm trước, mặc dù bách tính nước Trần vẫn an cư lạc nghiệp, cuộc sống không có chút gợn sóng nào, nhưng triều đình đã xảy ra mấy chuyện lớn.
Hai vị hoàng tử lần lượt tạo phản, đương kim thiên tử bệnh tình nguy kịch, đều suýt chút nữa khiến triều cục hoàn toàn tan vỡ, nhưng cũng may trong kinh còn có một cây Định Hải Thần Châm, vô luận tình hình nguy cấp đến đâu, đều có thể lắng xuống nhờ vào sự ra tay của hắn.
Hữu tướng Đường Ninh rời kinh đã nửa năm, không ai biết hắn đi đâu, giống như một năm trước, hắn lặng lẽ đến Kiềm Địa.
Lần đó, hắn im hơi lặng tiếng dẹp yên loạn lạc ở Kiềm Địa, trừ khử một mối họa lớn ở Giang Nam cho nước Trần.
Khi Đường Ninh ở kinh là một hiền thần trị quốc, những kẻ tham quan ô lại, sâu mọt mục nát kia, không chỗ nào có thể che giấu trước mắt hắn.
Khi hắn không ở kinh, lại làm những việc càng lớn, càng có giá trị hơn, bình định Giang Nam làm phản, ổn định thế cục Tây Bắc, dẹp loạn ở Kiềm Địa... từng chuyện một, mỗi việc đều là công lao vang dội.
Hành tung của hắn đối với bách tính, thậm chí đối với phần lớn quan viên trong triều đều là một bí ẩn.
Nửa năm qua, cũng có không ít người suy đoán, có phải hắn đã đến Tây Vực hay không.
Dù sao, hiện tại bốn phía nước Trần đều yên ổn, chỉ có Tây Vực vẫn còn mối họa ngầm rất lớn, hữu tướng trước nay nơi nào có uy hiếp đến nước Trần, hắn sẽ đến nơi đó.
Mà nửa năm qua, Tây Vực cũng càng thêm loạn lạc, điều này trùng khớp với phong cách làm việc của hữu tướng Đường Ninh.
Mặc dù hắn tên là Đường Ninh, nhưng chỉ cần hắn ở đâu, chỗ đó sẽ không được yên ổn.
Hoàng cung, trong ngự hoa viên.
Kinh sư mấy ngày trước vừa có một trận tuyết rơi, tuyết đọng trong ngự hoa viên chưa tan, trong không khí còn mang theo một chút lạnh lẽo.
Trần Hoàng theo sau Ngụy Gian, chậm rãi đi dạo trong Ngự Hoa Viên.
Sắc mặt của hắn so với nửa năm trước nhìn tốt hơn nhiều, nhờ thái y điều dưỡng, thân thể hắn tuy chưa hồi phục hoàn toàn nhưng cũng đã khôi phục được sáu bảy phần như trước.
Hắn đi dạo trong Ngự Hoa Viên chừng một khắc, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Tây Vực thế cục thế nào rồi?"
Nửa năm qua, vì lý do sức khỏe, hắn đã không còn tự mình xử lý chính sự, nhưng đối với những việc quan trọng liên quan đến quốc thể, hắn vẫn đặc biệt chú ý.
Ngụy Gian dừng bước, cung kính nói: "Bẩm bệ hạ, Tây Vực nửa năm qua biến động lớn, Đại Nguyệt liên thủ với Ô Tôn, tập hợp 200.000 quân, có vẻ muốn tiêu diệt Tiểu Uyển, một tháng trước vừa nhận được tin, các tiểu quốc kia để đối kháng bọn mã tặc, lại lập ra một cái Tây Vực liên bang..."
Cái gọi là Tây Vực liên bang, Trần Hoàng không để trong lòng, vì hắn biết đó chỉ là hư danh, những cái được gọi là quốc gia kia, thậm chí còn không bằng một thôn của nước Trần.
Ngược lại tin Đại Nguyệt liên thủ với Ô Tôn, lại thu hút sự chú ý của hắn.
Trần Hoàng nghĩ một lát rồi nói: "Trẫm mới đây vừa nghĩ, nếu có thể liên hợp Đại Nguyệt và Ô Tôn, thêm 400.000 đại quân của nước Trần, tiêu diệt Tiểu Uyển, lấy đầu quốc chủ Tiểu Uyển, chẳng phải dễ như lấy đồ trong túi?"
Ngụy Gian nghĩ nghĩ rồi nói: "Bẩm bệ hạ, thế cục Tây Vực phức tạp, địa vực rất lớn, nếu đại quân ta tiến vào Tây Vực, việc cung cấp lương thảo là một vấn đề rất lớn, tác chiến ở Tây Vực, đối với chúng ta cũng không có lợi..."
"Cho nên mới muốn liên thủ với bọn họ." Trần Hoàng suy nghĩ hồi lâu, trong lòng đã quyết, phân phó nói: "Triệu Vương tướng quân và mấy vị thượng thư vào cung một chuyến, đây là cơ hội hiếm có của chúng ta."
Ngụy Gian vâng lệnh, Trần Hoàng nhớ ra một chuyện, lại hỏi: "Đường Ninh đã về kinh chưa?"
Mỗi khi gặp phải những chuyện lớn như vậy, hắn theo bản năng muốn cùng Đường Ninh bàn bạc một chút, tiếc là hắn đã rời kinh nửa năm rồi.
Ngụy Gian lắc đầu, nói: "Vẫn chưa, nếu Đường đại nhân về kinh, chắc chắn sẽ vào cung gặp bệ hạ trước tiên."
Trần Hoàng hừ lạnh một tiếng, nói: "Đừng tưởng rằng trẫm không hiểu hắn, hắn vào cung cũng không phải vì gặp trẫm..."
Ngụy Gian ngượng ngùng cười cười, không tiếp lời.
"Cái tên tiểu tử hỗn trướng này, nửa năm nay không biết đi đâu mà phong lưu khoái hoạt..." Trần Hoàng lộ vẻ tiếc nuối, nói: "Sớm biết đã để hắn đi Tây Vực, hắn chính là một cây gậy khuấy phân heo, ai bị hắn để mắt tới thì người đó sẽ gặp xui xẻo, nếu hắn đến Tiểu Uyển khuấy đảo một chút, nói không chừng nước Trần ta đã không còn mối uy hiếp từ Tiểu Uyển này..."
Hai người lại đi dạo trong Ngự Hoa Viên một lúc, Trần Hoàng chuẩn bị trở về tẩm cung.
Ngay lúc đó, một tên tiểu hoạn quan vội vàng chạy tới, nói: "Bẩm bệ hạ, Binh bộ Thượng thư Lục đại nhân cầu kiến, nói có chuyện rất khẩn yếu muốn gặp bệ hạ..."
Nửa năm qua, Trần Hoàng giao toàn bộ chính sự cho Thượng Thư tỉnh quản lý, biết thân thể hắn có bệnh, không phải chuyện gì thiên đại thì các quan chức sẽ không đến quấy rầy hắn.
Trần Hoàng hơi nhíu mày, chuyện có thể khiến Binh bộ Thượng thư Lục Đỉnh vội vàng vào cung, nhất định không phải chuyện nhỏ.
Mặt hắn trở nên nghiêm nghị, nói: "Cho hắn đến Dưỡng Thần điện."
Một lát sau, Lục Đỉnh bước vào Dưỡng Thần điện, khom người nói: "Thần tham kiến bệ hạ!"
"Lục ái khanh miễn lễ." Trần Hoàng phất tay, thấy trên mặt hắn có chút lo lắng, trong lòng không khỏi có cảm giác bất ổn, hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Lục Đỉnh ngẩng đầu, chậm rãi nói: "Bẩm bệ hạ, có tin báo mới nhất, Đại Nguyệt và Ô Tôn đã bị Tiểu Uyển đánh bại, giờ đã quy phục Tiểu Uyển, Tiểu Uyển đã thống nhất Tây Vực..."
Thân thể Trần Hoàng run lên, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
Hiện giờ, Tiểu Uyển ở Tây Vực gần như là cái gai duy nhất trong lòng hắn, hắn vốn định sau năm nay sẽ phát binh tương trợ Đại Nguyệt và Ô Tôn.
Không ngờ điều hắn không muốn thấy nhất lại xảy ra.
Tiểu Uyển thống nhất Tây Vực, biên giới nước Trần sẽ phải đối mặt với những ngày không yên bình...
Sắc mặt hắn vô cùng khó coi, thấp giọng nói: "Phân phó, ngày mai mở lại tảo triều, chúng thần không được vắng mặt..."
Nước Sở, kinh đô.
Tin Tiểu Uyển thống nhất Tây Vực đã truyền đến nước Sở trong ngày hôm nay.
Tiểu Uyển thống nhất Tây Vực, tuy cũng là một sự kiện lớn, nhưng nước Sở và Tiểu Uyển vẫn còn cách nhau một nước Trần, dù Tiểu Uyển có mạnh đến đâu cũng không thể uy hiếp được nước Sở.
Trừ khi bọn họ diệt nước Trần, đương nhiên đây cũng là chuyện không thể xảy ra, dù Tiểu Uyển có cường đại thì chỉ có thể gây uy hiếp rất lớn đến biên giới nước Trần, nhưng nếu dồn ép nước Trần, họ có thể huy động một đội quân đông hơn cả dân số của Tây Vực trong một thời gian ngắn, có điều, nếu thực sự muốn dùng biện pháp liều chết với Tiểu Uyển, nước Trần cũng sẽ phải trả một cái giá khó tưởng tượng.
Dù sao thì Tiểu Uyển cách nước Sở quá xa, nên sự việc này dù gây xáo trộn trong triều nhưng ảnh hưởng lại cực kỳ hạn chế.
Đối với nước Sở mà nói, việc nối dõi của hoàng thất quan trọng hơn nhiều so với chuyện của Tiểu Uyển.
Thiên tử nước Sở hiện tại chỉ có một vị hoàng hậu, dưới gối chỉ có một vị công chúa, mặc dù vị công chúa này tài năng không thua gì các bậc minh quân đời trước, nhưng nàng rốt cuộc cũng là nữ nhi, không thể kế thừa ngôi vị thiên tử.
Hoàng hậu đã không còn khả năng sinh dục, chuyện này trong triều không phải bí mật, nhưng thiên tử há có thể không có con, mặc dù hoàng đế đương triều đang ở độ tuổi tráng niên, nhưng cũng có ngày ông ta già đi, đến lúc đó hoàng vị nên do ai kế thừa?
Đã từng có đại thần đề nghị, bệ hạ nên vì đại cục mà nạp thêm vài phi tử, sinh thêm vài vị hoàng tử.
Nhưng đề nghị này ngay lập tức bị bệ hạ cự tuyệt, không chỉ vậy, ông ta còn cố ý ban thưởng cho mấy vị mỹ cơ, gả cho những quan viên này làm thiếp.
Trong số những quan viên này, có mấy người đều cưới hào môn quý nữ, cả đời không nạp thiếp, nhưng hoàng mệnh khó trái, cũng chỉ đành tuân theo thánh mệnh.
Sau đó, có vài quan viên mấy ngày không vào triều, đến khi xuất hiện lại ở triều đình, trên mặt còn có thể thấy vết máu.
Từ đó về sau, không ai dám nhắc lại chuyện này nữa.
Bệ hạ không muốn nạp phi, họ cũng không thể ép buộc bệ hạ, đến lúc đó chọn một vị thế tử từ Chư Vương nhận làm con nuôi, cũng vẫn có thể coi là một biện pháp tốt.
Phủ Trưởng Ninh công chúa.
Lý Thiên Lan tuy là công chúa, nhưng từ mấy năm trước đã bắt đầu tiếp quản triều chính, mấy năm này lập được không ít chiến tích, trong triều không ai dám xem nhẹ nàng vì nàng là nữ nhi.
Lúc này, trong thư phòng phủ công chúa, nàng ngồi trước bàn, trên bàn đặt một phong mật tiên.
Nội dung trong mật tiên rất quan trọng, Tiểu Uyển thống nhất Tây Vực, làm thay đổi cục diện đại lục, dù nước Sở và Tiểu Uyển vẫn còn cách nhau một nước Trần, nhưng không thể xem nhẹ việc này.
Nhưng mà, vị nữ tử trước bàn sau khi đọc xong phong mật tiên thì liền quên đi hết thảy.
Nhớ tới ước hẹn ba năm với một người nào đó, đã trôi qua hơn nửa năm, trên gương mặt lạnh lẽo của nàng hiện lên một tia giận dữ, thấp giọng nói: "Không giữ lời hứa!"
Đùng!
Cây bút trong tay nàng, vì cầm quá sức mà gãy làm đôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận