Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 257: Hàn Lâm khắc tinh

Chương 257: Hàn Lâm khắc tinh, thiếu nữ dẫn một đám hoạn quan cung nữ, trùng trùng điệp điệp chạy ra khỏi cửa điện. Một tên nữ quan đuổi theo ra, vội vàng nói: "Công chúa, công chúa, ngài thay quần áo khác rồi hãy đi ra..." Thiếu nữ khoát tay áo, nói: "Không thay, vạn nhất tên ác nhân kia chạy mất, ta tìm ai báo thù đây!" Một đoàn người trong cung mạnh mẽ xông tới, trên đường cung nữ hoạn quan nhao nhao né tránh. Đường Ninh ngồi trong trị phòng của mình, đã ngồi hơn một canh giờ. Phía trên không có ai sắp xếp việc cho hắn, hắn cũng không có việc gì để làm, chỉ có thể ngồi không chờ hết giờ. Cũng may đại bộ phận nha môn của Trần quốc tuy 7 giờ đã phải đi làm, nhưng sau 3 giờ chiều là có thể chấm công về nhà, vẫn còn nhiều thời gian tự do sử dụng. Các bộ tan nha, cung học tan học, Phương Tiểu Nguyệt không sai biệt lắm cũng là giờ này tan lớp, hôm qua nàng đã hẹn với Đường Ninh, hôm nay sẽ cùng nhau về. Nàng còn nói mình nghĩ ra một công thức bánh ngàn lớp mới, hôm nay mang đến trong cung cho hắn nếm thử. Phương Tiểu Nguyệt dù làm gì cũng rất cố chấp, về chuyện ăn uống cũng như vậy, trên con đường mỹ thực cũng vậy, nàng đã từng học trù nghệ với Tiểu Ý, nhưng lại không giới hạn trong những gì đã học, thường có thể tự mình động não, suy một ra ba, làm ra nhiều loại biến hóa. Từ một Phương Mãn Nguyệt chỉ biết ăn, biến thành Phương Tiểu Nguyệt trù nghệ cao siêu, nghi thất nghi gia như bây giờ, con gái lớn 18 thay đổi, tục ngữ quả nhiên có lý. Tiếng chiêng tan ca vang lên, báo hiệu đã có thể về. Đường Ninh đứng lên, đi ra cửa thì thấy vị Phương học sĩ kia lảo đảo đi ra, trông như người chưa tỉnh ngủ. Hàn Lâm viện lại có loại kỳ nhân này, giờ làm việc ngủ gật cũng không ai quản, Đường Ninh lắc đầu, đang chuẩn bị rời đi thì bị Cố Bạch ngăn lại. Đường Ninh nhìn hắn, nghi ngờ nói: "Còn có chuyện gì sao?" Cố Bạch nhìn hắn một cái, nói: "Sau tiếng chiêng tan ca, phải đợi mấy vị học sĩ đều rời đi thì chúng ta mới được về, đây là quy củ của Hàn Lâm viện." Quy củ này Đường Ninh hiểu, cho dù ở đời sau cũng thế, tan làm mà về trước lãnh đạo thì thường không có tương lai tốt đẹp gì. Mãi mới chờ đến lúc ba vị học sĩ đều đi, chắc Phương Tiểu Nguyệt đã đợi sốt ruột, Đường Ninh đi ra cổng lớn Hàn Lâm viện, thì bỗng nhiên một giọng nói đanh thép truyền đến. "Dừng lại! Ngươi có phải là Đường Ninh không?" Đường Ninh quay đầu lại, thấy một thiếu nữ khoảng 15, 16 tuổi đang khí thế hung hăng nhìn mình. Hắn xác nhận là mình không quen nàng, đang định mở miệng thì biểu cảm trên mặt đột nhiên cứng lại. Phía trước cách đó không xa, Phương Tiểu Nguyệt mở khăn tay ra, giống như dâng vật quý, bưng vật trong khăn đưa cho một người. Người kia không kiên nhẫn phất tay, khăn tay rơi trên đất, nàng vội vàng nhặt, chân bị khuỵu xuống, không cẩn thận ngã xuống đất. Người kia không thèm liếc nàng một cái, cứ thế đi về phía trước. "Này, ta hỏi ngươi đấy, có phải ngươi là Đường Ninh không!" Thiếu nữ nhìn hắn, hai tay chống nạnh, giận dữ nói: "Ngươi điếc hay sao vậy... này, ngươi đi đâu đó!" Nàng nhìn Đường Ninh không nói tiếng nào bỏ đi, giật mình một lúc rồi sắc mặt giận dữ càng tăng lên, giận dữ nói: "Ngươi, ngươi dừng lại, ngươi đừng có chạy!" Đường Ninh đi đến sau lưng cái bóng dáng lảo đảo kia, vỗ vỗ vai hắn. Người kia quay đầu lại, nhìn thấy một nắm đấm đang phóng to trước mắt mình. Rầm! Người kia có vẻ như không ngờ sẽ bị ai đánh lén sau lưng, ngơ ngác tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng thì bụng dưới đã trúng một cước nặng. Thân thể hắn loạng choạng, trực tiếp ngã vật xuống đất. Đường Ninh không dừng tay, mắt đỏ ngầu, túm lấy cổ áo hắn, một quyền rồi lại một quyền nện lên mặt hắn, giọng nói lạnh lẽo: "Đứa trẻ con cũng dám bắt nạt, ngươi có còn là người không!" Giờ khắc này, hắn không quan tâm là kẻ nào đang bị hắn đấm túi bụi, là cái gì thị độc học sĩ, hắn chỉ biết, hắn vừa thấy gia hỏa này bắt nạt Phương Tiểu Nguyệt, người cùng hắn đồng sinh cộng tử, người gọi hắn "Đường Ninh ca" Phương Tiểu Nguyệt, ngay trước mặt hắn đã bị kẻ này ức hiếp. Thiếu nữ kia vừa đuổi tới bên người Đường Ninh, thấy một màn trước mắt, nhất là thấy dáng vẻ hung hãn của Đường Ninh, mặt nhỏ trắng bệch, run rẩy nói: "Ngươi... ngươi dừng lại..." Cơn giận trong lòng Đường Ninh chưa nguôi, quay đầu nhìn nàng, hung ác nói: "Ngươi có chuyện gì!" "Ta, ta..." Thiếu nữ nhìn hắn, môi mấp máy, thấy vẻ mặt hắn hơi có chút dữ tợn, bỗng nhiên mím môi, nước mắt rơi xuống lộp độp, ngồi xổm trên mặt đất, nức nở nói: "Ngươi, ngươi mắng ta, ngươi dám mắng ta..." Phương Tiểu Nguyệt chạy tới, kinh hoàng nói: "Đường Ninh ca, ngươi... ngươi đừng đánh nữa, hắn, hắn là cha ta!" "Cái gì!" Đường Ninh túm lấy cổ áo Phương đại nhân kia, nhìn Phương Tiểu Nguyệt, khó tin nói: "Hắn là cha của ngươi sao?" Nàng buông tay, Phương Tiểu Nguyệt vội đỡ Phương học sĩ, nhỏ giọng nói: "Hắn, hắn là cha ta." Đường Ninh nắm chặt nắm đấm, phẫn nộ trong lòng không những không giảm bớt mà còn tăng lên. Phương Tiểu Nguyệt cực ít nhắc đến phụ thân, Đường Ninh căn bản không liên tưởng vị Phương học sĩ này với nàng, hắn càng không ngờ thái độ của ông ta đối với con gái mình lại ác liệt như thế, thậm chí còn không bằng với một người xa lạ. Càng nghĩ càng thấy vậy, nắm đấm của hắn càng nắm chặt. Thấy nước mắt trong mắt Phương Tiểu Nguyệt, hắn cố nén xúc động muốn đánh thêm cho hắn một trận nữa, buông lỏng nắm đấm, không xa, cấm quân bắt đầu chạy vội tới. Tiêu Giác chạy chậm đến, nhìn hắn, kinh hãi nói: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Lúc này đúng vào lúc tan ca, trước cửa Hàn Lâm viện, các vị quan viên Hàn Lâm viện đang định về nhà đều trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này. Hàn Lâm tu soạn còn chưa nhậm chức, đã ẩu đả qua Hàn Lâm thị độc, khiến đối phương bây giờ vẫn còn ở nhà tĩnh dưỡng. Ngày đầu tiên nhậm chức, lại trước mặt mọi người ẩu đả thị độc học sĩ, chẳng lẽ hắn là khắc tinh của quan viên Hàn Lâm viện, muốn đánh hết Hàn Lâm viện sao? Theo chiều hướng lục phẩm lên tòng ngũ phẩm như thế này, người tiếp theo hắn ra tay chính là học sĩ đại nhân! Tiêu Giác nhìn mặt mũi Phương học sĩ đang sưng xanh tím, rồi lại nhìn Đường Ninh, khó tin nói: "Ngươi điên rồi sao!"... Ngự Thư phòng. Triệu Viên ngồi trước bàn, gắp một cọng rau xanh cho Trần Hoàng, nói: "Phụ hoàng, ăn nhiều rau xanh, tốt cho sức khỏe." Trần Hoàng ăn rau, rồi nhìn hắn, tán thán: "Trù nghệ của Viên nhi lại có tiến bộ." Triệu Viên thật thà cười, nói: "Nồi thập cẩm là món ăn ngon nhất thế gian này, con nhất định sẽ làm ra món nồi thập cẩm ngon nhất." Thực ra, cậu cảm thấy món nồi thập cẩm ngon nhất là lần đầu cậu ăn, tuy chỉ có vài ngụm, nhưng hương vị mỹ vị khi đó, đến giờ cậu vẫn còn nhớ rõ. Chỉ tiếc, từ đó về sau, cậu chưa bao giờ được ăn món nồi thập cẩm nào ngon như vậy nữa. Trần Hoàng nhìn hắn, cười nói: "Viên nhi à, con thích trù nghệ, phụ hoàng không ngăn con, nhưng bài vở cũng không được bỏ bê, phải chăm chỉ đọc sách, sau này mới trở thành người hữu dụng được." Triệu Viên vỗ ngực, nói: "Phụ hoàng yên tâm đi, những bài các tiên sinh giao, con đều làm nghiêm túc hết!" Nói câu này, cậu có chút buồn trong lòng, thực ra cậu cũng không muốn làm nghiêm túc, cậu cũng muốn được học nấu ăn như biểu tỷ, nhưng biểu tỷ có tiên sinh giúp học tụng kinh, cậu thì chỉ có thể tự mình viết. "Tiên sinh của con đã vào Hàn Lâm viện, ngày thường có gì không hiểu trong việc học thì con cứ đến Hàn Lâm viện hỏi hắn." Trần Hoàng xoa đầu cậu, nói: "Tiên sinh của con là một người rất có tài, con phải cố học hỏi hắn nhiều vào..." Ông vừa dứt lời, một hoạn quan đi vào, nói: "Bệ hạ, Lăng thống lĩnh cầu kiến." Trần Hoàng ngẩng đầu, nói: "Cho hắn vào." Một lát sau, Lăng Vân từ ngoài điện đi vào, ngẩng đầu lên nhìn một chút rồi ngập ngừng muốn nói. Trần Hoàng nhìn hắn, hỏi: "Thế nào?" Lăng Vân há hốc miệng, nói: "Đường Ninh, Đường Ninh vừa ở bên ngoài Hàn Lâm viện đánh thị độc học sĩ Phương Triết, vạn chúng nhìn trừng trừng, các quan viên Hàn Lâm viện tận mắt chứng kiến, giờ phút này hắn đã bị cấm quân bắt giữ chờ bệ hạ xử lý..." Triệu Viên mặt đầy xấu hổ, nói: "Phụ hoàng, con không biết võ công, không lợi hại như tiên sinh, đánh không lại ai hết, chuyện này con thực sự học không được..." Xoạch! Trần Hoàng vừa mới gắp một miếng đậu hũ, đũa và đậu hũ đều rơi xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận