Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 780: Hoảng hốt

Đường Chiêu cuối cùng vẫn dùng giá mười văn tiền một cân mua mấy cân táo.
Người bán hàng rong kia nói mười văn là mười văn, một văn cũng không bớt, mặc cho hắn dẻo miệng, nước miếng văng tung tóe cũng không giảm một văn.
"Mười văn thì mười văn, lấy năm cân." Đường Chiêu đưa táo cho Đường Kỳ, nói: "Cha, người về trước đi, con đi dạo thêm chút."
Đường Kỳ mang táo về, còn Đường Chiêu trên đường đi dạo, đầu tiên là ghé mấy quầy sách cũ, sau đó ung dung đi đến một chỗ có người bày cờ, hứng thú ngồi xuống đối diện chủ quán.
Trong kinh thành có người bày cờ, thường cùng người qua đường đánh cờ, người qua đường cần bỏ ra trước mười văn, nếu thắng được chủ quán, chủ quán sẽ trả gấp đôi thành hai mươi văn, nếu thua, mười văn đương nhiên cũng mất.
Những người bày quầy bán hàng này, chính là dùng việc này kiếm cơm, cờ nghệ tự nhiên tinh xảo, chưa từng có người thắng được, dần dà, cũng không có ai muốn đấu với họ nữa.
Đường Chiêu ngồi xuống, ném một mẩu bạc vụn, nói: "Chơi hai ván."
Chủ quán để hắn đi trước, hai người im lặng hạ cờ, khi một chung trà trôi qua, lần nữa gác quân cờ, chủ quán kia đột nhiên hỏi: "Bây giờ ngươi đã tin chủ nhân nhà ta chưa?"
"Hắn nói đúng nhiều chuyện, nhưng tin thì có ích lợi gì?" Đường Chiêu lắc đầu, nói: "Đoan Vương ngu như heo, không đỡ nổi, heo không nghe lời, chủ nhân có thể có cách nào?"
Chủ quán kia hỏi ngược lại: "Đoan Vương là heo, chẳng phải càng tốt cho Đường gia các ngươi sao, nếu hắn cũng xảo quyệt như Trần Hoàng, sau này Đường gia các ngươi sao đấu lại hắn?"
"Còn sau này... không có sau này." Đường Chiêu tùy tiện thả một quân cờ, nói: "Ngay cả các ngươi còn nói rồi, Nhuận Vương cái sau giỏi hơn cái trước, Đoan Vương, Khang Vương không phải đối thủ của hắn, phía sau hắn có Đường gia và Phương gia, Đoan Vương lấy cái gì thắng? Chủ nhân nhà ngươi đoán được nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ không đoán ra điểm này?"
Người kia nói: "Chưa đến phút cuối, hươu chết vào tay ai, ai mà biết được..."
Đường Chiêu hỏi: "Hắn còn có cơ hội chuyển bại thành thắng?"
Chủ quán cờ nói: "Chủ nhân nhà ta chẳng phải đã nói rồi sao, Nhuận Vương ít nhất phải chờ năm năm, trong năm năm này, chuyện gì cũng có thể xảy ra, Đường gia các ngươi mạnh mẽ như vậy, chẳng phải chỉ hai năm liền suy tàn thành ra thế này, vì sao Đường Ninh cùng Phương gia không thể?"
Đường Chiêu liếc hắn một cái, hỏi: "Ngươi cho rằng Đường gia còn như trước đây sao?"
"Đường gia tuy xuống dốc đến đây, nhưng chủ nhân nhà ta không tin các ngươi không có bất cứ chuẩn bị gì." Người kia lắc đầu, nói: "Nếu Đường gia các ngươi đến cả chuyện này cũng không làm được, về sau chúng ta không cần hợp tác."
Đường Chiêu cũng lười tiếp tục chủ đề này, trực tiếp hỏi: "Đoan Vương chắc là sẽ nghe lời, chủ nhân nhà ngươi có nói, bước kế tiếp nên làm thế nào không?"
Người kia nói: "Cơm phải ăn từng miếng, đường phải đi từng bước, nếu Đường gia không có chuyện gì, trước hết giải quyết Khang Vương đi, lần này triều đình ra tay với quyền quý, chính là một cơ hội tốt..."
Đường Chiêu nhìn hắn, hỏi: "Ngươi nói Trương hiền phi Trương gia?"
Chủ quán kia gật nhẹ đầu, nói: "Khang Vương tuy tạm thời thua, nhưng Trương gia vẫn chưa chịu ảnh hưởng gì, họ vẫn giữ Tây Môn vệ, không thể coi thường..."
Đường Chiêu lắc đầu: "Khang Vương đổ mà Trương gia không đổ, lật đổ Trương gia dễ sao?"
"Lần này, là cơ hội tốt." Người kia thả một quân cờ xuống, nói: "Để những quyền quý này khuất phục, nói dễ, chưa chắc đã làm được, nên giết gà dọa khỉ, ra oai một chút, liền xem Đường gia các ngươi có bản lĩnh biến Trương gia thành con gà kia không..."
Hắn nhìn Đường Chiêu, nói: "Lời ta chỉ nói đến đây thôi, có nắm bắt được cơ hội hay không, còn tùy thuộc vào Đường gia."
Đường Chiêu nhìn hắn, hỏi: "Lần sau ta tìm ngươi ở đâu?"
Người kia thu bàn cờ, cười: "Khi cần, ta sẽ tìm ngươi."
...
Đường Kỳ cầm mấy cân táo về đến nhà, đi ngang qua phòng Đường Chiêu, chân bỗng dừng lại, ánh mắt nhìn vào.
Từ khi Đường Cảnh qua đời, hắn trở thành thiếu gia chủ Đường gia, cả người liền biến đổi rất nhiều, lớn đến mức Đường Kỳ đôi khi không thể tin đây là con trai mình.
Dù hắn cả ngày nhốt mình trong phòng đọc sách, nhưng Đường Kỳ không tin, một người có thể trong thời gian ngắn biến đổi lớn như vậy, đứa con trai ngu xuẩn của hắn, làm sao đột nhiên trở nên tinh ranh, tính toán không bỏ sót.
Hắn đẩy cửa phòng Đường Chiêu, cửa không khóa, Đường Kỳ chậm rãi bước vào, rồi lại khựng lại, nhặt quyển sách dưới chân lên.
Hắn ngẩng đầu quan sát, chỉ thấy trên mặt đất, trên bàn, trên giường, trong tủ, tất cả đều đầy sách vở, lộn xộn hết cả lên.
Nếu như sách vở trong phòng hắn chỉnh tề, Đường Kỳ có khi sẽ nghi ngờ, nhưng hắn lại vứt sách bừa bộn thế này, hoàn toàn chứng tỏ những sách này hắn đã xem qua.
Nhiều sách như vậy, không phải ai cũng có kiên nhẫn xem hết, chỉ phần nghị lực này thôi đã không phải thường nhân có thể có.
Đường Kỳ đứng sững sờ hồi lâu, mới miễn cưỡng thuyết phục bản thân chấp nhận, đọc sách thật sự có thể khiến người đổi tính, Đường Chiêu sau khi thành thiếu gia chủ, đã thay đổi ngày xưa ham chơi, cuối cùng cũng khôn ra.
Vậy cũng tốt, nếu hắn vẫn cứ ham chơi như trước, Đường gia có thể vực dậy cũng sớm muộn gì thua trong tay hắn.
Hắn lật quyển sách trên tay, muốn xem thử bình thường hắn đọc loại sách gì.
"A Chiêu thi cử không được lý tưởng, nhưng cũng cho hắn bổ vào Lại bộ một chức thực khuyết..."
Đường Kỳ vốn nghĩ hắn đọc sách sử, không ngờ lại là tiểu thuyết, lật vài trang thấy vài đoạn miêu tả đỏ mặt tía tai, Đường Kỳ lật lại trang bìa xem, chỉ thấy thình lình viết « Huyện Lệnh Diễm Sử ».
Thứ này lại là một quyển diễm tình tiểu thuyết có nội dung dơ bẩn, Đường Kỳ ném nó xuống đất, lại nhặt lên hai quyển khác, thì cũng toàn là X bồ đoàn, XX tâm kinh các loại.
Lật nội dung ra, quả nhiên cũng toàn những cảnh không thể tả.
Đường Chiêu mở cửa phòng ra, thấy Đường Kỳ cầm một quyển 《XX Tâm Kinh》 xem say sưa, giật mình, rồi cười nói: "Không ngờ cha cũng thích mấy thứ này, con còn mấy quyển bản vẽ trân quý, người muốn xem không..."
...
Khi Đường trạch gà bay chó chạy, thì cả kinh thành cũng đang rối bời.
Triều đình sắp ban hành pháp lệnh, lật đổ chế độ thuế cũ, khiến cho các thân hào nông thôn quyền quý giàu có, sợ vỡ mật.
Một khi triều đình đổi thuế theo đầu người thành thuế đất, mỗi năm bọn họ phải đóng nhiều hơn, nhiều gấp mấy chục đến mấy trăm lần, khác gì cắt da cắt thịt bọn họ?
Trong chốc lát, những người có liên quan đến chuyện này nhanh chóng tụ tập lại, bàn cách đối phó.
Có người liên hệ với chỗ dựa trong triều để nghe ngóng tình hình, có người thuê dân thường, phản đối pháp này được áp dụng.
Lần này triều đình không trực tiếp công bố sửa luật thuế, mà thu thập ý kiến của dân chúng rồi mới sửa chữa, bọn họ chỉ cần mua chuộc dân thường, bảo họ viết giấy phản đối bỏ vào hòm thư ý kiến ở cửa cung, mỗi lần bỏ ra năm văn tiền là thu mua được một đống người.
Hiển nhiên, hành động này của triều đình, chính là cắt da cắt thịt bọn quyền quý và thân hào nông thôn, có lợi cho dân thường, nhưng vẫn có người sẵn sàng bán rẻ lương tâm vì năm văn tiền, khiến các bậc chính nhân quân tử lên án, cố thúc đẩy những người hữu thức của pháp này tức giận gọi họ là "Ngũ Văn đảng".
Nhưng cho dù phía dưới nhảy nhót vui vẻ bao nhiêu, triều đình vẫn không có bất cứ phản hồi nào, có vẻ đã quyết tâm sửa đổi luật thuế.
Lần này, những kẻ quyền quý, thân hào nông thôn quanh kinh kỳ sở hữu nhiều đất mà không phải đóng thuế, đều thật sự hoảng hốt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận