Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 353: Trong rừng dạ tập

Chương 353: Dạ tập trong rừng
Gọi là Thập Lý Lâm nhưng không đúng lắm, từ sáng đến giờ, bọn họ đi chắc cũng được ba mươi dặm, mà xung quanh vẫn là cây cối che trời, nếu không có người từ Phong Châu dẫn đường, thật có thể lạc trong rừng.
Không đợi trời tối, Lục Đằng đã tìm một chỗ đất trống dựng trại tạm, trong núi khác bên ngoài, ánh sáng không đủ, ban đêm lại càng nguy hiểm, cẩn thận vẫn hơn.
Đại trướng của công chúa tự nhiên ở giữa đội hình, tiếp theo là đoàn tùy tùng, vây quanh đại trướng.
Ba vị tống hôn sứ đều có lều riêng, liền kề doanh trướng công chúa, nhưng Lục Đằng phòng thủ ban đêm không ngủ như bình thường, bên ngoài đại trướng công chúa chỉ có hai cái lều khá sang trọng.
Hà Thụy từ trong lều đi ra, thấy Đường Ninh đứng ở cửa thì giật mình, vội lùi lại mấy bước, hỏi: "Đường đại nhân không ở trong trướng, ở đây làm gì?"
Đường Ninh nhìn hắn, nói: "Lều ta hỏng rồi, không biết có thể ở nhờ Hà đại nhân một đêm không?"
Hà Thụy nghe vậy, gần như không nghĩ ngợi liền lắc đầu: "Đường đại nhân không biết đó thôi, tại hạ ngủ hay bị mộng du, sợ đêm tối làm Đường đại nhân bị thương, hay là xin Đường đại nhân tìm chỗ khác đi."
Đường Ninh kiên định nói: "Vậy ta càng muốn trông chừng Hà đại nhân, vạn nhất Hà đại nhân làm điều dại dột thì sao?"
"Không không không..." Hà Thụy liên tục xua tay: "Tại hạ mà ngủ một mình thì sẽ không mộng du."
Trong lòng Hà Thụy đã sớm cảnh giác cao độ, ngày thường hai người đã ghét nhau ra mặt, sao Đường Ninh lại đột nhiên quan tâm mình, nếu hắn đồng ý, sợ rằng ngày mai sẽ trúng độc hoặc tào tháo rượt, chỉ có nước cuốn gói về Phong Châu.
Trên đường đi bốn người đồng liêu là vết xe đổ, sao hắn có thể tự đâm đầu vào chỗ chết?
Đường Ninh lắc đầu, tiếc nuối nói: "Nếu Hà đại nhân không muốn thì thôi, ta tùy tiện tìm lều khác vậy."
Thấy Đường Ninh quay người đi, Hà Thụy mới yên tâm, đồng thời tự nhủ trong lòng, Đường Ninh người này quỷ dị, ít nhất phải cách hắn năm bước mới an toàn.
Đóng quân dã ngoại trong núi khác trạm dịch, bên tai toàn là tiếng côn trùng không tên, xa hơn chút nữa thỉnh thoảng lại có tiếng dã thú kêu gào.
Trong một lều nào đó, Triệu Mạn nắm chặt cánh tay hắn, lo lắng hỏi: "Đó là tiếng gì vậy?"
Đường Ninh nghiêng tai nghe ngóng: "Chắc là sói thôi."
Triệu Mạn càng nắm chặt tay hắn, dùng thêm vài phần sức: "Ta sợ."
Đường Ninh vỗ vỗ tay nàng: "Yên tâm, ta ở ngay ngoài mà."
Nhìn nàng ngủ, Đường Ninh đi ra ngoài lều, lão Trịnh ngồi bên lửa nướng thịt, thấy hắn tới thì gạt miếng thịt dê xuống.
Đường Ninh cầm dao găm hứng lấy, nếm thử, tán thưởng: "Mùi vị không tệ."
Ngoài tài nghệ đao pháp cao siêu, lão Trịnh nướng thịt cũng là nhất tuyệt, trên đường đi Đường Ninh đã lĩnh giáo qua.
Trịnh đồ tể miệng lớn gặm miếng thịt dê, nói: "Đêm nay có vẻ không yên bình."
"Còn mỗi đêm nay nữa thôi." Đường Ninh tự mình xẻo miếng thịt dê, nhìn hắn nói: "Nếu có chuyện gì, bảo vệ công chúa cẩn thận."
Lão Trịnh gật đầu: "Ngươi cũng cẩn thận đấy."
Qua giờ Tý, trong doanh trại hoàn toàn yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có tiếng vệ sĩ đi tuần, giáp trụ trên người va chạm kêu leng keng.
Từ xa vẫn có tiếng dã thú kêu gào, không biết Đường Ninh có ảo giác hay không, hắn cảm thấy tiếng kêu này có chút rợn người, hơn nữa từ vừa rồi đã ngày càng gần.
Trịnh đồ tể gác đùi dê sang một bên, nói: "Tiếng sói tru không bình thường."
Lục Đằng cũng có vẻ nhận ra điều khác lạ, từ phía trước đi nhanh tới, chặn một đội tuần tra lại: "Các ngươi ra phía trước xem sao."
"Vâng!"
Một đội hơn mười người lĩnh mệnh, rời khỏi doanh trại, hướng phía rừng rậm phía trước.
Lục Đằng nhìn về rừng sâu, nói: "Đêm nay e là không yên ổn, Đường đại nhân nên cẩn thận, đừng rời doanh trại."
Đường Ninh gật đầu, dù tự tin tự bảo vệ mình, cẩn thận vẫn hơn.
Sau khi đội vệ sĩ kia rời đi, rất nhanh đã có một người quay lại, hoảng hốt nói: "Thống lĩnh, không biết ai đó lột da mấy con sói con, chôn ở gần doanh trại của ta!"
"Không ổn, như vậy sẽ dẫn đàn sói đến!" Sắc mặt Lục Đằng hơi đổi: "Ngươi dẫn năm mươi người, mang cung nỏ theo, đừng để chúng tới gần doanh trại trong vòng mười trượng."
Đường Ninh nhìn vào bóng tối: "Kẻ đến không thiện."
"Dùng thủ đoạn vụng về này, chứng tỏ thực lực bọn chúng không bằng ta." Lục Đằng nói rồi nhìn Đường Ninh: "Bất quá, phòng bất trắc, Đường đại nhân nên vào trong doanh trướng đi."
Lúc Đường Ninh vào trong doanh trướng, nhìn phía trước, trong rừng thấy không ít đốm huỳnh quang lập lòe, cùng những tiếng gầm gừ trầm thấp.
Tuy không thấy rõ số lượng đàn sói, nhưng đàn sói bình thường chỉ có vài con, lớn thì hơn chục con, tụ lại, đối với đám cấm vệ vũ trang đầy đủ khó tạo uy hiếp, cần phải cẩn thận là đám địch nhân núp trong bóng tối.
Một người cầm đuốc chạy nhanh lên, nhìn Lục Đằng nói: "Thống lĩnh, đàn sói có khoảng ba mươi con, số lượng vẫn đang tăng!"
Lục Đằng trầm giọng: "Ngươi lại dẫn năm mươi người đi nữa."
Tuy số lượng đàn sói không nhiều, nhưng trong đêm tối, hành động của chúng không bị ảnh hưởng, lại thêm chúng nhanh nhẹn, cho dù có đuốc, vẫn gây không ít khó khăn cho cấm vệ đi trước.
Đường Ninh đang an ủi Triệu Mạn trong trướng, đột nhiên bên tai vang lên tiếng la gào giết.
Hắn bước ra trướng, thấy phía sau lửa ngút trời, tiếng bước chân nặng nề tiến lại gần.
"Địch tập!"
"Bảo vệ công chúa!"
"Những người khác, theo ta nghênh địch!"
Cấm vệ sớm đã phản ứng kịp, hai trăm người bao bọc đại trướng ở giữa, số còn lại lao về hướng lửa và tiếng la.
Từng ánh lửa vụt từ trong rừng bay đến, sau khi rơi xuống đất thì bốc khói đặc, phần lớn cấm vệ hít phải thì ho sặc sụa, rồi ngã gục.
Cùng lúc đó, hơn chục bóng đen từ trong rừng lao ra, mấy người trong số đó nhắm thẳng đại trướng mà đi.
Những người khác thì chạy về phía một lều trại sang trọng bên cạnh.
Vị trí khói đặc bao phủ, cấm vệ toàn bộ ngã xuống đất, hơn mười người như chốn không người, nhanh chóng xông vào đại trướng, kẻ cầm đầu trầm giọng: "Bắt công chúa nước Trần đi, không cần giao chiến!"
Từ khi phía sau có địch, đến khi cấm vệ trước doanh trướng ngã xuống, bị người xông vào chỉ trong chớp mắt.
Trong trướng, một người nhìn đại trướng trống không, dưới tấm vải đen sắc mặt đại biến, lớn tiếng: "Không ổn, trúng kế, rút lui!"
Khi mấy người rời khỏi đại trướng, thứ nghênh đón họ là những hàng cung thủ.
Đường Ninh từ một lều trại bình thường ở gần đó bước tới, mười mấy người kia bị cung tiễn thủ bao vây, có người tức giận quát: "Đồ người Hán giảo hoạt!"
Cùng lúc đó, tại một lều trại khác lại truyền đến tiếng kêu sợ hãi:
"Các ngươi là ai, ai bảo các ngươi vào!"
"Các ngươi mau ra ngoài, không ra ta sẽ gọi người!"
"Cứu mạng, cứu mạng với!"
Hà Thụy bị một con dao kề cổ, bước ra khỏi lều, người cầm dao toàn thân quấn áo bào đen, dưới khăn che mặt màu đen, phát ra tiếng một cô gái trẻ.
"Bỏ vũ khí xuống, bằng không ta sẽ giết hắn!"
Hà Thụy nhìn Đường Ninh, trong giọng đầy sợ hãi, lớn tiếng: "Đường đại nhân, cứu ta, cứu ta với!"
Đường Ninh đi tới trước, nữ tử kia ở sau lưng Hà Thụy thì trợn mắt, biểu lộ vô cùng khó tin.
Ngỡ ngàng trong thoáng chốc, nàng siết chặt dao, lớn tiếng: "Mau bảo chúng bỏ vũ khí xuống!"
Giọng Hà Thụy đã khản đặc, run rẩy: "Đường đại nhân, cứu ta với!"
"Ngươi nghĩ giết Hà đại nhân là có tác dụng à?" Đường Ninh nhìn nữ tử sau lưng Hà Thụy: "Giết một Hà đại nhân thì lại có hàng ngàn hàng vạn Hà đại nhân khác, Hà đại nhân đức cao vọng trọng, ngươi nghĩ hắn sẽ bị ngươi uy hiếp?"
Hắn tiến lên một bước, nữ tử kia liền lùi lại.
Hà Thụy đứng tại chỗ, như bị sét đánh, lát sau thì khản giọng quát: "Ngươi đây là công báo tư thù, công báo tư thù, Lục thống lĩnh, ta muốn gặp Lục thống lĩnh!"
"Hà đại nhân yên tâm, nếu ngươi chết rồi, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi." Đường Ninh nhìn Hà Thụy, nói: "Vì cống hiến vì nhiệm vụ mà hy sinh, triều đình nhất định sẽ hậu đãi gia quyến của ngươi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận