Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 365: Giả mạo thái tử

Chương 365: Giả mạo thái tử
Lần này sứ đoàn nước Trần đến Sở, trên danh nghĩa còn có việc cầu thân cần làm, Đường Ninh làm tống hôn sứ kiêm cầu thân sứ, đến Tín Vương phủ, về tình về lý đều là chuyện rất bình thường.
Nhưng hắn không ngờ tới chính là, lần đầu tiên hắn tới, quang minh chính đại đến, vậy mà ở đây bị cho ăn một cái bế môn canh, không chỉ có ngay cả một ly trà cũng không có uống, thậm chí đến cả cửa lớn Tín Vương phủ cũng không được bước vào.
Lý Thiên Lan ra ngoài một năm rưỡi, đương nhiên là do lời lẽ qua loa tắc trách của tên thủ vệ kia nói ra, cho thấy trong Tín Vương phủ có người không muốn cho hắn nhìn thấy nàng.
Người này, rất có thể chính là Tín Vương quyền khuynh một thời ở nước Sở.
Bất quá, Tín Vương không để hắn đến cửa, cũng chưa hẳn không phải chuyện tốt.
Chuyện này rất có khả năng cho thấy, ông ta không ủng hộ Lý Thiên Lan gả đến nước Trần, Tín Vương trên triều đình có vị thế rất lớn, nếu ông ta không đồng ý, việc này tất nhiên khó thành, chính hợp ý Đường Ninh.
Tiếc nuối duy nhất là, đã hơn một năm chưa gặp Lý Thiên Lan, cũng không biết nàng gầy hay mập…
Triệu Mạn chống cằm ngồi đối diện hắn, hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Đường Ninh hoàn hồn, lắc đầu, nói ra: “Không có gì.”
Đàn ông nói "Không có gì" tức là "Có chuyện" – nghĩ đến những lời nàng đọc được từ sách, Triệu Mạn nháy mắt, hỏi: “Lục thống lĩnh nói vừa nãy ngươi đi ra ngoài, ngươi ra ngoài làm gì vậy?”
Đường Ninh nghĩ nghĩ, nói ra: “Đi gặp một người bạn.”
Triệu Mạn nhìn hắn, hỏi: “Gặp được không?”
Đường Ninh lắc đầu: “Không có.”
"Sao chưa từng nghe ngươi nói có bằng hữu ở nước Sở vậy?" Triệu Mạn nhìn vào mắt hắn, hỏi: "Là nữ tử sao?"
Đường Ninh khẽ gật đầu, nói: "Ừm."
“Xinh đẹp không?”
“. . .”
Đường Ninh không trả lời, Triệu Mạn cũng không hỏi nữa, lại hỏi: "Các ngươi quen nhau lắm không?"
Đường Ninh khoát tay, nói: “Cũng chỉ quen biết bình thường thôi…”
. . .
Chùa Phổ Cứu.
Chùa Phổ Cứu nằm ở ngoại ô kinh đô, cách trong thành khoảng hơn mười dặm, trong chùa quanh năm hương khói rất thịnh, ngoài dân thường ra, các vương công quý tộc kinh đô cũng thường xuyên đến chùa dâng hương cầu phúc.
Chùa Phổ Cứu, trong một Phật đường yên tĩnh.
Một phụ nhân quần áo lộng lẫy quỳ gối trên bồ đoàn, chắp tay trước ngực, lặng lẽ quỳ.
Ở bên cạnh nàng không xa, nữ tử trẻ tuổi dựa vào án hương, khuấy một ống xăm trên bàn, có chút không để ý.
"Lan Lan, con đang làm gì đó?"
Đến khi có âm thanh truyền đến từ bên cạnh, nàng mới hoàn hồn, hỏi: "Phải về rồi sao?"
Phụ nhân kia nhìn nàng, nói: "Ở trong Phật đường thất thần, là bất kính với Bồ Tát, con đang nghĩ gì vậy?"
“Không có gì.” Lý Thiên Lan lắc đầu, nói: “Đi thôi.”
Phụ nhân nhìn nàng, hỏi: “Trong tay con cầm gì vậy?”
Lý Thiên Lan cúi đầu xuống, mới phát hiện khi vừa rồi mình thất thần đã tiện tay rút một que xăm từ trong ống xăm ra.
Nàng định bỏ trở về, phụ nhân kia liền nhận lấy từ tay nàng, nhìn thoáng qua, lẩm bẩm nói: "Đã bao giờ, gặp lương nhân này... Đây là xăm gì vậy?"
Một lão hòa thượng cười nói: "Bẩm Vương phi, Quận chúa, ý của lời xăm là, người rút được quẻ xăm này có thể sắp tới sẽ gặp được người mong muốn gặp, có thể là bạn bè mong nhớ sớm tối, cũng có thể là người yêu trong lòng…”
Lý Thiên Lan ném trả cây xăm về, nói: "Nếu chuyện đời đều do lời xăm quyết định, sao không bỏ hết lá xăm tốt vào đi, chẳng phải cả đời sẽ toàn chuyện tốt sao?"
"Trước mặt Bồ Tát, sao có thể nói vậy chứ..." Phụ nhân liếc nhìn nàng một cái, liền chắp tay trước ngực, hướng về tượng Bồ Tát trong điện lẩm bẩm nói: “Lan Lan tuổi còn trẻ không hiểu chuyện, xin Bồ Tát thứ lỗi, thứ lỗi…”
. . .
Đông Cung.
Thái tử nước Sở vừa bước ra khỏi cửa cung, đã có người đuổi theo phía sau ra, nói: "Thái tử điện hạ, không được, tuyệt đối không được, nếu bị Ngự sử nhìn thấy, điện hạ sẽ lại bị hạch tội!"
“Thái tử phi của bản cung, bản cung muốn gặp thì cứ gặp, ai dám cản ta?” Thái tử nước Sở phất tay, nói: "Hạch tội thì cứ để bọn họ hạch tội đi, ta ngược lại muốn xem bọn chúng còn có thể đắc ý đến bao giờ?"
Người kia thấy khuyên can không được, mặt mày khổ sở nói: "Điện hạ, dù ngài muốn gặp, cũng nên đổi bộ y phục thường ngày, để thị vệ đưa ngài lén lút đi xem, như vậy sẽ bớt rắc rối hơn.”
Thanh niên đứng ở cửa Đông Cung, suy nghĩ một lát, gật đầu nói: "Cũng đúng, tuy bản cung không sợ bọn họ, nhưng nếu bị ruồi bâu vào, cũng rất phiền."
Hắn quay lại, nói: “Gọi vài người, lát nữa cùng ta đến Cẩm Tú Cung.”
Trong Cẩm Tú Cung, bên hồ, Đường Ninh và Triệu Mạn cầm cần câu, ngồi bên hồ, đã qua một lúc lâu mà không có cá mắc câu.
Triệu Mạn mấy ngày trước nói muốn đi câu cá, hôm nay phát hiện trong Cẩm Tú Cung có hồ, Đường Ninh một canh giờ trước đã cho người chuẩn bị ổ câu tốt, nhưng đến giờ, đã qua hai khắc đồng hồ mà ngay cả một con cá cắn câu cũng không có.
Đường Ninh lắc đầu, nói: "Xem ra trong hồ này không có cá, chúng ta nên về thôi.”
Triệu Mạn nắm cần câu, lắc đầu, không hề gì nói: "Không có cá thì không có cá, chúng ta ngồi đây, trò chuyện cũng được."
Đường Ninh ném lưỡi câu ra xa hơn một chút, hỏi: “Nói cái gì?”
Triệu Mạn nhìn hắn, mỉm cười nói: "Nói về người bạn của ngươi đi.”
“…”
“Nàng tên gì?”
Đường Ninh nghĩ nghĩ, nói: “Lý Thiên Lan.”
“Lý Thiên Lan…” Triệu Mạn nghĩ nghĩ, cảm thấy cái tên này có chút quen tai, một hồi lâu sau mới nhớ ra, kinh ngạc nói: "Bạn của ngươi, chính là Trường Ninh quận chúa nước Sở?"
Đường Ninh gật đầu nhẹ.
Triệu Mạn nắm chặt cần câu trong tay, hỏi: "Các ngươi quen nhau thế nào?"
Việc quen biết Lý Thiên Lan, chỉ là một sự tình cờ, về sau đối chọi gay gắt tại Lộc Minh Yến, coi như là không đánh không quen biết, rồi đến lần bị tập kích trên đường, nàng nghĩa hiệp ra tay, suýt nữa nguy hiểm đến tính mạng, hai người mới trở thành tri kỷ thực sự.
Về sau, khi quen thuộc nhau dần, mới phát hiện ở trong rất nhiều chuyện, hai người đều có quan điểm lạ thường giống nhau, ngay cả món ăn ưa thích cũng giống vậy, độ phù hợp rất cao, như là cao sơn lưu thủy, bạn bè thân thiết.
Đời người khó tìm một tri kỷ, quốc tịch không phải là lý do khiến họ không thể trở thành tri kỷ.
Triệu Mạn chống cằm lên, vẻ mặt hâm mộ, lẩm bẩm nói: "Thì ra các ngươi quen nhau sớm như vậy, nàng còn cứu mạng ngươi…"
Nàng lại nhìn Đường Ninh, hỏi: "Nàng có đẹp lắm không?"
"Rất xinh đẹp." Đường Ninh gật đầu, nói: "Đại khái xinh đẹp cũng ngang ngươi."
Vẻ mất mát thoáng qua trên mặt Triệu Mạn rất nhanh biến thành vui sướng, đúng lúc này, Đường Ninh bỗng nhiên quay đầu lại, lớn tiếng nói: “Ai!”
Mấy bóng người đi đến từ phía sau.
Cung nữ của Triệu Mạn đã đuổi hết thị vệ đến nơi khác, những người này, Đường Ninh không quen ai cả.
Những người kia cũng không ngờ rằng, một nơi vắng vẻ bên hồ thế này lại có người, khiến cho khi vừa mới lật từ bên ngoài vào liền bị bại lộ tung tích.
Cung nữ của Triệu Mạn đã bắt đầu gọi thị vệ, trong năm người kia, bốn người ở phía sau biến sắc, người ở trước mặt nhất liếc Đường Ninh, rồi liếc Triệu Mạn, nói: “Hai người các ngươi là ai, lén lén lút lút ở đây làm gì?”
Không ngờ đối phương lại trộm kêu bắt trộm, Đường Ninh nhìn hắn, hỏi: “Vậy ngươi là ai?”
Thanh niên chắp tay sau lưng, cao ngạo nhìn hắn, nói: “Bản…”
Hắn vừa nói ra một chữ, giọng lại chuyển, “Ngươi quản ta là ai?”
Một tiểu tướng dẫn theo một đội cấm vệ nhanh chóng chạy tới, khoát tay nói: “Bắt hết mấy tên thích khách này cho ta!”
Khi cấm vệ vừa tới gần, bốn người phía sau thanh niên rút vũ khí ra, bảo vệ hắn ở giữa.
"Còn dám phản kháng!" Tiểu tướng kia phất tay, nói: "Kẻ nào dám phản kháng, g·iết ch·ết bất luận tội!"
“Lớn mật!” Một người trong đó đi lên trước, nhìn tiểu tướng kia, lớn tiếng nói: “Vị này chính là Thái tử Đông Cung!”
“Còn dám giả mạo thái tử!” Tiểu tướng một cước đá văng hắn, giận dữ nói: “Thái tử sao lại đến đây, bắt hết cho ta!”
Thanh niên kia tức giận tím mặt, lớn tiếng nói: “Làm càn, bản cung chính là thái tử, còn không mau buông vũ khí xuống!”
"Thật to gan, dám lẻn vào tẩm cung công chúa, còn dám giả mạo thái tử!" Tiểu tướng kia lại đạp thêm một cước, khoát tay: “Đánh cho ta!”
Bốn người mặc dù thân thủ không tầm thường, nhưng song quyền khó địch tứ thủ, rất nhanh đã bị bắt.
Chỉ có thanh niên kia một bên ôm đầu, một bên nhận nắm đấm và cú đá, vẫn một bên hô lớn: “Bản cung thật sự là thái tử, lớn mật, các ngươi thật to gan!”
“Còn dám nói ngươi là thái tử!” Tiểu tướng lại đạp một cước, hỏi: "Nói, ngươi là ai, đến đây làm gì!"
"Ta là thái tử!"
Tiểu tướng tung thêm một cú đá: “Còn nói!”
Thanh niên ôm đầu nói: “Ta thật sự là thái tử!”
“Ngu xuẩn mất khôn!” Tiểu tướng hừ lạnh một tiếng, lại thêm một cước: “Rốt cuộc ngươi là người phương nào!”
“Ta là thái tử!”
“Ta là thái tử!”

Sau khi chịu vô số cú đá, thanh niên rốt cuộc đầu hàng, hữu khí vô lực nói: "Ta không phải thái tử…”
“Không phải thái tử?” Tiểu tướng nhìn hắn, khoát tay nói: “Vậy mà còn dám giả mạo thái tử, đánh cho ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận