Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 785: Bí mật

Chương 785: Bí mật.
Việc kẻ lông mày là thú vui của vợ chồng, chẳng liên quan gì đến bảy thước hay tám thước, có người coi đó là cách tán tỉnh, có người lại thấy làm tổn hại tôn nghiêm đàn ông. Đường Ninh và Hoài Vương nhìn nhau cười, không hề giải thích với những người không có chút tình thú như Tiêu Giác. Hoài Vương và Định Quốc Hầu đều là những kẻ cuồng vợ, đây là điểm giống nhau lớn nhất của bọn họ, trừ việc chưa sinh được con cái, chuyện này trong kinh cơ hồ ai cũng biết. Tiêu lão tướng quân không có trong phủ, Hoài Vương và Hoài Vương phi ở lại một lát rồi cáo từ rời đi. Đường Ninh tiễn bọn họ ra khỏi Tiêu phủ, Hoài Vương đỡ Hoài Vương phi lên xe ngựa, quay đầu nhìn Đường Ninh một chút, nói: “Cảm ơn.” Đường Ninh hỏi: “Cảm ơn cái gì?” Hoài Vương đột ngột cảm ơn Đường Ninh một câu, nhưng không nói rõ cảm ơn chuyện gì, Đường Ninh cùng Đường Yêu Yêu lại tiếp tục đợi ở Tiêu gia gần nửa canh giờ, định cáo từ thì Tiêu lão tướng quân vừa hay về phủ, liền giữ bọn họ ở lại ăn cơm, Đường Ninh cũng không tiện từ chối. Tiêu Giác nhìn Tiêu lão tướng quân, nói: "Cha, Hoài Vương vừa đến bái phỏng người, người không có ở nhà, bọn họ chờ một lúc liền đi rồi.” “Ta đã biết.” Tiêu lão công gia khẽ gật đầu, nhìn Đường Ninh, cười nói: “Đường đại nhân cứ ngồi đi.” Đường Ninh ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, nhìn Tiêu lão công gia, dường như vô tình hỏi: “Hoài Vương điện hạ thường đến Tiêu phủ sao?” Tiêu lão công gia nhìn hắn, cười đáp: "Hoài Vương cách mấy tháng sẽ đến một lần, chỉ là vì hoàng hậu năm đó có ân với hắn, hắn đến thăm lão già này thôi, ngươi không cần lo Hoài Vương sẽ gây uy hiếp cho Nhuận Vương.” Bị Tiêu lão công gia nói trúng tâm tư, Đường Ninh có chút xấu hổ, Tiêu Giác lại như phát hiện ra điều gì đó, hỏi: "Nhuận Vương, Nhuận Vương làm sao?" Tiêu lão công gia liếc nhìn hắn, nói: “Ngươi ra ngoài đi, lão phu có chuyện muốn nói với Đường đại nhân.” Tiêu Giác hiếu kỳ nói: "Chuyện gì?" "Đừng nói nhiều lời!" Tiêu lão công gia trừng mắt nhìn hắn, nói: “Bảo ngươi ra ngoài thì cứ ra ngoài đi!” Lời của Tiêu lão công gia vẫn có tác dụng, Tiêu Giác nhìn Đường Ninh một cái, liền ngoan ngoãn đi ra ngoài. Tiêu Giác rời đi, Tiêu lão công gia lại nhìn Đường Ninh, nói: “Nước cờ này của ngươi đi rất hay, bên trong có Thục phi, bên ngoài có Phương gia, thêm cả ngươi nữa, có thể nói con đường phía trước của Nhuận Vương trải đầy hoa hồng rồi.” Triệu Viên đã bắt đầu đọc « Tư Trị Thông Giám » cho thấy hắn đã bắt đầu lọt vào mắt Trần Hoàng, cũng chính thức lọt vào mắt các quan, Đường Ninh không cần thiết phải giấu giếm Tiêu lão công gia, cười lắc đầu đáp: "Chuyện này cũng là bất đắc dĩ, ngoài Nhuận Vương ra, ta cũng không còn lựa chọn nào khác.” “Ngươi vẫn đánh giá thấp chính mình rồi.” Tiêu lão công gia nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi có biết việc ép Đường gia đến bước đường hiện tại, khó khăn đến nhường nào không?" Đường Ninh nhìn Tiêu lão công gia, cười nói: “Chuyện này, e là không ai rõ hơn vãn bối.” Thời gian ba năm, kể từ khi hắn vào kinh, từ Hàn Lâm viện, đến Lục bộ, đến Thượng Thư tỉnh, hắn đã dùng hơn ba năm, từng chút một, từng bước một xâm chiếm Đường gia, khó khăn gian nan ở trong đó, hắn sao không biết? “Dù Đường gia đã không còn, nhưng đừng nghĩ đám các ngươi đã nắm chắc phần thắng.” Tiêu lão công gia nhìn hắn, hỏi: "Ngươi có biết vì sao những năm qua bệ hạ lại thiên vị Đoan Vương và Đường gia như vậy không?” Đường Ninh lắc đầu, khi hắn đến đây, Đường gia đã ở đỉnh cao quyền lực, chuyện lúc trước hắn biết không nhiều. “Tình cảnh năm xưa của bệ hạ, thật ra cũng không khác gì Nhuận Vương hiện tại.” Tiêu lão công gia nhấp ngụm trà, nói: "Hắn không phải là con trưởng, cũng không phải đích tử của tiên đế, không hề có bất cứ ưu thế nào, thời đó đoạt đích, mới thực sự là đoạt đích, từng bước có cạm bẫy, mỗi chiêu đều nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút là vạn kiếp bất phục, chết không có chỗ chôn... ” Đường Ninh nhìn hắn, hỏi: “Là Đường gia đã giúp bệ hạ lên ngôi?” “Không sai.” Tiêu lão công gia khẽ gật đầu, nói: “Lúc đó thế lực của Đường gia trên triều đình, còn mạnh hơn ba năm trước, bệ hạ cưới Đường Huệ phi, được Đường gia ủng hộ, đánh bại từng người anh em, cuối cùng ngồi lên vị trí đó.” Tiêu lão công gia kể lại một cách bình thản, nhưng Đường Ninh hiểu rõ, đằng sau vẻ bình thản đó là vô số hiểm nguy máu lửa. Đường Ninh nói: "Đây cũng là lý do bệ hạ chèn ép Đường gia." Tiêu lão công gia thưởng thức nhìn hắn, đáp: “Không có một vị hoàng đế nào muốn nhìn thấy trên triều đình xuất hiện thế lực giống như Đường gia, bất kể là Đường Hoài hay là Đường Ninh.” Câu nói này của Tiêu lão công gia mang ý nhắc nhở, Đường Ninh hiểu ra, khẽ gật đầu nói: “Đa tạ Tiêu lão nhắc nhở.” Tiêu lão công gia tiếp tục: "Cũng chính vì vậy, những năm này, tuy bệ hạ từng bước chèn ép thế lực của Đường gia trên triều đình, nhưng lại vô cùng sủng ái Đường Huệ phi và Đoan Vương, Khang Vương là con trưởng, bệ hạ càng sủng ái Đoan Vương, Đường Huệ phi nhập cung không sớm nhất, lại đứng trên cả Trương hiền phi và Dương phi, thậm chí ngay cả hoàng hậu cũng phải nhường bà ta ba phần." Tiêu lão công gia kể những bí mật trong cung, hàng chục năm trước, Đường gia đã đặt cược lớn lên người Trần Hoàng. Quan trọng là, họ đã thành công, nên mới có sự phong quang của Đường Huệ phi và Đoan Vương ngày hôm nay. Tiêu lão công gia nói tiếp: “Ngoài ra, những việc khác của Đường gia, ông ấy cũng rất dung thứ. Ông ấy nhờ Đường gia mà lên, nhất định sẽ không đuổi cùng giết tận Đường gia, chưa đến giây phút cuối cùng, không ai có thể đoán được kết cục của cuộc đoạt đích này.” "Phải hết sức cẩn thận." Ông nhìn Đường Ninh, nói: "Bệ hạ từ trước đến giờ luôn coi trọng lợi ích, ông ấy vô tình đến mức nào, các ngươi căn bản không thể tưởng tượng nổi.” Đường Ninh khẽ gật đầu, nói: “Vãn bối hiểu.” “Còn một chuyện nữa, lão phu nghĩ, vẫn nên nói cho ngươi thì tốt hơn.” Tiêu lão công gia nhìn Đường Ninh, nói: "Năm xưa cha mẹ ngươi bỏ trốn, từ kinh sư chạy đến Linh Châu, suýt chút nữa trốn ra khỏi Trần quốc, thiên hạ rộng lớn, tìm người như mò kim đáy biển, chỉ dựa vào một Đường gia, là không tìm được hai người bọn họ…."
Đường Ninh ra khỏi phòng, Tiêu Giác lập tức tiến đến, hỏi: “Cha ta đã nói gì với ngươi vậy?” Đường Ninh đáp: “Tự ngươi đi hỏi Tiêu lão công gia đi.” Tiêu Giác nhếch miệng, nói: "Nếu ta dám hỏi ông ấy thì đã không phải hỏi ngươi rồi?" Đường Ninh đáp: “Nói một chút bí mật trong triều thôi.” Tiêu Giác ra vẻ không tin: "Cha ta vừa nhắc đến chuyện của Hoài Vương, Nhuận Vương, còn nói đến cả sự uy hiếp gì đó, nhất định không đơn giản vậy đâu.” Đường Ninh hết cách, vẫy tay ra hiệu, Tiêu Giác ghé tai vào. Đường Ninh ghé sát vào tai hắn nói một câu, Tiêu Giác chấn động, vẻ mặt lộ rõ sự không thể tin nổi, lẩm bẩm nói: "Ngươi, các ngươi vậy mà….” Nếu Tiêu lão công gia đã biết, thì kể cho Tiêu Giác cũng không sao, nếu người Đường Ninh ở kinh thành có thể hoàn toàn tin tưởng được, Tiêu Giác chắc chắn là một trong số đó. Thông tin này mang lại cho Tiêu Giác sự chấn động quá lớn, đến mức sau khi Đường Ninh cùng Đường Yêu Yêu rời đi, hắn vẫn chưa hoàn hồn. Lục Nhã ôm bụng đi đến, bất mãn nói: "Hoài Vương và Định Quốc Hầu đều vẽ lông mày cho phu nhân, nhìn lại ngươi mà xem...” “Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể làm cái việc cẩu thả như vậy chứ?" Tiêu Giác nói: “Bọn họ không biết xấu hổ, chứ ta thì biết đó…” Lục Nhã hít sâu, cố đè cơn giận trong lòng xuống, nhớ lại lời Hoài Vương phi đã nói với nàng, gắng gượng nặn ra vẻ tươi cười, nói: “Ngươi vẽ cho người ta một lần thôi mà...” “Người ta?” Tiêu Giác vẫn còn đang suy nghĩ đến chuyện Nhuận Vương đoạt ngôi, theo bản năng hỏi: "Người ta là ai?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận