Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 472: Hỏi thăm người

Đường Ninh và Lễ bộ Thị lang Lưu Phong vốn không có thù oán gì, nhưng vừa rồi ngay trước mặt Trần Hoàng và văn võ bá quan, hắn lại cố ý gài bẫy Đường Ninh, dụng ý khó dò, mưu đồ gây rối…Đường đường là Tả Kiêu vệ Trung lang tướng, sao có thể để hắn muốn bắt nạt thì bắt nạt?
Trần Hoàng hành động rất nhanh, ngay lúc đó, trong cung đã có thánh chỉ ban xuống, từ giờ trở đi, Đường Ninh chính là Tả Kiêu vệ Trung lang tướng. Dựa theo thói quen trong cấm quân, Đại tướng quân thường chỉ là hư chức, tướng quân phần lớn bị phái đi nơi khác, cho nên hắn mới là người nắm quyền thực tế của Tả Kiêu vệ. Đương nhiên, hắn cũng hiểu rõ ý của Trần Hoàng, đặc biệt đề bạt hắn đến vị trí này, đơn giản là muốn hắn lập được một ít thành tích ở Tả Kiêu vệ.
Tiêu Giác cất kỹ ngân phiếu, mới nhìn Đường Ninh nói: "Ta hiện giờ cũng là hữu lang tướng, chỉ cần sang năm có thể thăng Trung lang tướng, trong ba năm ta có lòng tin làm tướng quân..."
Đường Ninh liếc hắn một cái, hỏi: "Ngươi làm Trung lang tướng, ta làm gì?"
"Ngươi làm tướng quân chứ sao." Tiêu Giác nhìn hắn, nói: "Đến lúc đó, chúng ta song kiếm hợp bích, ở trong Thập Lục Vệ thì vô địch..."
Đường Ninh xua tay: "Chính ngươi tự tiện là được rồi, ta còn có việc, phải ra ngoài một chuyến..."
Thi đấu của Thập Lục Vệ đã kết thúc, cuối cùng hắn có thể thở phào nhẹ nhõm, bên Binh bộ, cuối năm ngoài việc thi đấu ra, thì không có việc trọng yếu nào khác, Đường Ninh có thể ở nhà nghỉ ngơi một thời gian. Hắn ra cửa, đến trước cửa Thiên Nhiên Cư thì bất ngờ gặp Đường Thủy, sau đó cả hai cùng nhau vào trong.
Trong tiểu viện vắng vẻ, Đường Dư nắm tay Đường Thủy, hỏi: "Mấy ngày này Thủy nhi bận gì vậy?"
Đường Thủy nói: "Theo giúp mẹ ta đi một chuyến nhà bà ngoại, hôm qua mới vừa về."
Đường Dư nghĩ đến một chuyện, nhìn nàng hỏi: "Nhanh đến cuối năm rồi, sinh nhật của ngươi cũng sắp đến."
Đường Thủy nhìn nàng, nhăn mũi nói: "Còn có hai tháng nữa mà."
"Tính ra, tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ." Đường Dư nhìn nàng, hỏi: "Ngươi nói thật cho cô nghe, trong lòng có thích chàng trai trẻ tuổi tài tuấn nào không?"
"Không có..." Đường Thủy nhíu mày, nói: "Tiểu cô cứ muốn ta gả đi vậy sao?"
"Lúc trước ôm ngươi, ngươi còn chưa biết nói gì, chớp mắt một cái đã lớn thế này rồi..." Đường Dư vuốt tóc nàng, rồi lại nhìn Tô Mị ở một bên, nói: "Nữ tử thì luôn phải lập gia đình, ngươi và Mị nhi cũng không thể chậm trễ được nữa..."
Tô Mị lớn hơn Đường Ninh ba tuổi, lớn hơn Đường Thủy hai tuổi, ngay cả Đường Yêu Yêu cũng xem như gái lỡ thì, hai người họ lại lớn hơn Đường Yêu Yêu ba bốn tuổi, thì lại càng là "thặng nữ" trăm phần trăm. Có điều, Tô Mị không gả được là bởi vì nàng không muốn gả, chỉ cần nàng lên tiếng, người trong kinh muốn cưới nàng có thể xếp hàng dài từ cửa thành đông sang cửa thành tây rồi lại xếp hàng ngược trở lại. Đường Thủy thì lại không gả được, nàng có tiếng "dữ dằn" trong kinh thành, so với Lục Nhã chỉ có hơn chứ không kém, bây giờ Lục Nhã đã bị Tiêu Giác "thu", trong kinh chỉ còn nàng là "Ma Nữ", ai dám cưới nàng, trừ phi là chán sống...
Đường Thủy nhạy bén phát hiện Đường Ninh nhếch khóe môi, nhìn hắn hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Vẻ mặt của nàng đã khiến Đường Ninh nhận ra nguy hiểm, hắn liền đứng lên nói: "Mọi người cứ nói chuyện, ta ra ngoài trước."
Khi hắn đi đến tiền viện, Tô Mị từ phía sau đi theo tới, nói: "Chúc mừng ngươi, Đường tướng quân."
Nghiêm túc mà nói, Trung lang tướng thật ra chưa thể gọi là tướng quân, nhưng mọi người thường ngày quen miệng, nên thường sẽ lược bớt hai chữ phía trước, gọi là Đường tướng quân nghe dễ lọt tai hơn là Đường Trung lang tướng nhiều.
Đường Ninh nhìn nàng, hỏi: "Chỉ có một câu chúc mừng sao?"
Tô Mị liếc hắn một cái, nói: "Hay là ngươi đến phòng ta, ta thổi một khúc cho ngươi nghe?"
Đường Ninh nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Ta đâu phải chưa từng nghe ngươi đàn, hay là ngươi nhảy điệu múa đi, chưa từng thấy ngươi khiêu vũ đấy."
"Nghĩ hay thật đấy." Tô Mị lườm hắn, nói: "Ta chỉ nhảy cho phu quân của ta xem, ngươi là phu quân của ta sao?"
Đường Ninh vẫn không từ bỏ ý định, nói: "Em kết nghĩa cũng không được sao?"
Tô Mị nhìn hắn hỏi: "Em kết nghĩa có thể làm phu quân sao?"
"Nếu như ngươi bằng lòng..." Đường Ninh nhìn nàng, thấy Tô Mị đang nhìn hắn với vẻ như cười mà không phải cười, hắn cười nói: "Thổi một khúc cũng được."
Không được nhìn Tô Mị khiêu vũ thì nghe nàng thổi sáo cũng là một sự hưởng thụ, nhất là khi một mình, có thể tận hưởng được sự tĩnh lặng dâng trào từ tận sâu trong lòng.
Tiếng sáo du dương, ảo diệu và trầm bổng, sau khi hết một khúc, Tô Mị đặt sáo xuống, nhìn hắn nói: "Ngươi của bây giờ không giống với hai năm trước."
Cũng là tiếng sáo này, lúc Đường Ninh nghe hai năm trước thì bị khơi gợi những ký ức từ đáy lòng, không kìm được mà nước mắt giàn giụa, bây giờ nghe lại thì lại cảm nhận được một tâm cảnh khác.
Tô Mị đi tới, ngồi xuống bên giường, nói: "Hai năm trước, trong lòng ngươi tràn đầy cô độc và bi thương, ngươi bây giờ đã khác lúc đó."
Đường Ninh nhìn nàng, nói: "Ngươi cũng không giống trước."
Tô Mị hỏi: "Chỗ nào không giống?"
Đường Ninh cẩn thận xem xét nàng một phen, nói: "Khí sắc so với hai năm trước tốt hơn, cũng đẹp hơn so với hai năm trước..."
Tô Mị đang ở độ tuổi đẹp nhất của người con gái, vừa mới hết vẻ ngây ngô của thiếu nữ mới lớn, có phong thái mà không quá lố, có lẽ là vì giấc ngủ đã được cải thiện trong hai năm này, nên nhìn cả người nàng, càng đẹp hơn trước đây.
Tô Mị liếc hắn, giọng nói mang theo chút hài lòng, nói: "Ngươi lại càng thêm dẻo miệng so với hai năm trước..."
Đường Ninh không khỏi nhớ lại những màn đối đầu gay gắt của hai người khi mới gặp nhau hai năm trước, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: "Lúc đó không phải là còn trẻ à..."
"Không nói chuyện này nữa." Hắn khoát tay áo, nhìn nàng nói: "Muốn hỏi thăm ngươi một người, ở chỗ ngươi chắc có tư liệu của hắn."
"Người nào?"
"Lễ bộ Thị lang, Lưu Phong."
"Hắt xì!"
Trong Đường gia, ngay trong nội đường nghị sự, Lưu Phong đang hắt xì một cái, không khỏi xoa xoa mũi.
Đường Kỳ nhìn hắn, nói: "Hai ngày nay trời trở lạnh, Lưu đại nhân chú ý giữ gìn sức khỏe."
Lưu Phong kéo chặt áo trên người, nói: "Đa tạ Đường đại nhân quan tâm, hồi phủ ta sẽ mặc thêm một bộ áo nữa."
Đường Hoài nhấp một ngụm trà, nói: "Vị trí Hữu Thị lang Lại bộ đang bỏ trống, xét về tư lịch thì có thể tranh với ngươi chỉ có Công bộ Thị lang Lý Nham. Lý Nham người này chiến tích bình thường, trong triều cũng không có hậu thuẫn gì, bệ hạ chọn hắn là không có khả năng, chỉ cần bản thân ngươi không xảy ra sai sót gì, thì vị trí Hữu Thị lang Lại bộ này, trừ ngươi ra không còn ai khác."
Lưu Phong lập tức chắp tay nói: "Hạ quan nhất định không phụ lòng Thượng thư đại nhân."
Trong Lục bộ, quan trọng nhất chính là Hộ bộ và Lại bộ. Từ sau khi Hộ bộ Thị lang Hàn Minh xảy ra chuyện, Đường gia thiếu một trụ cột quan trọng nhất tại Hộ bộ, đến nay vẫn chưa khôi phục được nguyên khí. Nếu lần này có thể cắm được một chân vào Lại bộ, thì dù là đối với Đường gia, hay đối với Đoan Vương đều mang một ý nghĩa hết sức quan trọng...
Thi đấu của Thập Lục Vệ kết thúc đã được hai ngày, trước cửa Đường Nhân trai vẫn có rất nhiều người quen đến mua báo mỗi ngày. Đó là bởi vì, trong thời gian Thập Lục Vệ thi đấu, trên báo chí không chỉ ghi lại diễn biến thi đấu và các phân tích kỹ thuật, mà còn đăng tải một số tin tức thú vị. Trong đó, có những tin tức quan trọng về tình hình chính trị đương thời, như tình hình thảo nguyên đã ổn định trong một năm nay, dần có dấu hiệu tan băng, Hoàn Nhan bộ lại chiếm đoạt mấy bộ tộc, có xu thế lớn mạnh thêm, còn ở Tây Vực xa xôi, Tiểu Uyển quốc cũng đang trỗi dậy mạnh mẽ trong những năm gần đây, khiến mấy nước lớn ở Tây Vực coi trọng. Trong triều cũng có không ít quan viên đưa ra "Thuyết uy hiếp Tây Vực", sứ giả Tiểu Uyển quốc vẫn đang ở kinh đô đã phải đích thân ra mặt bác bỏ tin đồn, nói rõ sẽ kiên định thực hiện phương châm sống chung hòa bình không thay đổi với Trần quốc...
Có những chuyện kỳ văn dị sự, ví dụ như có một tên lừa đảo ở phía đông thành tự xưng mình là mỗ mỗ của Cẩm Lý Vương mà bệ hạ tự mình đánh trúng, vì số tiền thưởng bị quan phủ giữ lại nên hắn cần mười lượng bạc để lo lót mới có thể nhận tiền thưởng, hứa hẹn mượn một trả mười, sau khi liên tục lừa gạt tám người thì bị bắt tại trận. Nha môn Bình An huyện long trọng nhắc nhở rằng, gần đến cuối năm thì lừa đảo lộng hành, mong dân chúng kinh đô nâng cao ý thức phòng ngừa, tránh bị lừa.
Còn có một số tin tức bên lề về quan viên, quyền quý trong kinh, như là mỗ mỗ hầu cưới một tiểu thiếp Tây Vực, hay mỗ mỗ quan viên bị vợ cả xông vào thanh lâu, bắt xuống từ trên giường với "hồng bài" của thanh lâu...Những tin tức này thỏa mãn sự tò mò và tính bát quái của dân chúng kinh đô, lại bởi vì hàng rẻ giá tốt, nên được dân chúng hết sức yêu thích.
Trong hoàng cung, Trần Hoàng đã quen với việc mỗi sáng sớm sau khi kết thúc tảo triều, trước khi phê duyệt tấu chương thì xem một phần báo của Đường Nhân trai.
"Sau cuộc thi đấu của Thập Lục Vệ, phóng viên đặc phái Trác XX của Đường Nhân trai đã phỏng vấn mấy người dân kinh đô bên đường. Dân chúng nhiệt tình bày tỏ rằng, cuộc thi đấu lần này của Thập Lục Vệ, có lợi cho việc tuyên dương uy nghiêm của cấm quân, thúc đẩy quan hệ giữa Đại Trần và các tiểu quốc ở Tây Vực. Dưới sự lãnh đạo anh minh của đương kim bệ hạ, Trần quốc nhất định sẽ ngày càng cường thịnh..."
Khóe môi của Trần Hoàng không tự chủ nhếch lên nụ cười, lát sau, hắn buông tờ báo xuống, nhìn về phía Ngụy Gian, nói: "Báo của Đường Nhân trai, hãy cho các đại nha môn trong kinh đặt mỗi nơi một phần..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận