Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 181: Cùng các ngươi không sai biệt lắm

Chương 181: Cũng không khác gì các ngươi mấy Kỳ thi tỉnh kết thúc, toàn bộ bài thi của thí sinh đều được sao chép, dán tên ở phía sau, mới có thể giao cho giám khảo chấm duyệt. Kỳ thi tỉnh vô cùng quan trọng, người trúng tuyển đều là nền tảng của triều đình, bởi vậy rất được coi trọng, mỗi một khâu đều không cho phép xảy ra bất kỳ sai sót nào. Do số lượng thí sinh và bài thi mỗi năm khác nhau, độ khó khi chấm duyệt cũng có chỗ khác biệt, cho nên nhiều năm qua thời gian yết bảng thi tỉnh không cố định, nhưng muộn nhất cũng không vượt quá hạ tuần tháng tư. Số người trúng tuyển kỳ thi tỉnh hàng năm vào khoảng hai trăm người, những người này đều đã có học vị tiến sĩ, vì thi đình chỉ xếp hạng thứ tự nên sẽ không còn ai bị đánh rớt. Thi đình được tổ chức trong hoàng cung, nhưng không phải do hoàng đế chủ trì, mà là do giám khảo được bổ nhiệm lâm thời chấm duyệt, cuối cùng chọn ra mười người, đem tên tuổi cùng với bài thi giao cho hoàng đế, đích thân hoàng đế sẽ quyết định người nào là trạng nguyên và người nào là tiến sĩ nhất giáp.
Đường Ninh sớm đã không còn là người mới vào khoa cử, ba vòng thi tỉnh, mỗi vòng hắn đều làm đúng theo quy củ, tổng kết cả ba vòng lại, đến bây giờ hắn vẫn chưa phát hiện ra sai sót gì, thơ văn đều là những áng thiên cổ danh thi, sách luận cũng dựa theo Lý Thiên Lan dạy hắn, không cố tình khoe mẽ, khả năng không được chọn là vô cùng nhỏ.
Đêm ngày thi tỉnh kết thúc, Đường Ninh liền dẫn cả nhà đến Thiên Nhiên Cư, mấy ngày nay, ngoại trừ hắn ra, chắc hẳn trong lòng mọi người đều như đang treo một tảng đá.
Cho dù người hầu của Thiên Nhiên Cư liên tục từ chối, hắn vẫn kiên trì trả bạc. Một là bây giờ hắn không thiếu tiền, hai là không thể cứ mãi chiếm tiện nghi của Tô hồ ly, trên đời này chưa bao giờ có bữa trưa miễn phí, nợ càng nhiều thì sau này phải trả lại càng nhiều.
Cũng không biết Tô hồ ly đã đi đâu, đã hơn một tháng không thấy nàng.
Việc thi tỉnh dán thông báo còn sớm, mặc dù còn một số việc cần hoàn thành, tỉ như tu sửa lại tòa nhà, còn muốn bàn bạc với Đường Yêu Tinh về việc mở hiệu sách kiếm tiền, nhưng làm bất cứ việc gì cũng cần có lúc co lúc giãn, hắn dự định cứ thả lỏng hai ngày rồi lại đi làm những việc này.
Cho nên, khi Tiêu Giác đến vào buổi tối, rủ hắn ra ngoài uống rượu, Đường Ninh không từ chối.
“Thi tỉnh xong rồi, lần này cha ta cuối cùng cũng không cằn nhằn nữa.” Tiêu Giác hai tay gối ra sau đầu, thoải mái nói: “Lần thi này của ngươi thế nào?” “Cũng tạm.” “Ngươi là giải nguyên Linh Châu, ngươi nói cũng tạm thì chắc chắn xếp hạng ở phía trên rồi.” Tiêu Giác lắc đầu, nói: “Không biết ít ngày nữa ngươi sẽ được phong quan gì, dù sao ta cũng là người phải vào cung, cha ta đã bàn với bệ hạ, để ta vào cung làm tiểu úy trước...” Con em quyền quý như Tiêu Giác thăng tiến khác với người bình thường, nhất là những thế gia võ tướng, khoa cử chỉ là một quá trình, bọn họ có thể thông qua quan hệ gia tộc, trực tiếp vào cung, điểm xuất phát chính là chức giáo úy, giống như Lục Đằng bị Đường Yêu Yêu đá bay đi, cũng đi theo con đường đó.
Người bình thường không có xuất thân muốn làm việc trong cung, gần như là điều không thể.
Đường Ninh đi theo Tiêu Giác, thấy hắn đi vào một tòa kiến trúc, ngẩng đầu nhìn một chút, bước chân khựng lại.
Tiêu Giác quay đầu nhìn lại, hỏi: “Ngươi ngẩn người ra đó làm gì, còn không mau vào?” “Không phải nói là đi uống rượu sao?” Đường Ninh ngẩng đầu lần nữa xác nhận, lẽ nào lại có tửu lâu nào lại mang cái tên là Quần Phương Các?
Tiêu Giác xua tay, nói: “Chỗ nào mà chẳng uống rượu được, chỉ uống rượu không thôi thì chẳng có ý nghĩa gì, trước kia ta cũng nói rồi, ta sẽ dẫn ngươi đi hết những chỗ ăn chơi ở kinh sư này…” “Hai người các ngươi ngược lại tới sớm đấy, sao còn chưa vào?” Đường Ninh còn chưa kịp lên tiếng, sau lưng đã vọng lại âm thanh, Lưu Tuấn cùng Mục Vũ đi tới, vây lấy bọn hắn đi vào trong.
“Lưu công tử, ngài đã lâu không tới, aiyo, Tiêu tiểu công gia cũng đến, ôi, Mục công tử, Hoàng công tử…” Một phụ nhân trông mặn mà từ xa chạy lại, mặt mày tươi cười nói: “Sáng sớm đã nghe tin vui chim khách hót rồi, vừa nãy còn đang buồn bực xem có chuyện gì vui, bây giờ thì biết rồi…” Đường Ninh nhích sang một bên, đứng cạnh một người trẻ tuổi tên Cố Bạch, người này tuy ngoài mặt có vẻ kín đáo, nhưng trông vẫn nho nhã lễ độ, một bộ dáng chính nhân quân tử, tốt hơn nhiều so với Lưu Tuấn bọn họ.
Lưu Tuấn phẩy tay, nói: “Mau dọn rượu ngon thức ăn ngon lên, gọi thêm vài cô nương nữa, phải đẹp nhất vào đấy, đừng có mà qua loa với ta…” Tú bà cười cười, nói: “Lưu công tử nói gì vậy, tự nhiên là phải tìm những cô nương tốt nhất cho ngài rồi…” Thấy trận thế này, Đường Ninh có chút hối hận vì đã tới đây, trong lòng hơi do dự, đúng lúc này, Cố Bạch quay đầu nhìn hắn, kinh ngạc hỏi: “Đường huynh lẽ nào lần đầu tiên đến thanh lâu?” Đường Ninh khẽ gật đầu, kiếp trước chưa từng được chứng kiến những cảnh tượng thế này, kiếp này cũng là lần đầu tiên.
“Là đàn ông, đến cả thanh lâu cũng chưa từng lui tới thì đúng là không tưởng tượng nổi, Đường huynh mấy năm nay là sống thế nào vậy chứ.” Cố Bạch lắc đầu, nói: “Nếu đã thế, hôm nay Đường huynh nhất định phải chơi cho đã, đợi mấy hôm nữa tên của huynh được đề bảng vàng rồi, lại đến những nơi thế này thì có vẻ không còn thích hợp nữa.” “À, không ngờ Cố huynh cũng ở đây.” Cố Bạch vừa dứt lời thì một giọng nói từ phía sau truyền đến.
“Thôi Lang.” Cố Bạch nhìn người vừa đến, cười nói: “Ta cứ tưởng ai, thì ra là Thôi huynh, a, Thẩm huynh cũng ở đây.” Cố Bạch nói xong, nhìn Đường Ninh, giới thiệu: “Vị này là giải nguyên Giang Châu, vị này là giải nguyên Minh Châu.” Giang Châu và Minh Châu đều thuộc Giang Nam, Giang Nam và kinh sư là những tỉnh có nền giáo dục phát triển, hàm kim lượng của giải nguyên hai châu này không hề thấp, không phải những châu phủ bình thường nào cũng có thể so sánh được, thêm Cố Bạch, giải nguyên của năm châu thuộc kinh kỳ, có thể coi đây là ba đối thủ mạnh nhất của hắn trong kỳ thi tỉnh lần này.
Giải nguyên của Giang Châu kia nhìn Đường Ninh, hỏi: “Vị huynh đài này nhìn có vẻ quen mặt, không biết quý danh là gì?” Có thể đi cùng Cố Bạch, tự nhiên không phải là người tầm thường, tuy rằng rất khó có thể uy hiếp bọn họ, nhưng kết giao cũng không có gì bất lợi.
Đường Ninh nhìn người đó, nói: “Không dám, họ Đường, tên Đường Ninh.” “Đường Ninh!” Thôi Lang nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, không chắc chắn nói: “Là giải nguyên Linh Châu Đường Ninh sao?” Cố Bạch không nhịn được cười lên, nói: “Sao vậy, sợ rồi à, coi như lần này ngươi có thể thắng được ta, e rằng cũng phải thua dưới tay Đường huynh rồi.” Là một trong những người nổi bật nhất kỳ khoa cử lần này, Thôi Lang đương nhiên đã tìm hiểu qua đối thủ của mình, Thẩm Kiến quen biết hắn, thêm cả Cố Bạch, ba người có thể coi như kẻ tám lạng người nửa cân, thực sự rất khó để phân định ai cao hơn ai, vận may cũng chiếm một phần không nhỏ.
Nhưng vị giải nguyên Linh Châu trong truyền thuyết này lại không giống những người còn lại.
Nghe nói người này tinh thông mọi loại sách, kiến thức uyên bác, trong vòng thi châu, tất cả đều trả lời trúng ý, Thôi Lang tự nhận mình không có bản lĩnh này.
Ngoài ra, cái danh “thi phong tử” của hắn ở kinh sư ai ai cũng biết, vòng thi phú thứ hai chắc chắn không ai hơn được hắn.
Vòng cuối cùng sách luận dù là thế mạnh của Thôi Lang, nhưng sách luận của giải nguyên Linh Châu này cũng có phong cách riêng, ít nhất là sách luận của Thôi Lang không có tư cách được đưa ra trên điện để bách quan thảo luận.
Đương nhiên, thi châu ở Linh Châu, tự nhiên không thể so sánh với Giang Châu, nhưng thành tích mà Đường giải nguyên này đạt được, vẫn đủ để khiến trong lòng hắn dấy lên một sự cảnh giác cao độ.
Hắn chắp tay với Đường Ninh, nói: “Đại danh Đường huynh, ngưỡng mộ đã lâu.” Cố Bạch liếc nhìn hắn một cái, nói: “Đừng đứng ngoài này nữa, nếu đã gặp nhau, thì vào trong cùng nhau uống mấy chén.” Mấy người lần lượt bước lên, Thôi Lang nhìn Cố Bạch, hỏi: “Đề vòng thi đầu tiên của kỳ thi tỉnh lần này, so với mọi năm còn nhiều hơn một chút, không biết Cố huynh đã làm xong chưa?” Cố Bạch lắc đầu, nói: “Sao có thể làm hết được chứ, tay ta viết đến muốn gãy luôn rồi, cũng mới chỉ làm được tám phần thôi.” Thôi Lang thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Ta và Thẩm huynh cũng đại khái được tám phần.” Hắn quay đầu nhìn về phía Đường Ninh, hỏi: “Còn Đường huynh thì sao?” Đường Ninh suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng không khác gì các ngươi mấy.” Trái tim Thôi Lang hoàn toàn thả lỏng, nếu như vòng đầu này hắn không bị bỏ quá xa thì hắn có lòng tin vượt qua sự chênh lệch ở vòng sách luận, dù sao thì, trong thi tỉnh, nặng nhất vẫn là sách luận.
Cố Bạch nhìn Đường Ninh, hỏi: “Không khác mấy là kém bao nhiêu?” Đường Ninh cười cười, nói: “Cũng chỉ tầm hai phần thôi.” Thôi Lang đang bước lên cầu thang, suýt chút nữa thì lảo đảo ngã xuống, may sao Thẩm Kiến ở sau lưng đỡ hắn một tay thì mới không bị té nhào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận