Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 463: Công địch

Chương 463: Công địch Cây thì là, còn gọi là khô trà, cây thìa là, được mệnh danh là vua gia vị. Dùng nó nấu nướng thịt dê bò, có thể loại bỏ mùi tanh, khiến cho thịt càng thêm tươi ngon. Đường Ninh đã sớm nhớ nhung loại hương vị thịt nướng quen thuộc kia, đáng tiếc thứ này chủ yếu phân bố tại khu vực Trung Á, cả nước Trần và Sở đều không có. Thương nhân Tây Vực xem nó như một loại hương liệu để bán, Đường Ninh dặn họ lần sau đến kinh thành, có thể mang nhiều một chút, mang bao nhiêu hắn thu mua hết bấy nhiêu.
"Thì ra mấy mỹ nhân Tây Vực kia là người nước Tiểu Uyển..." Tiêu Giác miệng lớn ăn lấy xiên thịt, không thèm lau vết tích trên mép, nói: "Đã sớm nghe nói Tiểu Uyển lắm mỹ nữ, ta đoán bọn họ hẳn là người Tiểu Uyển bản địa, nữ nhân địa phương khác chắc không xinh đẹp bằng."
Lão khất cái cùng lão Trịnh vừa uống rượu vừa ăn, đối với hương vị cây thì là khen không ngớt miệng, với tốc độ của ba người bọn họ, Đường Ninh còn hơi bận không xuể.
Đường Ninh tập trung nướng thịt, thuận miệng hỏi: "Gì mà nguyên dân?"
"Ngươi không biết sao?" Tiêu Giác liếc nhìn hắn, giải thích: "Tiểu Uyển trước kia chỉ là một tiểu quốc ở Tây Vực, chỉ có mấy ngàn dân, mà lại vì Tiểu Uyển nhiều mỹ nữ nên thường bị các nước khác cướp bóc, từ mười mấy năm trước bắt đầu, Tiểu Uyển mới chậm rãi quật khởi, từng bước chiếm đoạt các tiểu quốc xung quanh, cho đến bây giờ đã có 10 vạn quân, là một trong những nước lớn nhất ở Tây Vực. Nguyên dân Tiểu Uyển chính là chỉ dân của Tiểu Uyển thuở ban đầu."
Đường Ninh chỉ biết là, Tây Vực rất lớn, diện tích thực sự còn lớn hơn bất kỳ nước nào trong hai nước Trần Sở, nhưng Tây Vực không phải là một đại quốc thống nhất như hai nước này. Ở Tây Vực có ba bốn mươi nước lớn nhỏ, nước lớn dân số vài chục vạn, nước nhỏ có lẽ chỉ có vài nghìn thậm chí mấy trăm dân. Nhưng cụ thể một nước nào đó như thế nào thì hắn không rõ lắm.
Bách tính nước Trần biết rất ít về Tây Vực, vì Tây Vực không có uy hiếp gì với Trần quốc, các tiểu quốc đó làm theo ý mình, còn có thông thương với nước Trần, không giống đám người Túc Thận trên thảo nguyên dã man bạo lực.
"Tiêu tiểu tử nói không sai..." Lão khất cái nhấp một ngụm rượu, dư vị nói: "Mỹ nhân Tiểu Uyển đúng là rất đẹp, mũi cao mắt to... có điều làn da quá thô, so với nữ tử người Hán thì kém phần mềm mại..."
Tiêu Giác và lão khất cái vừa nói chuyện mỹ nữ thì không ngớt, Đường Ninh nướng xong thịt liền mang cho các nữ tử trong phòng.
Vì hắn cùng Tiêu Giác có chuyện cần nhờ An Dương quận chúa, tối nay cố ý mời nàng đến đây.
Ăn được nửa chừng, Tiêu Giác liền thần thần bí bí kéo An Dương quận chúa đến một bên, nhỏ giọng thì thầm với nàng vài câu.
"Điền Vương thế tử..." An Dương quận chúa nhìn hắn, kinh ngạc nói: "Sao ngươi không tự đi mua?"
Tiêu Giác xua tay, nói: "Ngươi đừng hỏi, tóm lại một câu, chuyện này ngươi giúp hay không?"
An Dương quận chúa nhìn hắn, hỏi: "Điền Vương thế tử trêu ngươi à?"
"Kẻ trêu ta không phải Điền Vương thế tử, nhưng mà ta nhìn hắn thật không thuận mắt..." Tiêu Giác nói: "Ngươi giúp ta đánh cược, sau đó ngươi chín ta một, thế nào?"
An Dương quận chúa nghĩ nghĩ, nói: "Ta hai ngươi tám."
Tiêu Giác không chút do dự, gật đầu nói: "Thành giao!"
...
Sau vòng loại nhỏ, tám đội lọt vào vòng trong được nghỉ ngơi vài ngày, vào hôm nay bắt đầu vòng thi đấu tiếp theo.
Một vòng này có bốn trận thi đấu, mỗi trận đều phải loại một đội, trận đầu tiên là Tả Kiêu Kỵ vệ và Hữu Ngân Kỳ vệ thi đấu với nhau.
Dựa vào tỉ lệ đặt cược mà các sòng bạc trong kinh thành đưa ra, đám người đều cho rằng Kiêu Kỵ vệ có khả năng thua rất lớn, bọn họ liều mạng mới chiến thắng Tả Ngân Kỳ vệ, khi đối đầu với Hữu Ngân Kỳ vệ mạnh hơn một bậc thì sẽ phải dừng bước.
Càng về sau thi đấu thì khán giả bên dưới càng đông, các quyền quý trong kinh thành cùng con cháu các gia tộc lớn đều đến đây xem náo nhiệt.
"Thế tử điện hạ."
Điền Vương thế tử xuất hiện khiến đám thanh niên tại khu vực khách quý đứng dậy chào đón.
Điền Vương thế tử khách sáo vài câu, ngồi xuống vị trí phía trước nhất.
Chỗ này tầm nhìn rộng, lại rất gần khán đài, giá vé cũng cao hơn chút, nhưng đối với Điền Vương thế tử và con cháu quan lại quyền quý xung quanh thì không tính là gì.
Lăng Phong cùng Đường Chiêu ngồi cạnh Điền Vương thế tử, quay sang nhìn hắn, hỏi: "Điện hạ cũng có hứng thú với cuộc tỷ thí này sao?"
Điền Vương thế tử nói: "Ta đến xem thử lời ngươi hôm đó nói có thật không, nếu thật có kẻ âm thầm điều khiển cuộc thi, Ngự Sử đài sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Ánh mắt Điền Vương thế tử nhìn về phía trước, hắn đến đây thực ra là vì việc thắng thua của cuộc thi đấu này cũng liên quan đến hắn.
Các sòng bạc lớn ở kinh sư có thể thông qua tính toán tỉ lệ đặt cược để đứng vào thế bất bại, sau đó bơm tiền vào để thu lợi. Hắn là thế tử cao quý, tự nhiên không thể làm mấy chuyện này, chỉ cần đơn giản điều khiển tỉ lệ cược là có thể kiếm lợi lớn. Tất nhiên, cái này kỳ thật cũng là một canh bạc, cược thắng đương nhiên tốt, nếu thua cũng phải chịu tổn thất rất lớn.
Hắn cuối cùng nhìn Đường Chiêu một cái, hỏi: "Ngươi xác định Tiêu Giác sẽ cố ý để Kiêu Kỵ vệ thua sao?"
Ánh mắt mọi người bên cạnh Đường Chiêu đều nhìn về phía hắn, vì chuyện này liên quan trực tiếp đến gia sản của bọn họ.
Đường Chiêu nghiêm mặt nói: "Chính tai ta nghe được, sao có thể sai được?"
Sau một tiếng chiêng vang, cuộc thi đấu chính thức bắt đầu.
Những đội vượt qua được vòng loại đều là những người nổi trội trong các đội, cuộc quyết đấu giữa các đội mạnh sẽ gay cấn hơn nhiều so với những trận nghiền ép đơn phương.
Xung quanh khán đài, các tướng lĩnh của các vệ và các quan viên trong triều đều nghị luận sôi nổi.
"Đây là Tả Kiêu vệ mà chúng ta biết sao?"
"Rốt cuộc bọn họ đã trải qua cái gì, sao có thể trong thời gian ngắn ngủi có thể tăng lên nhiều như vậy?"
"Nghe nói mấy người Kiêu Kỵ vệ này là nhờ Đường lang trung Binh bộ giúp thao luyện, bệ hạ còn hứa, nếu lần này Tả Kiêu vệ có thể giành ngôi nhất Thập Lục Vệ, thì sẽ bổ nhiệm hắn làm Tả Kiêu vệ trung lang tướng, dù trận này thắng cũng sẽ để hắn đảm nhận chức lang tướng..."
"Binh bộ đây không phải thiên vị sao..."
"Ai, chỉ là thao luyện mà thôi, đâu có trái quy tắc, vệ khác mời được hắn cũng vậy, ta chỉ thắc mắc một người làm trạng nguyên thì làm sao hiểu được chuyện luyện binh..."
Kiêu Kỵ vệ xưa nay nổi tiếng yếu kém, nhưng những biểu hiện của bọn họ trên sân thi đấu mấy ngày nay lại thay đổi nhận thức của tất cả mọi người về bọn họ.
Không ít sứ thần các tiểu quốc Tây Vực nhìn cuộc giao chiến trên sân, đều lộ ra vẻ kinh hãi.
Nhưng đối với một vài người, cuộc quyết đấu đặc sắc này không phải là như vậy.
Lăng Phong nhìn Tả Kiêu vệ cùng Hữu Ngân Kỳ vệ chém giết mà không hề thua thiệt chút nào, nhìn Đường Chiêu, kinh ngạc hỏi: "Không phải ngươi nói Kiêu Kỵ vệ sẽ nhận thua sao?"
Đường Chiêu nhìn trên sân, trong lòng hoảng hốt nhưng vẫn cố trấn định nói: "Nhận thua luôn thì lộ liễu quá, chắc là phải diễn một chút..."
Sau một chén trà, Điền Vương thế tử nhìn Tả Kiêu vệ đang tấn công mạnh mẽ về phía soái kỳ của Hữu Ngân Kỳ vệ, hỏi: "Đây cũng là diễn sao?"
Mặt Đường Chiêu tái mét, ngay lúc này, hắn cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn mình.
Hắn quay đầu, thấy Tiêu Giác đứng cách đó không xa, giống như cười mà không phải cười nhìn mình.
Trong ánh mắt đó chứa đựng quá nhiều ý nghĩa.
Đường Chiêu cuối cùng ý thức được điều gì đó, không khỏi rùng mình, bỗng đứng dậy.
Lăng Phong nhìn hắn, hỏi: "Ngươi sao vậy?"
Đường Chiêu liếc Lăng Phong một cái, rồi nhìn đám người đang liều hết vốn liếng đánh cược Kiêu Kỵ vệ thua dưới sự cổ động của hắn, mặt càng trắng hơn.
"Các ngươi cứ xem đi, ta đi vệ sinh chút..." Hắn sợ hãi nhìn đám người một lượt, bỏ lại một câu rồi vội vàng đi ra ngoài.
"Không phải hắn vừa đi rồi sao?" Lăng Phong ngạc nhiên nói một câu, rồi bỗng nhiên bị giật mình bởi một người đột ngột đứng lên cạnh mình.
"Sao vậy?" Lăng Phong nhìn người đó, vừa mới mở miệng thì bên tai liền truyền đến ba tiếng chiêng.
Ánh mắt hắn nhìn về phía sân đấu, Ngô lang trung Binh bộ đang kéo giọng tuyên bố Tả Kiêu vệ chiến thắng.
Thân thể Lăng Phong run lên, mặt lộ vẻ khó tin, Điền Vương thế tử bên cạnh cũng mặt mày trắng bệch, những người khác thì ai nấy đều không tin.
Trước đó bọn họ đều mua Kiêu Kỵ vệ thắng, dưới sự cổ động của Đường Chiêu, mới thay đổi ý định, lại còn thêm cả tiền vào...
Vốn định một lần kiếm lớn, giờ thì thua hết.
"Đường Chiêu!"
Đám người run rẩy, nghiến răng nghiến lợi, căm phẫn gọi tên.
Bên ngoài sân, bước chân Đường Chiêu đang vội vàng rời đi bỗng khựng lại, toàn thân run rẩy, sau một khắc liền điên cuồng chạy về phía bên ngoài doanh trại Kiêu Kỵ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận