Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 68: Rắm chó không kêu!

Chương 68: Rắm chó không kêu!
Trong trường thi không cho phép thí sinh ở lại, bên ngoài trường thi người cũng không ít.
Các thí sinh tụm năm tụm ba lại một chỗ, trên mặt tươi cười, nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
"Đề thi sách luận lần này so với mấy năm trước dễ hơn nhiều..."
"Ta nói cho ngươi biết này, trong ba đề thi sách luận năm nay, có hai đề ta từng làm qua rồi..."
"Ta chỉ trúng một đề, năm ngoái lũ lụt, Linh Châu cũng thiệt hại không nhỏ, năm nay quả nhiên thi về phương án trị thủy..."
"Vậy thì xin chúc mừng hai vị nhé..."
Đường Yêu Yêu bước nhanh lên trước, vẻ mặt có chút bất an, Đường Ninh hai trận trước đều có tiếng chiêng báo hiệu rồi đi ra, lần này lại chậm mất một canh giờ, trong lòng nàng có chút lo lắng, nhỏ giọng hỏi: "Thế nào rồi?"
"Bình thường thôi..." Đường Ninh thật thà trả lời.
Viết loại văn chương này vốn không phải sở trường của hắn, ít nhất cũng phải trải qua một hai năm huấn luyện, viết ra mới tạm được, huống chi còn phải đạt đến trình độ ngang người đọc sách của thế giới này...
Cho nên, cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời.
"Thi xong rồi, đừng nghĩ ngợi mấy chuyện này nữa." Chung Ý đi tới, nói: "Tiểu Ninh ca, nhanh về nhà thôi, mẹ hôm nay chuẩn bị rất nhiều món ăn ngươi thích đấy..."
Tô Như không nói gì, chỉ im lặng nhận lấy gói quần áo trên vai Đường Ninh.
Về phần Phương Tiểu Bàn, chỉ lo nhét đồ trong tay vào miệng.
Bên ngoài trường thi, đương nhiên có học sinh chú ý đến hắn, không ít người lộ vẻ kinh ngạc cùng khó hiểu, từ xa chỉ trỏ, nhỏ giọng bàn tán.
"Đây chẳng phải vị song bảng đệ nhất kia sao?"
"Thì ra hắn là Đường Ninh, người hai lần áp đảo Từ Thanh Dương và Trương Viêm Sinh, sao giờ hắn mới ra?"
"Đúng đó, đề thi sách luận năm nay cũng không khó, Từ Thanh Dương với Trương Viêm Sinh vừa nghe tiếng chiêng đã đi ra rồi, sao hắn..."
"Chắc là hắn không giỏi sách luận?"
"Mấy người nói xem, nếu là hai bảng thứ nhất, lại gục ngã ở bài thi sách luận..."
"Chuyện này không thể nào đâu nhỉ..."
Những tiếng xì xào bàn tán này, Đường Ninh đều nghe được loáng thoáng, Tô Như nắm gói quần áo có chút dùng sức, Chung Ý có chút lo lắng nhìn hắn, Đường Yêu Yêu mặt lộ vẻ tức giận, nhưng cũng không làm gì được, oán hận nói: "Chúng ta đi thôi!"
"Ồ, đây chẳng phải cô gia song bảng đệ nhất của Chung gia sao, sao giờ mới ra, lẽ nào bị sách luận làm khó à..."
Đường Ninh quay đầu lại, nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy vị công tử thứ sử đang chắp tay sau lưng đi về phía này.
Bên cạnh hắn đi theo mấy người, nhìn Đường Ninh, vẻ mặt chế nhạo.
Đường Yêu Yêu bĩu môi, nói: "Ra muộn, dù sao cũng tốt hơn mấy người ngay cả vào cũng không được."
Đổng Minh Tuấn biết nàng đang chế nhạo hắn thi rớt ngay trận đầu, sắc mặt thay đổi, nheo mắt nói: "Họ Đường, tốt nhất ngươi bảo biểu tỷ ngươi, sau này đừng để bản công tử thấy nàng!"
"Thấy nàng thì sao?" Đường Yêu Yêu khinh thường nói: "Ngươi có nhận ra được không?"
Chỉ nghĩ đến nữ tử kia, Đổng Minh Tuấn đã cảm thấy chỗ nào đó đau nhói, trong lòng càng thêm tức giận, nghiến răng nói: "Nàng có hóa thành tro, bản công tử cũng nhận ra..."
Đường Yêu Yêu bĩu môi, "Không cần hóa thành tro, nàng chỉ cần đổi bộ quần áo là ngươi nhận không ra."
Đường Ninh liếc nhìn nàng, nói: "Chúng ta đi thôi."
Đổng Minh Tuấn vốn định mỉa mai thêm mấy câu, Đường Ninh liếc qua chỗ nào đó trên thân thể hắn một cái.
Cái liếc mắt đó khiến Đổng Minh Tuấn cảm thấy lạnh sống lưng, toàn thân lông tơ dựng đứng, như thể bộ vị kia cũng co rút đau đớn mấy lần, đến yết hầu, cuối cùng cũng không thốt ra được lời nào...
Đến khi Đường Ninh cùng mọi người đi xa, người bên cạnh mới nhẹ nhàng đẩy hắn, kinh ngạc hỏi: "Đổng công tử, ngươi không sao chứ?"
Cảm giác khó chịu kia trên người Đổng Minh Tuấn mới tan biến, chỉ cảm thấy cái nhìn vừa rồi của tên kia có chút quen thuộc, như đã gặp ở đâu đó, nghĩ lại đã thấy hạ thể lại bắt đầu đau nhói...
Hắn có chút bực bội nhìn xung quanh, phẩy tay nói: "Chúng ta đi!"
Trên đường về, Đường Yêu Yêu kinh ngạc nói: "Thế mà cứ thế đi rồi, họ Đổng đổi tính rồi?"
Đường Ninh chỉ lo đi đường, vừa rồi tiêu hao quá nhiều tinh lực, hắn hơi đói bụng, rất nhớ những món ăn thịnh soạn ở nhà.
Chung Ý và Tô Như nhìn hắn không nói một lời, vẻ mặt lo lắng.
Đường Yêu Yêu vẫn tiếp tục nói: "Ta nghe người ta nói, hai hôm trước họ Đổng đi thanh lâu, cái kia, cái kia... nói chung là, cú đá đêm đó của biểu tỷ ta rất hung ác."
Nghe vậy, Đường Ninh lập tức thấy hứng thú, nhìn nàng, tò mò hỏi: "Hắn đi thanh lâu thế nào?"
"Đúng đó, chính là..." Đường Yêu Yêu cố gắng lựa lời, có chút khó khăn, lúc nhìn về phía Đường Ninh, trước mắt đột nhiên sáng lên, nói: "Giống như buổi sáng của ngươi!"
Đường Ninh thầm nghĩ không thể nào, một cú đá của hắn thế mà đá cho công tử thứ sử không dùng được, trách không được hắn hận biểu tỷ của Đường Yêu Yêu như vậy...
Khoan đã... buổi sáng của hắn thế nào!
Cái gì mà giống như buổi sáng của hắn!
Đường Ninh dùng ánh mắt muốn giết người nhìn Đường Yêu Yêu, mối thù hôm nay, ngày sau chắc chắn báo!
Phương Tiểu Bàn cắn ngón tay, kéo tay áo Đường Ninh hỏi: "Thanh lâu là cái tửu lâu nào, sao ta chưa từng đi, ở đó có gì ngon?"
Đường Ninh véo má nàng, nói: "Con nít con nôi đừng hỏi nhiều như vậy!"
"Nha..." Phương Tân Nguyệt gật đầu, nghĩ nghĩ lại ngẩng đầu hỏi: "Vậy ca ca Đường Ninh buổi sáng thế nào?"
Buổi sáng, Đường Ninh tập sâu nhảy xổm ở sân, thân thể này của hắn vẫn rất yếu, cần phải rèn luyện nhiều hơn.
Thi châu đã qua, hắn cũng hoàn toàn không nghĩ ngợi gì đến chuyện này nữa.
Sau khi thi sách luận, nhạc phụ nhạc mẫu cũng không hỏi hắn thi thế nào, dường như mọi người đều cố tình quên chuyện này.
Mặc dù hai trận trước hắn có thể dễ dàng vượt qua nhờ có cheat, nhưng trận cuối này, quá đặc trưng của thời đại này, trong thời gian ngắn, hắn vẫn là không thể thích ứng.
Trường thi Linh Châu.
Các quan chấm thi đến rất sớm, sau khi ăn sáng, mới không nhanh không chậm đi đến nơi phê duyệt bài thi.
Thi châu đã kết thúc, sau hai vòng sàng lọc, số thí sinh không đến 1000, một vị giám khảo chỉ nhận khoảng vài chục bài thi, bọn họ có đủ thời gian từ từ phê duyệt.
Lương Đống đến rất sớm, hắn lật xem bài thi của mình một lượt, không thấy chữ viết quen thuộc, trong lòng có chút thất vọng.
Hắn rất muốn xem tên yêu nghiệt kia đã viết sách luận như thế nào, nhưng xem ra lần này, bài thi của hắn lại bị giao cho giám khảo khác.
Thất vọng thì thất vọng, hắn điều chỉnh tâm trạng, rồi ngồi xuống bắt đầu phê duyệt.
Sau hai lần sàng lọc, những học sinh còn lại, tố chất hiển nhiên cao hơn, vừa lật tờ đầu tiên, hắn đã hài lòng.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, một vị giám khảo đang nhìn bài thi trước mặt, lông mày nhíu chặt lại.
"Không có kết cấu gì, rắm chó không kêu, đúng là rắm chó không kêu!" Không những nhíu mày, vẻ mặt ông ta còn tức giận: "Người này có phải là người đọc sách không vậy, viết cái gì mà cẩu thả như thế, đến đứa trẻ tám tuổi còn viết hay hơn, người như vậy cũng qua được hai vòng đầu, chẳng lẽ gian lận!"
Trong lòng Vương Thạc rất tức giận, lấy bài luận thứ nhất nói về quản lý lũ lụt, hắn không ca ngợi công tích của Thánh Nhân, cũng không trích dẫn kinh điển, toàn là viết linh tinh, hành văn ngây ngô, chẳng có chút chương pháp nào.
"Cắt cong lấy thẳng" là cái gì, "trồng cây gây rừng" thì có liên quan gì đến quản lý lũ lụt, bài luận này, dù là học sinh bình thường, nhắm mắt cũng có thể viết hay gấp trăm ngàn lần, chấm thi bao năm, ông chưa từng thấy bài nào tệ như vậy.
Vì tinh thần trách nhiệm, ông xem tiếp đề thứ hai.
Chống ôn dịch, uống nhiều nước nóng?
Ông không cần nhìn nữa, tiện tay đặt bài thi này sang bên phải --- chỗ bên phải đều là những bài thi kém, không trúng tuyển.
Ông lại lấy một bài thi khác, thí sinh này ca ngợi công đức Đại Vũ trước, trích dẫn kinh điển, lại khẳng định biện pháp trị thủy đương đại, đưa ra mấy quan điểm, văn chương trau chuốt, nên lấy!
Xem xong bài thi này, tâm tình của ông mới khá hơn một chút, bèn chấm một vòng tròn rồi đặt sang bên trái, ý là muốn tiến cử mạnh mẽ bài thi này cho chủ khảo.
Có mấy người đi vào, giám khảo trong phòng ngẩng đầu nhìn, đồng loạt đứng dậy, chắp tay hành lễ.
Hai người đi đầu là chủ khảo kỳ thi này, đại nhân Phương và đại nhân Vương.
Bên cạnh bọn họ còn có ba người, tất cả giám khảo đều đã biết.
Ba vị này không được tính là giám khảo, nhưng từ khi cải cách khoa cử vài năm trước, phàm là thi sách luận, ngoài giám khảo còn có ba vị hiệp khảo.
Ba vị hiệp khảo này, chắc chắn là tinh thông về lĩnh vực của họ, ý kiến của họ đối với chủ khảo rất quan trọng.
Ba đề thi sách luận này liên quan đến trị thủy, luật pháp, phòng dịch, mời hiệp khảo cũng đều có lai lịch.
Lang trung Thủy Bộ, Trương Hạo.
Đề hình Kinh Đông Lộ, Tống Thiên.
Thái y thừa, Lăng Nhất Hồng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận