Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 103: Thăm dò

Chương 103: Thăm dò
Chuyện ngày hôm qua, hẳn là phải cảm tạ Lý Thiên Lan, càng phải cảm tạ là Trịnh đồ tể. Quan sai là do hắn gọi người tới, ngoài ra, hắn không tiết lộ thêm chi tiết nào. Bao gồm việc hắn một đao đánh lui người áo tơi cuối cùng.
Đối với quan phủ, việc đó không quan trọng, quan trọng là thân phận của những người áo tơi kia. Quan hệ hai nước Trần Sở nhiều năm an ổn, việc sứ thần một nước bị ám sát trên lãnh thổ nước kia có khả năng ảnh hưởng đến mối quan hệ hai nước, điều mà không bên nào muốn thấy.
Nhưng dù thế nào, chính Trịnh đồ tể đã cứu bọn họ.
Đường Ninh bước vào hàng thịt, chắp tay với hắn, nói: “Đa tạ tiền bối đã ra tay cứu giúp.”
“Ai, ta chỉ là một kẻ mổ heo, đâu phải tiền bối gì.” Trịnh đồ tể liên tục xua tay, nói: “Nếu ngươi thật muốn cảm ơn ta, thì bồi ta một cây dao mới, cây dao kia cắt thịt khác rồi, không cắt thịt heo ngon nữa...”
“Chắc chắn rồi.”
Đường Ninh gật nhẹ đầu, véo véo khuôn mặt tròn vo của Niếp Niếp, rồi rời khỏi hàng thịt.
Nếu hắn không muốn bị làm phiền, Đường Ninh cũng không tiếp tục dây dưa, những cao nhân ẩn dật như thế, thường không thích bị người khác quấy rầy.
Đường Yêu Yêu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Trịnh đồ tể một cái, không chỉ Đường Ninh, mà ngay cả nàng cũng không thể hiểu được, một người bán thịt bên đường, làm sao lại có thể là cao thủ võ lâm?
Nàng đi đến bên Đường Ninh, nhỏ giọng hỏi: “Hắn thật là cao thủ võ lâm sao? Nhìn thế nào cũng không giống, có phải hôm qua ngươi bị trúng độc nên sinh ảo giác không?”
“Ngươi đánh không lại Lý Thiên Lan, Lý Thiên Lan không phải đối thủ của thích khách đó, hắn một đao đã chặt đứt một cánh tay của thích khách, ngươi nói xem hắn có phải cao thủ võ lâm không?” Ngay cả Đường yêu tinh còn tự xưng là cao thủ võ lâm, tính ra thì Trịnh đồ tể phải là cao thủ cao thủ cao cao thủ.
Đường Yêu Yêu bất mãn nhìn hắn: “Ai đánh không lại Lý Thiên Lan chứ?”
Tuy Đường Yêu Yêu và Lý Thiên Lan chưa từng giao đấu, nhưng Đường Ninh từng chứng kiến hai người họ ra tay, trong lòng gần như có thể phán đoán, Đường yêu tinh chắc chắn không phải đối thủ của Lý Thiên Lan.
Đường Ninh lắc đầu, nói: “Ta chỉ tùy tiện lấy ví dụ thôi.”
“Sao ngươi không lấy người khác mà lại lấy ta làm ví dụ, sao ta lại đánh không lại Lý Thiên Lan, ngươi nói cho rõ ràng ra...”
Đường Ninh phát hiện mình lại làm một chuyện ngốc, Đường yêu tinh chẳng còn quan tâm Trịnh đồ tể có phải cao thủ võ lâm không, nàng chỉ để ý việc nàng với Lý Thiên Lan ai lợi hại hơn.
Đường Ninh dừng bước, nhìn nàng, nói: “Hay là chờ nàng khỏi thương, hai người so một trận?”
Đường Yêu Yêu nghĩ nghĩ, nói: “Sao ta phải nghe ngươi?”
Vừa rồi trong lòng Đường Ninh chỉ chắc chắn tám phần mười việc Đường Yêu Yêu không đánh lại Lý Thiên Lan, hiện giờ thì thành mười phần rồi.
Hắn ngồi xuống một cái bàn bên ngoài quán ăn sáng, nhìn về phía lão ăn mày kia.
Lão ăn mày tay cầm một bình rượu, trông rất tinh xảo, ngửa cổ, để bình rượu lơ lửng giữa không trung, lắc mạnh, đến khi nhỏ giọt rượu cuối cùng, mới ném ấm rượu qua một bên, rồi lấy ra một cái hồ lô to phía sau, cẩn thận từng chút mở ra, trông như trân bảo.
Ông ta chỉ nhấp một ngụm nhỏ, vội vàng đậy hồ lô lại, nhắm mắt, biểu hiện mười phần thỏa mãn.
Từ xa, Đường Ninh cũng ngửi thấy mùi thơm của rượu bay tới.
Ực.
Bên cạnh, Bành Sâm nuốt nước miếng ừng ực.
Đường Ninh đi đến chỗ lão ăn mày, ngồi xổm xuống, hỏi: “Lão nhân gia mấy ngày trước đi đâu vậy, lâu lắm không gặp?”
Lão ăn mày liếc nhìn hắn, nói: “Ta đi một chuyến kinh thành, ‘Cam Lộ Bạch’ ở Linh Châu tuy ngon, nhưng ‘Thiên Nhật Túy’ ở kinh thành cũng không tệ, lâu lâu ta cũng muốn đổi khẩu vị...”
Đường Ninh lại hỏi: “Lão nhân gia thích uống rượu?”
Lão ăn mày ợ một hơi rượu, vẻ mặt lộ vẻ mờ ám, nói: “Đó là đương nhiên, trên đời này, chỉ có mỹ nhân và rượu ngon là không thể bỏ qua... Ta cho ngươi biết, rượu kinh thành dù không bằng Linh Châu, nhưng mỹ nhân ở đó, chậc chậc, mới gọi là cực phẩm...”
Lão ăn mày này có thể tự do hoán đổi giữa một lão tiền bối và một kẻ già dâm, Đường Ninh nhìn ông ta, hỏi: “Lão nhân gia, chỗ ông còn bí kíp để bán không?”
Lão ăn mày nhìn hắn, nói: “Lão phu ra ngoài chỉ mang mấy quyển đó thôi, đều bị ngươi mua hết rồi, còn đâu mà có?”
“Bất quá...” Ông ta đổi giọng, nói tiếp: “Nếu ngươi chịu bỏ ra một trăm lượng bạc, lão phu miễn cưỡng chỉ điểm cho ngươi chút ít, ta cho ngươi biết, trên giang hồ, người muốn tìm lão phu chỉ điểm nhiều vô kể, ta còn chẳng thèm đáp ứng, nếu không phải dạo này ta không có tiền mua rượu...”
Đường Ninh nhìn ông ta, hỏi: “Nghe nói, võ công của tiền bối chắc cao lắm?”
“Cũng bình thường thôi.” Lão ăn mày lại nhấp một ngụm rượu, khoát tay nói: “Sao, có muốn cân nhắc không?”
Đường Yêu Yêu đưa một tờ ngân phiếu từ bên cạnh qua, nói: “Đây là một trăm lượng.”
Lão ăn mày giật mình, vội vàng nhận lấy ngân phiếu, không tin tưởng lắm xem lại một chút rồi cất vào ngực, nhìn Đường Yêu Yêu, hỏi: “Tiểu cô nương gần đây luyện võ gặp bình cảnh à?”
Đường Yêu Yêu lộ vẻ ngạc nhiên, hỏi: “Ta làm thế nào mới có thể đột phá?”
Lão ăn mày vuốt vuốt bộ râu vừa bẩn vừa rối của mình, nói: “Người luyện võ, gặp bình cảnh là không tránh khỏi, chỉ cần con siêng năng luyện tập, rồi sẽ có ngày đột phá.”
Mặt Đường Yêu Yêu đen sầm lại, nhìn lão ăn mày, nói: “Trả tiền lại cho ta!”
Lão ăn mày lắc đầu, nói: “Không sợ nói cho cô biết, ở đây của lão phu, bất kể bạc hay ngân phiếu, chỉ có vào chứ không có ra.”
“Ngươi trả hay không?”
“Không trả!”
Rầm!
Đường Yêu Yêu vỗ một chưởng lên bức tường góc, làm một viên gạch xanh vỡ thành từng mảnh.
Lão ăn mày lại kính cẩn lấy tờ ngân phiếu ra, hai tay đưa cho nàng, cười nói: “Chỉ đùa thôi, tiểu cô nương bỏ qua cho, bỏ qua cho...”
Đường Yêu Yêu liếc nhìn Đường Ninh, quay về chỗ ngồi, không thèm nhìn lão ăn mày kia nữa.
Lão ăn mày quay sang nhìn Đường Ninh, hỏi: “Hay là ngươi cho ta mười lượng, ta chỉ điểm ngươi một chút?”
Đường Ninh lấy ra một thỏi bạc, nhưng không đưa cho ông ta.
Lão ăn mày nhìn thỏi bạc trong tay hắn, nuốt nước miếng ừng ực, hỏi: “Tiểu huynh đệ gần đây luyện võ gặp phải bình cảnh à?”
Đường Ninh đứng lên, không do dự quay người bỏ đi.
Lão ăn mày vội nói: “Đừng đi chứ, không cần chỉ điểm thì ta xem cho ngươi tướng số xem sao?”
Đường Ninh quay lại nhìn ông ta: “Ngươi còn biết xem bói nữa à?”
Lão ăn mày cười cười, nói: “Xem vận mệnh, đoán lành tránh dữ, đi trên giang hồ, không hiểu cái này sao được?”
Ông ta nhìn Đường Ninh, nghĩ nghĩ rồi nói: “Ta thấy ấn đường ngươi sáng sủa, ẩn hiện hồng quang, đây là có số đào hoa, vận khí tốt thì là số đào hoa, vận khí không tốt thì thành đào hoa kiếp... ui da, ghê gớm, kiếp hoa đào của ngươi hơi nhiều đấy...”
Đường Ninh quay người rời đi, là người có vợ rồi, đến giờ, hắn còn chưa trao nụ hôn đầu tiên, đâu ra cái rắm chó đào hoa kia chứ...
Hắn quay lại bàn, gọi một bát tào phớ, một lồng bánh bao.
Đường Yêu Yêu nhìn hắn, hỏi: “Đây chính là cao thủ tuyệt thế ngươi nói sao?”
Đường Ninh không biết phải giải thích sao với nàng, lão ăn mày lôi thôi này, cả về hình tượng lẫn cách làm việc, đều không có một chút phong thái cao nhân nào, mà còn không biết ông ta nói câu nào là thật, câu nào là dối nữa, đến chính hắn còn nghi ngờ, phải chăng mình thật đã sai lầm rồi?
Lần này thăm dò, cuối cùng thất bại hoàn toàn.
Đường Yêu Yêu phẩy tay, ngoắc về phía sau, nói: “Tiểu Nguyệt, lại đây đi, đứng ở đó làm gì vậy?”
Đường Ninh quay đầu, thấy Phương Tiểu Bàn đứng ở đằng xa, không biết đã đứng đó bao lâu, mãi chưa đi đến.
Bảo vệ sau lưng nàng, từ hai người tăng lên thành sáu người.
Đường Yêu Yêu gọi thì nàng mới chậm rãi đi tới, đi đến chỗ Đường Ninh, hít mũi một cái, nói: “Thật xin lỗi, đều là do ta không tốt, ta...”
“Không trách ngươi không trách ngươi, nhanh ngồi đi.” Đường Ninh xoa đầu nàng, quay lại nói: “Tam thúc, lại làm cho năm lồng bánh bao nữa.”
“Ta, ta không ăn.” Phương Tiểu Bàn nhìn hắn, lắc đầu, nói: “Ta chỉ có thể ra ngoài một lát thôi, lát phải về rồi.”
Nàng nhìn Đường Ninh và Đường Yêu Yêu, vẫy tay, nói: “Ta đi...”
Đường Ninh và Đường Yêu Yêu đi trở về, khi đi ngang qua phủ Phương, từ xa thấy một bóng người chạy vụt qua trước cửa phủ Phương.
Nàng chạy rất chậm, cũng chạy rất khó nhọc, dường như chỉ một khắc nữa sẽ dừng lại.
Nhưng từ đầu đến cuối nàng không hề dừng lại.
Nàng cứ vậy chạy vòng quanh phủ Phương, gian nan chạy về phía trước, một vòng, hai vòng, ba vòng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận