Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 340: Mưu đồ bí mật

Hai vị cô nương kia đương nhiên không sai, một vị là biểu tỷ nuôi của hắn, một vị là chị nuôi của hắn, tuy rằng đều không phải là người thân, nhưng vào thời điểm mấu chốt đều có thể tin tưởng được.
Hiểu lầm một trận, sau khi Đường Ninh giải thích rõ ràng, Tô Mị kéo hắn đến một bên, hỏi: "Ngươi chiêu mộ được cao thủ như vậy từ đâu thế?"
Đường Ninh nhìn nàng hỏi: "Rất cao sao?"
Tô Mị trịnh trọng nói: "Rất cao."
"Cao bao nhiêu?"
"Ta cùng Đường Thủy cộng lại cũng không phải là đối thủ của hắn." Tô Mị nhìn Trịnh đồ tể đang đứng một bên, nói: "Sát khí trên người hắn rất nặng, che giấu cũng không giấu được, người như vậy, chắc chắn đã nhúng tay vào vô số mạng người, ta cho rằng hắn muốn gây bất lợi cho ngươi."
Lão Trịnh giết heo cả đời, trên người không có sát khí là không thể nào, trên tay cũng có vô số cái tính mạng, bất quá không phải là mạng người mà là mạng heo.
Đường Ninh nhìn Tô Mị, hỏi: "Đánh không lại hắn mà ngươi còn để ta đi à?"
Tô Mị lườm hắn một cái: "Nói nhảm, ngươi là em trai của ta, ta không cứu ngươi thì cứu ai?"
Dương Quý phi quay đầu cười một cái có thể làm lay động lòng người, làm cho lục cung son phấn nhạt nhòa, Tô hồ ly liếc mắt một cái cũng lộ ra vẻ quyến rũ tương tự, làm cho tâm thần người ta xao động.
Đường Ninh nhìn Trịnh đồ tể, giải thích: "Lão Trịnh là hàng xóm trước kia của chúng ta ở Linh Châu, chuyên làm nghề mổ heo, lần này cần đi theo ta đến Sở quốc."
Tô Mị thở phào nhẹ nhõm, nói: "Có hắn ở bên cạnh ngươi, đủ để đối phó với phần lớn những chuyện ngoài ý muốn, bất quá, ngươi xác định hắn sẽ không gây bất lợi cho ngươi chứ?"
"Trước kia hắn đã từng cứu mạng ta." Đường Ninh cười nói: "Nếu hắn muốn ra tay thì đã sớm ra tay rồi."
"Vậy thì ta yên tâm." Tô Mị nhìn hắn, nói: "Ngươi đi đi, ta sẽ chăm sóc tốt cho mẹ."
"Phải đến đầu tháng sau mới xuất phát, câu nói này để đến lúc đó hãy nói." Đường Ninh nhìn nàng, nói: "Trong khoảng thời gian trước khi đi này, ta sẽ thường xuyên đến chơi với các ngươi."
Tô Mị nhìn hắn, hài lòng nói: "Xem như ngươi có lương tâm."
Đường Ninh cáo biệt Đường Thủy ở cửa Thiên Nhiên Cư, sau đó cùng lão Trịnh trở về.
Trong sân nhỏ, Tô Mị buông thanh nhuyễn kiếm trong tay xuống, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Một bà lão từ hậu viện đi ra, nhìn thanh nhuyễn kiếm cô để trên bàn, cả kinh nói: "Sao vậy, gặp phải cường địch rồi à?"
"Chỉ là một trận hiểu lầm." Tô Mị lắc đầu, lẩm bẩm: "Một người mổ heo, sao trên người lại có sát khí nặng như vậy chứ?"
Bà lão nhíu mày nói: "Cái gì mổ heo?"
Sau một lát, nghe xong lời miêu tả của cô, bà lão kia càng nhíu chặt mày hơn, nói: "Cho dù hắn có giết heo cả một đời cũng sẽ không làm cho con nhìn một cái mà dựng cả tóc gáy như vậy, người này tuyệt đối là một kẻ giết người đã từng trải qua núi thây biển máu, nếu không, với một cao thủ bình thường như hắn thì đã có thể thu liễm khí tức vào trong rồi, sao lại dễ dàng bị các con phát hiện như thế?"
Bà ta nhìn Tô Mị, nói: "Thế giới rộng lớn lắm, vị trí hiện tại của con cách đỉnh phong còn xa, đừng nên xem thường người trong thiên hạ..."
Tô Mị nói trên người Trịnh đồ tể sát khí rất nặng, nhưng Đường Ninh lại không phát giác được điều gì, ngược lại còn cảm thấy ông ta rất hiền lành, chỉ là vì vóc dáng ông ta quá đô con, đứng ở đó, vô hình cũng mang đến cho người khác một loại cảm giác áp bức.
Về đến nhà, Tình Nhi mới nói cho hắn biết Tiêu Giác đã chờ ở sảnh từ lâu.
Đường Ninh bước vào, phát hiện trong sảnh bày mấy cái rương lớn, hắn tùy tiện mở một cái, chỉ thấy bên trong chất đầy các loại vàng bạc châu báu, nhìn Tiêu Giác, kinh ngạc hỏi: "Có ý gì?"
Tiêu Giác nói: "Tặng cho ngươi quà."
"Có phải là ngươi có chuyện gì cầu ta không, có chuyện cứ nói thẳng là được, giữa chúng ta còn cần đến những cái này sao, ngươi khách khí quá rồi." Đường Ninh nhìn hắn, xua xua tay nói: "Tình Nhi, mau kêu người đem những thứ này mang vào trong kho."
"Đây là Khang Vương tặng cho ngươi." Tiêu Giác nói: "Ta chỉ là thay hắn đưa tới thôi."
Đường Ninh liếc nhìn hắn, hỏi: "Vô duyên vô cớ, Khang Vương đưa những thứ này cho ta làm gì?"
Tiêu Giác nhún vai: "Cái này phải hỏi ngươi rồi."
Cái tên Khang Vương keo kiệt đó, lần này tặng đồ còn quý hơn nhiều so với trước kia, chắc chắn không phải là đưa trước cho hắn đồ cưới 10 tháng, lần này đến Sở quốc, ngoài chuyện đưa dâu, hắn còn gánh trên vai trách nhiệm cầu thân, Khang Vương đã tranh cãi đến đỏ mặt tía tai với Đoan Vương ở trên đại điện, cho thấy ông ta rất coi trọng việc này.
Trực tiếp cho người đến đưa lễ rõ ràng là hối lộ mua chuộc, Khang Vương cũng không ngu đến mức như vậy, việc vòng vo qua Tiêu Giác đưa quà cho hắn cũng không có gì lạ.
Là người đưa dâu kiêm cầu thân sứ, mọi công việc chuyến này đều do hắn phụ trách, cũng là do hắn cùng phía quan chức Sở quốc thương lượng, không gian để thao tác ngầm là rất lớn.
Nhưng dù là Khang Vương hay Đoan Vương đều không có trò gì, Lý cô nương với bọn hắn hoàn toàn không ở cùng một cấp độ, bất quá những lễ vật này vẫn cứ nhận, chuyển đi chuyển lại cũng không phải chuyện dễ.
"Bệ hạ lại để cái tên Lục Đằng kia làm phó sứ đưa dâu." Tiêu Giác ngửa đầu uống một ngụm trà, bất mãn nói: "Tên đó vừa cứng nhắc vừa hay để bụng, sao có thể đảm nhiệm trách nhiệm này được chứ?"
Lần này đi Sở quốc, ngoài Đường Ninh là sứ thần đưa dâu ra thì còn có hai vị phó sứ, trong đó một vị chính là con trai của Thượng Thư Bộ Binh, Lục Đằng, người từng có chút khúc mắc nhỏ với Đường Ninh.
Nói chính xác thì là Đường Ninh có chút khúc mắc với hắn, năm ngoái hắn bị Đường Thủy đánh cho một trận, lại còn bị Đường Yêu Yêu đá bay một cước, một thời gian dài đều là trò cười cho kinh thành.
Lục Đằng là võ quan, lần này làm phó sứ đưa dâu, thống lĩnh 800 cấm vệ, chịu trách nhiệm cho sự an toàn của chuyến đi này.
Còn có một vị phó sứ nữa, tựa như là một quan viên của Hồng Lư Tự, Đường Ninh cũng không quen thuộc lắm.
Ngoài ra, còn có đoàn tùy tùng, có lẽ tầm khoảng mười người gì đó.
Giọng điệu của Tiêu Giác có chút chua, Đường Ninh nhìn hắn hỏi: "Ngươi muốn đi à?"
"Cả ngày ở trong cung đi tuần có ý gì?" Tiêu Giác có chút tiếc nuối nói: "Thật vất vả mới có cơ hội xuất kinh, vậy mà còn bị cái tên Lục Đằng kia cướp trước..."
Đường Ninh ngược lại thấy cách sắp xếp của Trần Hoàng như vậy rất hợp ý, giao cho Tiêu Giác đảm đương việc bảo vệ an toàn cho nhiều người như vậy, trong lòng hắn thật sự không yên tâm.
"Ta thì ngược lại không sao, bất quá ngươi lại không giống trước kia rồi." Tiêu Giác đột nhiên nhìn về phía hắn, nói: "Lần này hai vị phó sứ, một vị là Lục Đằng có thù oán với ngươi, một vị khác là thừa của Hồng Lư Tự, người này là người của Đoan Vương, trên đường đi ngươi phải cẩn thận một chút."
Đường Ninh mặc dù không giao thiệp nhiều với Lục Đằng, nhưng người thẳng tính lại chẳng thù dai, lần trước khi hắn bị Đường Yêu Yêu đá bay, hắn cũng đã đến xin lỗi rồi, Đường Ninh cũng không lo lắng chuyện hắn sẽ giở trò trên đường đi.
Ngược lại là vị thừa của Hồng Lư Tự kia, Đường Ninh không quen thuộc lắm, nếu hắn là người của Đoan Vương thì nghĩ trên đường chắc chắn sẽ không thiếu việc gây khó dễ cho hắn, nếu đến lúc đó hắn thật sự quá chướng mắt, thì để cho lão Trịnh sắp xếp cho hắn, trên đường đi nguy hiểm nhiều như vậy, phó sứ vì bị tiêu chảy, bị té gãy chân, trúng độc hôn mê đủ các loại lý do mà bị trục xuất trở về cũng là những chuyện rất có thể sẽ xảy ra.
"Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!"
Trong một quán rượu nào đó ở kinh thành, một người trung niên che miệng liên tục hắt xì mấy cái.
Lưu Phong đặt chén rượu xuống, nhìn hắn, hỏi: "Hà đại nhân, trong người không khỏe à?"
Người trung niên xoa xoa mũi, nói: "Không sao, có thể là hôm nay mặc quần áo hơi mỏng."
Lưu Phong nhìn hắn, kinh ngạc nói: "Gần đây thời tiết vẫn tốt, Hà đại nhân mặc như vậy cũng không thể tính là mỏng được."
Một người bên cạnh người trung niên nói: "Lần này đi Sở quốc, đường sá xa xôi, trên đường đi lại xóc nảy, Hà đại nhân phải gánh vác trách nhiệm, nên giữ gìn sức khỏe, tuyệt đối đừng để chưa xuất phát đã đổ bệnh."
Người trung niên khẽ gật đầu, nói: "Bản quan về sẽ mặc thêm một bộ quần áo, các vị đại nhân cứ yên tâm, chắc chắn sẽ không làm chậm trễ đại sự của Đoan Vương điện hạ."
Lưu Phong khẽ gật đầu, lại nói: "Trong đoàn sứ giả lần này, phần lớn đều là người của chúng ta, nhưng các ngươi vẫn phải đề phòng Đường Ninh, tên sứ giả đưa dâu kia, nếu ta đoán không nhầm, về chuyện cầu hôn, hắn nhất định sẽ có ý hướng về Khang Vương, Hà đại nhân, trên đường đi, ngươi hãy thử lôi kéo Lục phó sứ, còn về tên Đường Ninh kia, nếu có thể..."
Ánh mắt của hắn nhìn về phía người trung niên, không nói tiếp nữa, chỉ nhẹ nhàng làm một động tác tay.
Người trung niên nhìn hắn, trịnh trọng gật đầu, nói: "Lưu đại nhân cứ yên tâm, chuyến này nguy hiểm trùng trùng, chuyện gì cũng có thể xảy ra..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận