Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 602: Chạy tán loạn

Trong thành Nhuận Châu không có lệnh cấm đi lại ban đêm, chợ đêm mở cửa thì lại càng náo nhiệt hơn cả ban ngày. Mỗi khi đêm xuống, đủ loại người buôn bán nhỏ tràn ngập khắp các con đường ngõ hẻm, đặc biệt là trên đường lớn, người đi lại chen vai thích cánh, đông đúc không chịu nổi. Nhưng tối nay, trên đường lớn Nhuận Châu, lại không có một bóng người. Quan phủ đã phái quan sai dẹp đường từ một khắc đồng hồ trước, lý do đưa ra là có thích khách xâm nhập dịch trạm, hành thích vị trọng thần Lại bộ đến từ kinh thành, để bắt thích khách, người không có phận sự cấm lưu lại trên đường. Hành thích quan lại ở kinh thành là tội lớn, không ai muốn đối nghịch với quan phủ trong chuyện này, chưa đầy một khắc đồng hồ, trên đường lớn đã không còn bóng người. Nhưng khi mọi người trốn trong nhà, lén lút nhìn ra đường, lại không thấy quan sai tìm kiếm thích khách, đường phố trống rỗng, không có gì cả. Đúng lúc bọn họ còn nghi hoặc trong lòng, thì lại cảm thấy mặt đất dưới chân rung chuyển. Qua khe cửa sổ, có thể thấy từng đội từng đội binh sĩ vũ trang đầy đủ, từ trên đường đi nhanh qua. "Chuyện gì xảy ra, bắt thích khách mà ngay cả quân bảo vệ thành cũng phải điều động?" "Xem bộ dạng bọn họ, hình như không phải đang bắt thích khách thì phải..." "Chẳng lẽ tối nay trong thành xảy ra chuyện lớn gì sao?" ... Trong lòng mọi người ở thành Nhuận Châu vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, 3000 quân bảo vệ thành đã từ bốn phương tám hướng, bao vây đánh về phía một tòa nhà sâu bên trong thành. Phủ Tiêu. Bị mọi người thay phiên nhau kính rượu, Kiềm Vương thế tử đã có chút men say, cuối cùng đặt chén rượu xuống, mắt nhìn lão giả bên cạnh, hỏi: "Thời gian chênh lệch không còn nhiều nữa phải không?" Lão giả tính toán thời gian, gật đầu nói: "Chắc là không sai biệt lắm." Kiềm Vương thế tử đứng lên, chắp tay với bốn vị gia chủ, nói: "Bản thế tử hơi quá chén rồi, xin phép cáo lui trước, mọi người cứ tiếp tục..." Mấy người đều chắp tay, mở miệng nói: "Thế tử đi thong thả..." Kiềm Vương thế tử vừa bước ra khỏi đại sảnh, bỗng nhiên dừng chân, lộ ra nụ cười trên mặt. Dạ tiệc tối nay không phải là tiệc ăn mừng sớm, mục đích tối nay chỉ có một, đó là mượn nhờ trứng cổ trùng nhỏ bé khó nhận biết, khống chế triệt để đám đại tộc phú thương này, để tránh hậu họa cho việc hắn chiếm cứ Giang Nam. Đến tận đây, hắn mới hoàn thành mọi sự chuẩn bị trước khi khởi sự. Đêm mai chính là thời điểm khởi sự, tối nay tự nhiên là ngày lành tháng tốt, không có gì bất ngờ xảy ra, cái gọi là đệ nhất mỹ nhân kia, giờ phút này đã nằm trên giường chờ hắn tới động phòng. Khóe miệng Kiềm Vương thế tử nở nụ cười, khi bước xuống bậc thang, bỗng nhiên như phát hiện ra điều gì, ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời. Chỉ thấy bên ngoài phủ Tiêu bỗng nhiên sáng lên một vệt hồng quang, hồng quang chớp động liên tục, xác nhận có rất nhiều bó đuốc đang di chuyển. Sau một khắc, có người từ bên ngoài phi nhanh tới, kinh hoàng nói: "Thế tử, không xong rồi, quân bảo vệ thành đã bao vây phủ Tiêu..." "Cái gì!" Sắc mặt Kiềm Vương thế tử đại biến, lộ ra vẻ cực kỳ khó tin. Ngày mai là thời hạn khởi sự, hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, quân bảo vệ thành vây quanh phủ Tiêu, chắc chắn không phải chuyện tốt, trong lòng hắn vừa tức vừa lo, sắc mặt vô cùng dữ tợn. Gần như ngay tức khắc, Bạch Cẩm và những người khác đã xông ra từ trong đại sảnh, một lão giả nhìn về phía trước, vẻ mặt phẫn nộ, nghiêm giọng nói: "Chẳng lẽ có người tiết lộ tin tức?" Vừa dứt lời, ánh mắt của hắn ngay lập tức nhìn về phía bốn vị gia chủ trong đại sảnh. Tối nay khách khứa ở phủ Tiêu tuy nhiều, nhưng người thực sự biết hành động của bọn họ chỉ có bốn vị gia chủ này. Một người trung niên khác nhìn ra bên ngoài, lập tức nói: "Không kịp nữa rồi, lập tức tìm một hướng phá vòng vây!" Bạch Cẩm nhìn ra ngoài, không chút hoảng hốt, nói: "Phủ Tiêu đã bị vây, phá vây có nguy hiểm, đi theo ta." Nói xong nàng bước nhanh về phía sâu bên trong phủ Tiêu, mọi người nhìn nàng, do dự một thoáng, vẫn là đi theo. Trong hoa viên phủ Tiêu, Bạch Cẩm đẩy một hòn giả sơn ra, để lộ một cái hang lớn dưới giả sơn, nói: "Từ đây có thể thông ra ngoài phủ Tiêu, ra khỏi phủ Tiêu rồi lập tức đến cửa thành phía đông!" Kiềm Vương thế tử kinh hãi nói: "Nơi này khi nào có một đường hầm bí mật?" "Năm đó khi xây phủ Tiêu, để phòng bất trắc, ta đã cho người xây một đường hầm." Bạch Cẩm liếc nhìn hắn, nói: "Không kịp giải thích nữa, đi thôi!" Kiềm Vương thế tử đứng ở ngoài cửa hang, quay đầu nhìn về phía trước, trên mặt lộ vẻ không cam lòng. "Còn núi xanh thì lo gì không có củi đốt." Lão giả kia nhìn Kiềm Vương thế tử, nói: "Nhuận Châu nguy hiểm, vẫn còn các vùng Đài Châu, Việt Châu, chỉ cần chúng ta trốn được thì vẫn còn cơ hội!" "Đáng tiếc..." Kiềm Vương thế tử nắm chặt nắm đấm, không cam tâm nhìn thoáng qua sân nhỏ của Tô Mị, cuối cùng vẫn nhảy xuống lỗ lớn dưới giả sơn. Lúc này, bên trong phủ Tiêu đã loạn cả lên. Bao gồm cả tứ đại gia tộc, những thân hào, cường hào, quyền thế nông thôn ở đây, đều bị bao vây, vẻ mặt vô cùng sợ hãi. Gia chủ Tô gia là Tô Triết đã không còn vẻ lạnh nhạt lúc nãy, đứng ở phía trước, nhìn quân bảo vệ thành, kinh hãi nói: "Các ngươi đang làm gì vậy!" "Ngươi im miệng trước đi, chuyện cấu kết phản tặc, lát nữa sẽ tính sổ với các ngươi!" Lưu Đồng liếc hắn một cái, phất tay, nói: "Trói hết bọn chúng lại, không được bỏ sót một ai!" Nghe thấy bốn chữ "Cấu kết phản tặc", tam đại gia chủ run rẩy cả người, sắc mặt tái nhợt. Gia chủ Tống gia ngã ngồi xuống bậc thềm, sắc mặt xám xịt, buồn bã nói: "Xong rồi, Tống gia xong rồi..." Tô Triết và gia chủ Thẩm gia tuy miễn cưỡng đứng thẳng, nhưng sự tuyệt vọng trong lòng cũng không kém gì ông ta. Tạo phản là tội lớn tru di cửu tộc, dù là thủ phạm chính hay đồng phạm, mặc kệ là tứ đại gia tộc hay ngũ đại hào môn, chỉ cần có liên quan đến hai chữ "Tạo phản", thì sự nghiệp trăm năm của gia chủ, trong chốc lát đều tan thành mây khói. Trong bốn người, chỉ có gia chủ Bạch gia là bình tĩnh nhất. Nhưng trong mắt ba người còn lại, sự bình tĩnh này rõ ràng là do bị sợ đến ngây dại, mất hồn. ... Đường Ninh đứng ngoài phủ Tiêu, Trần Chu nhanh chóng chạy đến, nói: "Đại nhân, gia chủ bốn nhà Tô, Bạch, Thẩm, Tống và rất nhiều phú thương ở Nhuận Châu đã bị bắt giữ toàn bộ, Kiềm Vương thế tử và đồng bọn đã trốn thoát qua mật đạo, có lẽ đang đi về hướng cửa thành phía đông..." Đường Ninh không biết phủ Tiêu có mật đạo hay không, nhưng đã chuẩn bị trước, bốn cửa thành Nhuận Châu giờ đã đóng hết, bọn chúng không trốn thoát được đâu. "đuổi theo." Hắn dặn dò một câu, rồi nói: "Nói với các tướng lĩnh kia, cô nương xinh đẹp nhất trong đám đào phạm là người của chúng ta, bảo bọn họ đừng làm cô ta bị thương..." Trần Chu chắp tay, nói: "Thuộc hạ hiểu!" Lúc này, trong phủ Tiêu, đã là một cảnh kêu trời trách đất. Những thân hào, cường hào, quyền thế nông thôn có mặt tối nay đều đã bị bắt, những hạ nhân ở phủ Tiêu không kịp bỏ chạy cũng đều bị bắt giữ. Quân bảo vệ thành lục soát từng sân nhỏ, trong một sân nhỏ, Tô Mị từ trong phòng bước ra, mười mấy người trong sân giương cung tên nhắm vào nàng, lớn tiếng nói: "Phản tặc đã thua chạy, còn không mau chóng thúc thủ chịu trói!" "Buông xuống hết đi!" Lưu Đồng từ ngoài sân bước vào, trừng mắt nhìn những người kia một cái, nói: "Đây là người một nhà, hạ binh khí xuống!" Mười mấy người nghe vậy giật mình, rối rít hạ binh khí trong tay xuống. Lưu Đồng bước lên trước, nhìn Tô Mị một lượt từ trên xuống dưới, không dám nhìn thẳng, cúi đầu hỏi: "Không dọa cô nương sợ chứ?" Tô Mị nhìn hắn, hỏi: "Đại nhân nhà ngươi đâu?" Lưu Đồng nói: "Đang đuổi theo đám phản tặc kia, đại nhân cứ tưởng cô nương cũng đi cùng bọn chúng..." 《 PS: Nghỉ ngơi một chút, viết tiếp, hôm nay có thể viết bao nhiêu thì sẽ đăng bấy nhiêu, tranh thủ viết xong nội dung cốt truyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận