Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 97: Ước đấu

Chương 97: Ước đấu
« PS: Chương trước tên người viết sai, Đường Tĩnh không phải Tần Tĩnh, lớn tuổi rồi, trí nhớ càng ngày càng không tốt… »
Đường đại tiểu thư ngậm thìa vàng mà sinh ra, từ khi sinh ra nàng đã là người con gái giàu có nhất Linh Châu thành… Hài, tùy tiện đọc một bài thơ cũng có thể kiếm được trăm lượng bạc, tự nhiên không hiểu cái gì là tiết kiệm, Tiểu Như cùng Tam thúc bọn họ từ trước đến nay đều trải qua những tháng ngày gian khổ, chưa bao giờ lãng phí như nàng.
Khi cửa hàng cơm sáng vừa mới khai trương, đậu hũ non bán không hết, Tam thúc một mình ăn đến buồn nôn, cũng không hề lãng phí một bát.
Tiệm vải của Tiểu Như đã mở, nói là tiệm vải, nhưng thực tế là bày bán các loại trang sức, đồ thủ công mỹ nghệ, nhỏ nhắn tinh xảo, rất được nữ tử yêu thích, mỗi ngày buôn bán đều rất tốt.
Đường Ninh không hề có ý định kiếm tiền từ tiệm cơm của Tam thúc, hay tiệm vải của Tiểu Như, chỉ là có chút chuyện để làm, như vậy trong lòng các nàng mới thấy an tâm.
Khi hắn sắp đến cửa hàng, nhìn thấy mấy tên ăn mày ngồi xổm ở góc tường, mỗi người trên tay đều cầm mấy cái bánh bao.
Nhìn kích thước những chiếc bánh bao kia, chắc chắn là Tam thúc đã cho bọn họ.
Đường Ninh hơi nghi hoặc, Tam thúc trước giờ là nhận tiền chứ không nhận người, ngoại trừ đôi mẹ con ăn mày kia, hắn cũng không có bố thí cho những người ăn mày khác.
"Công tử!" Mấy tên ăn mày thấy hắn tới, lập tức đứng lên chào hỏi.
Đường Ninh chú ý thấy bọn họ có vẻ chật vật, dù đều là ăn mày, vốn dĩ dơ dáy bẩn thỉu, nhưng không có lý do gì mà mặt mũi lại sưng vù lên như thế.
"Vừa rồi có một đám ăn mày quấy rối ở trước cửa tiệm của Tiểu Như, dọa khách không dám vào." Tam thúc nhìn Đường Ninh, chỉ vào đám ăn mày kia, nói: "May là có bọn họ giúp đỡ."
"Quấy rối?" Đường Ninh nhìn Tam thúc, hỏi: "Tiểu Như có sao không, vì sao bọn họ lại quấy rối?"
"Tiểu Như đang ở trong tiệm, nàng không sao." Tam thúc lắc đầu nói: "Không biết bọn chúng bị cái gì mà nổi điên lên, ngồi lì ở trước cửa tiệm, dọa khách không dám vào."
Một tên ăn mày đứng lên, nhét một chiếc bánh bao vào trong ngực, nhìn Đường Ninh, nói: "Công tử, mấy tên kia là ở đường phố khác đến, chắc là có người sai khiến, lấy tiền làm việc, cố tình đến gây rối..."
Đường Ninh nhìn hắn, hỏi: "Ăn mày ở đường phố khác?"
Tên ăn mày kia gật đầu nhẹ, nói: "Đây không phải lần đầu tiên bọn chúng làm chuyện này."
Nước có quốc pháp, nhà có gia quy, làm ăn mày cũng phải có quy củ, Cái Bang được xưng là thiên hạ đệ nhất chính phái đại bang, bang quy nghiêm minh, có "Bát yếu" "Thập giới" hành sự từ trước đến nay đều đường đường chính chính, sao có thể có những hành vi ác liệt này?
Đường Ninh nhìn tên ăn mày kia, hỏi: "Bọn chúng làm như thế, Cái Bang không quản sao?"
"Cái Bang?" Tên ăn mày kia nghi hoặc nhìn hắn, hỏi: "Cái gì Cái Bang?"
Đường Ninh nhìn hắn một chút, nghi ngờ hỏi: "Ngươi chưa nghe nói đến Cái Bang sao?"
Tên ăn mày kia lắc đầu, nói: "Chưa từng nghe qua."
"Thật không có?"
"Không có."
"Tam thúc, cho hai bát tào phớ." Đường Ninh suy nghĩ một lát, lên tiếng gọi Tam thúc, rồi lại nhìn về phía tên ăn mày, chỉ vào một chiếc ghế, nói: "Ngồi xuống, chúng ta nói chuyện."
"Không không không, công tử, người tiểu nhân bẩn, ngồi xuống sẽ làm bẩn ghế mất, đứng đây nghe ngài nói là được." Tên ăn mày kia liên tục xua tay, có chút kinh hoàng đứng bên cạnh Đường Ninh.
Đường Ninh khoát tay, nói: "Bảo ngươi ngồi thì cứ ngồi đi, ngươi đứng đó ta lại phải ngẩng đầu lên nói chuyện với ngươi, mệt lắm."
Tên ăn mày kia nghe vậy, do dự một thoáng rồi mới đến ngồi đối diện Đường Ninh, nhưng cũng chỉ dám ngồi nửa mông xuống ghế.
Đường Ninh nghĩ một hồi, nhìn hắn hỏi: "Ngươi tên Lưu lão nhị phải không?"
Trước đây khi hắn nói chuyện phiếm với mấy người ăn mày này, đã hỏi qua tên của hắn, trong số những tên ăn mày trên đường này, Lưu lão nhị vẫn còn chút tiếng tăm, đám ăn mày trong hẻm này đều do hắn cầm đầu.
Tên ăn mày kia vội nói: "Công tử trí nhớ tốt thật, tiểu nhân tên Lưu lão nhị ạ."
Đường Ninh khẽ gật đầu, tiếp tục hỏi: "Ngươi vừa nói ăn mày ở đường phố khác, là chuyện gì xảy ra?"
Lưu lão nhị giải thích: "Bẩm công tử, đám Kim mặt rỗ ở đường phố sát vách, toàn là một lũ bại hoại, chuyên đi hãm hại lừa gạt trộm cướp, cái gì cũng dám làm, có lẽ cửa hàng của vị cô nương kia mở ở đây, đã đắc tội với người nào đó, nên mới bị đám Kim mặt rỗ đó đến gây rối."
Người ta vẫn nói, đồng nghiệp như oan gia, tiệm của Tiểu Như mới khai trương đã làm ăn phát đạt, đương nhiên sẽ khiến không ít người đỏ mắt, Đường Ninh cũng đã lường trước chuyện này rồi, nên mới để Lưu lão nhị giúp hắn để mắt tới, không ngờ chỉ mới mấy ngày mà đã có người không nhịn được.
Mấy chuyện này cứ từ từ giải quyết, Đường Ninh quay sang nhìn Lưu lão nhị, hỏi: "Lũ ăn mày ở Linh Châu các ngươi, thế lực được phân chia thế nào, nói rõ cho ta nghe."
Lúc mới bắt đầu đi tìm mấy tên ăn mày kia, Đường Ninh đã tìm hiểu sơ qua về tình hình ăn mày ở nơi này.
Người đọc sách có vòng tròn của người đọc sách, thương nhân có vòng tròn của thương nhân, quan viên có vòng tròn của quan viên, ăn mày tự nhiên cũng có vòng tròn của ăn mày.
Ở Linh Châu thành mỗi con đường, thậm chí có thể chia nhỏ hơn nữa, thành đoạn đầu đường, và đoạn cuối đường, đều thuộc về phạm vi của các thế lực khác nhau.
Trong thành gần như mỗi một tên ăn mày đều có địa điểm ăn xin cố định, cái này giống như lãnh địa, ai xâm phạm lãnh địa của người khác thì đối phương sẽ liều mạng.
Vì vậy năm tháng này, ăn mày cũng không phải dễ làm như thế.
Bão đoàn là bản năng của loài người, đám ăn mày của một khu vực sẽ tụ lại thành từng nhóm nhỏ, giống như Lưu lão nhị, bảy tám người chiếm một con hẻm, hoặc nửa con đường, còn Kim mặt rỗ ở đường phố sát vách thì đàn em có đông hơn một chút, tầm mười mấy người gì đó.
Không có Cái Bang, tự nhiên cũng không có phân đà Cái Bang ở Linh Châu, chỉ có những thế lực nhỏ lẻ như của Lưu lão nhị.
Ăn mày mà không muốn làm bang chủ thì không phải ăn mày tốt, làm ăn mày cũng phải có chí tiến thủ, chỉ trông coi cái ngõ nhỏ này, cả đời sẽ không có tương lai.
Ăn mày ở Linh Châu thành rất nhiều, ăn mày ở khắp thiên hạ còn nhiều hơn nữa, tuy nói thiên hạ đệ nhất đại bang Cái Bang chỉ là bịa đặt trong tiểu thuyết, nhưng nếu có thể tập hợp hết tất cả đám ăn mày ở khắp thiên hạ lại, cũng là một thế lực phi thường lớn mạnh.
Đường Ninh nhìn Lưu lão nhị, hỏi: "Có phải ngươi đã sớm không ưa tên Kim mặt rỗ rồi không?"
Lưu lão nhị giật mình, sau đó liền gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nửa đoạn đường kia vốn dĩ là của bọn ta, sau này bị Kim mặt rỗ cướp mất, rất nhiều huynh đệ của ta đã phải chịu thiệt dưới tay hắn."
Đường Ninh nghĩ một lúc, nhìn hắn hỏi: "Có muốn báo mối thù này, cướp lại địa bàn của các ngươi không?"
Lưu lão nhị do dự một chút, nhìn hắn, ấp úng nói: "Bọn hắn đông người, chúng ta đánh không lại."
Đường Ninh chỉ vào Bành Sâm đang ngồi một bên ăn bánh bao, nhìn Lưu lão nhị hỏi: "Ngươi có biết hắn là ai không?"

Linh Châu thành, ở một góc đường nào đó, hơn mười tên ăn mày tụ tập ở đây.
Một tên ăn mày dùng lá sen bọc một con gà đưa cho một tên ăn mày có khuôn mặt đầy rỗ đứng đầu, nịnh nọt nói: "Đại ca, gà của ngài đây."
Kim mặt rỗ xé hai cái đùi gà, đưa phần còn lại trả cho tên ăn mày, nói: "Cho anh em mỗi người một miếng."
Mấy tên ăn mày trên mặt lộ vẻ vui mừng, vội nói: "Cảm ơn đại ca!"
Một tên ăn mày bên cạnh Kim mặt rỗ gặm cái phao câu gà, lẩm bẩm nói: "Đều tại đám Lưu lão nhị kia mù mắt, nếu không phải bọn chúng phá đám của chúng ta, người kia đã cho nhiều tiền hơn rồi!"
Một tên ăn mày khác chen vào nói: "Đám Lưu lão nhị kia thích xen vào chuyện người khác, sớm muộn cũng phải thu thập bọn chúng!"
Kim mặt rỗ há miệng lớn cắn một cái đùi gà, không cẩn thận đụng vào vết bầm trên mặt, da mặt bị kéo ra.
Vết máu bầm này là do hắn vô tình bị Lưu lão nhị đấm một quyền để lại hôm nay.
Bọn hắn vốn có thù cũ với đám Lưu lão nhị, nay lại thêm chuyện hôm nay, có thể nói là hận chồng thêm hận.
Một tên ăn mày hốt hoảng chạy đến, nói: "Đại ca, Lưu lão nhị sai người mang tin, chiều nay ở đường Trường Bình, muốn hẹn đấu với chúng ta!"
Ăn mày ở Linh Châu thành, thường xuyên hẹn nhau đấu để tranh giành địa bàn. Bên thua thì phải giao địa bàn, hoặc là cút khỏi Linh Châu thành, hoặc là quy phục dưới trướng bên thắng, Kim mặt rỗ không ngờ, bọn chúng còn chưa tìm Lưu lão nhị gây phiền phức, thì đối phương lại tự tìm tới cửa!
Kim mặt rỗ nheo mắt lại, hỏi: "Giờ nào?"
Tên ăn mày kia đáp: "Giờ Tuất."
"Để bọn chúng chờ đó!" Kim mặt rỗ đứng dậy, nói: "Lần này, chúng ta tính cả nợ cũ và mới luôn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận