Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 744: Trần Hoàng chi lo

Chương 744: Nỗi lo của Trần Hoàng
Trần Hoàng làm hoàng đế, triệu hắn vào cung, thế mà không phải để thương thảo việc nước, mà là hỏi hắn vì sao không có con, trước mặt mọi người, hắn không cần mặt mũi sao?
Cũng may Đường Ninh không phải hoàn toàn không có mặt mũi, hắn chú ý thấy sau khi Trần Hoàng nói câu đó, Lục Đỉnh liền cúi đầu, mặt đã đỏ bừng như gan heo.
"Thì ra Lục thượng thư chi nữ sớm đã có thai..."
"Khó trách Tiêu gia vội vã thành thân như vậy, chậm thêm nữa thì không giấu được."
"Nghe nói ngày lành tháng tốt vốn là ba tháng sau, Khâm Thiên Giám quan viên bị Lục thượng thư kề dao vào cổ mà đổi..."
"Khó trách, ta đã nói rồi, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy..."
Người khác mà như thế không nể mặt Lục Đỉnh, không coi Lục gia ra gì, đã sớm bị hắn mang dao chém bay đầu rồi, nhưng người tiết lộ tin tức lại là hoàng đế, hắn chỉ có thể nghiến răng nuốt hận vào bụng.
Trần Hoàng cho Đường Ninh nghỉ ngơi ở nhà, Đường Ninh cũng thuận thế đồng ý.
Tránh được lúc này, không tránh được cả đời, có một số việc, vẫn là nên nói rõ ràng cho tốt.
Khi hắn ra khỏi Ngự Thư phòng, nhìn thấy một người phía trước, nói: "Tiền đại nhân, dừng bước."
Hộ bộ Thượng thư Tiền Thạc nhìn hắn, nghi ngờ nói: "Đường đại nhân có chuyện gì?"
Đường Ninh cười nói: "Có chút việc nhỏ, muốn nhờ Tiền đại nhân giúp một chuyện nhỏ."
Tiền Thạc cười đáp: "Đường đại nhân cứ nói đừng ngại..."
...
Đường phủ.
Trần Ngọc Hiền buồn bã thở dài, nói: "Ninh nhi dạo này có phải đang trốn tránh chúng ta không, hắn vừa từ thảo nguyên trở về, sao không nghỉ ngơi chút nào, mỗi ngày đều đi sớm về khuya đến nha môn..."
"Sao lại thế chứ..." Chung Ý nắm tay bà, nói: "Tướng công kiêm nhiệm nhiều chức vụ, công việc bề bộn, có lẽ trong nha môn nhiều việc hơn thôi, qua vài hôm sẽ ổn thôi."
Trần Ngọc Hiền thở dài một tiếng, nói: "Trong nha môn công việc có bận đến mấy, cũng không thể một mình hắn lo hết được."
Ánh mắt bà nhìn về phía Chung Ý, mở miệng hỏi: "Rốt cuộc hai con có chuyện gì, mỗi lần hỏi đều không nói, con nhìn Lục cô nương xem..."
Chung Ý cúi đầu, vẻ mặt cũng có chút thất vọng, nói: "Tướng công có tính toán của mình..."
Trần Ngọc Hiền thở dài nói: "Hắn tính toán cái gì cũng không nói..."
Đường Ninh từ ngoài cửa đi vào, đặt một quyển sổ lên bàn, nói: "Nhạc mẫu xem qua cái này trước đi."
Trần Ngọc Hiền kinh ngạc lật quyển sổ hắn để trên bàn, sắc mặt dần dần trở nên tái nhợt, lẩm bẩm nói: "Đây là sự thật sao?"
"Đây là số liệu ta lấy được từ Hộ bộ." Đường Ninh nhìn bà, nói: "Hàng năm nước Trần có vô số phụ nữ chết vì khó sinh, có thể tính bằng vạn, mà tuổi sinh càng sớm thì càng nguy hiểm, Lục Nhã đã đến tuổi thích hợp sinh con, nhưng Tiểu Như Tiểu Ý còn chưa đến, chẳng lẽ nhạc mẫu lại mong các con rơi vào cảnh hiểm nghèo?"
Trần Ngọc Hiền cầm quyển sổ trong tay, mím môi, không nói gì thêm.
Một lát sau, ở một gian phòng khác, Chung Minh Lễ nhìn bà, nói: "Con quên hồi con sinh Tiểu Ý nguy hiểm cỡ nào sao, mẹ của Yêu Yêu cũng như thế đấy, Ninh nhi cũng chỉ vì các con mà thôi."
"Lẽ ra hắn nên nói sớm." Trần Ngọc Hiền lòng còn sợ hãi đặt quyển sổ xuống, nói: "Đã đợi một hai năm rồi, đợi thêm cũng có sao."
Đường Ninh một mình ngồi trong thư phòng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiểu Như và Tiểu Ý tuổi còn nhỏ, không phải là lý do duy nhất hắn tạm thời không muốn có con.
Còn một điều quan trọng nữa là để tránh lo lắng, bắt đầu từ hôm nay, trong một năm tới sẽ xảy ra chuyện gì, ai cũng không thể đoán trước được.
Nếu các nàng có thai trong năm đó, cả nhà họ sẽ bị người ta kiềm chế nhiều bề.
Từ khi trở về từ Tây Bắc, Đường Ninh đã đạt đỉnh cao về võ quan, văn quan cũng gần tới đỉnh, tước vị cũng không thể cao hơn được nữa, quan trọng hơn là, trong tay hắn đã nắm giữ vô số tài nguyên, có thể thực hiện những việc mà hắn vẫn muốn làm, nhưng chưa làm được.
Ví như, tính sổ nợ cũ với một vài người.
Chung Minh Lễ từ ngoài cửa đi vào, khẽ nói: "Lời nhạc mẫu nói, con nghe chút là được rồi, hai con có tính toán của mình, ba già rồi, không hiểu gì, Tiểu Như và Tiểu Ý mới là quan trọng."
Đường Ninh cười nói: "Thật ra chúng con tạm thời không muốn có con, không chỉ vì lý do đó."
Chung Minh Lễ ngạc nhiên nói: "Vậy còn có gì nữa?"
Đường Ninh nói: "Con dự định động đến Đường gia."
Nghe vậy, Chung Minh Lễ trong lòng đột nhiên chấn động.
Ân oán của Đường Ninh với Đường gia, ông đã sớm biết, cả nhà họ, từ lúc mới đến kinh thành đã bị kiềm chế khắp nơi, bị Đường gia gây khó dễ, từng bước một đi đến ngày hôm nay, lật đổ Đường gia, con đường đó gian nan đến mức nào, quá trình khó khăn ra sao, chỉ có bọn họ mới rõ trong lòng.
Bây giờ, hắn đã ngồi ở vị trí cao, cũng đến lúc nên đòi lại nợ với Đường gia.
Chỉ có điều, lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, Đường gia dù xuống dốc, vẫn là nhà mẹ đẻ của Đường huệ phi, là mẫu tộc của Đoan Vương, là hoàng thân quốc thích, muốn động vào Đường gia, phải qua mặt Đoan Vương, trải qua Huệ phi, trải qua bệ hạ... điều này nghe thì dễ sao?
Ông không thuyết phục Đường Ninh, suy nghĩ một hồi, hỏi: "Cần ta làm gì không?"
Đường Ninh cười đáp: "Không cần, con đã có sắp xếp."
Chung Minh Lễ không nói thêm gì, ra khỏi thư phòng, trực tiếp đi đến Kinh Triệu phủ nha.
"Đại nhân." Các bộ khoái trong phủ nha nhìn thấy ông, vội hành lễ.
Chung Minh Lễ nhìn về một người, nói: "Đi gọi Bành Sâm đến."
Không lâu sau, Bành Sâm, người vừa được thăng chức thành tổng bộ đầu Kinh Triệu phủ nha, bước nhanh tới, chắp tay nói: "Đại nhân có gì phân phó?"
Chung Minh Lễ nhìn hắn, nói: "Đi lấy tất cả hồ sơ vụ án có liên quan đến Đường gia ở kinh thành, mang hết đến đây cho ta..."
...
Hoàng cung.
Ngự Thư phòng.
Trần Hoàng hiếm khi rảnh rỗi, đang đi dạo trong Ngự Hoa viên, dường như vô tình mở miệng: "Ngươi nói xem, vì sao hắn lại không sinh con?"
Ngụy Gian chậm rãi đi theo sau lưng, lúng túng nói: "Bệ hạ, chuyện sinh con hay không, bản thân Đường đại nhân cũng không thể hoàn toàn quyết định được..."
Trần Hoàng liếc nhìn hắn, nói: "Ngươi không quyết định được, không có nghĩa là người khác không quyết định được."
Ngụy Gian ngượng ngùng cười một tiếng, lảng sang chuyện khác: "Bệ hạ sao đột nhiên lại quan tâm đến việc Đường đại nhân sinh con hay không thế?"
Trần Hoàng từ từ dừng bước, nói: "Trẫm thấy, tham vọng của hắn rất lớn, chỉ khi trong lòng có lo lắng, hắn mới ngoan ngoãn ở lại kinh thành, mới hoàn toàn là người của trẫm."
Ngụy Gian cười nói: "Đường đại nhân bây giờ vừa là Đại tướng quân, vừa là Định Quốc Hầu, cơ nghiệp của hắn, tất cả đều ở kinh thành, hắn sao có thể rời khỏi nơi này được chứ..."
"Đó chỉ là cảm giác của trẫm." Trần Hoàng nhìn về một phía, nói: "Trẫm lo lắng một chuyện khác mới đúng."
Ngụy Gian ngẩng đầu lên hỏi: "Bệ hạ lo lắng điều gì?"
Trần Hoàng nhìn hắn, hỏi: "Nếu như ngươi cùng đường mà đến, bị người ta bắt nạt chèn ép khắp nơi, hết lần này đến lần khác đều nguy hiểm đến tính mạng, đến một ngày ngươi lên như diều gặp gió, bay thẳng lên Cửu Tiêu, ngươi sẽ như thế nào?"
Ngụy Gian nghĩ ngợi một hồi, nói: "Nếu là lão nô, lão nô nhất định phải năm xưa kẻ khi nhục ta nợ máu trả bằng máu..."
"Đúng vậy a... có thù không trả, có oán không xét, cuối cùng khó mà yên lòng." Trần Hoàng khẽ thở dài, nói: "Không biết tiếp theo hắn sẽ đối xử với Đường gia thế nào, trẫm không muốn thấy triều đình đại loạn..."
Ngụy Gian giật mình, nói: "Thì ra bệ hạ đang nói Đường đại nhân, Đường gia đã suy sụp đến mức này, cũng đã chịu sự trừng phạt rồi, hơn nữa, Đường đại nhân có lòng dạ bao dung, đối nhân xử thế rộng rãi, hẳn là, hẳn là..."
Ngụy Gian càng nói giọng càng nhỏ, câu cuối cùng không nói ra lời.
Trần Hoàng phất tay với hắn, hỏi: "Sao thế, đến cả chính ngươi cũng không tin sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận