Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 139: Mặt mũi không đủ

Từ khi đưa tiễn Tô Mị, Đường Ninh phát hiện ánh mắt các cô nương Hồng Tụ các nhìn hắn rõ ràng không còn giống trước đây. Không chỉ ánh mắt thay đổi, mà hành vi cũng khác hẳn. Đường Ninh vừa định ngồi một lát nghe vài khúc nhạc, đã thấy mấy bóng hình vây quanh mình. “Công tử có khát không, để ta đi pha trà.” Đây là Sở Sở. “Công tử có mệt không, để ta xoa bóp vai cho.” Đây là Oanh Oanh. “Công tử, ta đấm bóp chân cho người nhé...” Đây là Tĩnh Tĩnh... Các cô nương không tranh được việc pha trà, nắn vai, đấm chân đành phải lùi lại, mặt đầy thất vọng và tiếc nuối. “Không cần, không cần, ta không mệt, cũng không khát...” Đường Ninh vội từ chối, vừa dứt lời, vai và đùi đã có hai bàn tay mềm mại đặt lên. Oanh Oanh vừa xoa bóp vai cho hắn, vừa nói: “Công tử cũng phải cẩn thận, cái Tô Mị đó giống y như tên của nàng vậy, là đồ hồ ly tinh, chỉ biết lăng loàn quyến rũ đàn ông, công tử tuyệt đối đừng để nàng mê hoặc.” Đường Ninh gật đầu, đáp: “Yên tâm đi, sẽ không đâu.” Lo lắng của các nàng thật thừa thãi, Tô Mị trước mặt hắn đã hoàn toàn từ bỏ cái vỏ bọc nữ thần, quay về bản tính thật, căn bản không có gì hấp dẫn hắn. Nhưng nghĩ đến dáng vẻ nàng vắt chéo chân chơi bài, rồi nhớ lại bộ dạng thùy mị dịu dàng nàng giả tạo trước mặt người khác, có lẽ nàng cũng vất vả lắm. Một người càng kìm nén bản tính của mình lâu bao nhiêu, thì càng cần con đường tắt để giải tỏa bấy nhiêu. Cho nên có nhiều người vẻ ngoài chỉn chu xinh đẹp, nhưng khi ở một mình thì lại hoàn toàn khác. Tô Mị có lẽ là kiểu người này, lạ thay, cách nàng tiêu khiển lại là đánh bài, mà còn là với hắn. Đường Ninh nghĩ mãi không ra, ngoài vẻ ngoài đẹp trai, tài cao học rộng, siêng năng dũng cảm, chín chắn ổn trọng, hài hước hóm hỉnh ra, hắn còn có ưu điểm gì nữa. Không biết rốt cuộc Tô Mị thích điểm nào nhất ở hắn? Tiêu Giác ngồi ở phía xa, liếc mắt nhìn về phía Đường Ninh đang được đám người vây quanh như sao giữa trời, không kìm được hỏi Bành Sâm: “Xét về ngoại hình, gia thế, khí chất… ta rốt cuộc kém hắn ở chỗ nào?” Bành Sâm im lặng, chỉ nhìn hắn một cái, rồi ánh mắt dời xuống... Rằm tháng Giêng đã qua, chuyện lớn nhất ở kinh thành gần đây là kỳ thi Hương đầu tháng ba. Theo ý Lý Thiên Lan, thực ra hắn không cần tốn quá nhiều thời gian để chuẩn bị. Dù sao bài sách luận của hắn dù chưa thể nói là văn chương gấm vóc, nhưng cũng không đến mức bị trừ điểm, đến mức này thì rất khó để tiến bộ hơn nữa, huống hồ không phải là trong một tháng ngắn ngủi mà có thể tạo ra sự thay đổi lớn. Mặc dù cô nương họ Lý nói vậy, nhưng ngày hôm sau nàng vẫn đúng hẹn đến, ăn điểm tâm ở Hồng Tụ các, giúp hắn xem lại sách luận, mãi đến trưa mới rời đi. Sau khi ăn trưa, Đường Ninh đi dạo trong hậu viện một chút, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi thì vừa vào cửa sau, liền thấy tên thiếu niên hôm trước bước tới. Thiếu niên kia thấy hắn thì vội bước đến, tức giận nói: "Hôm qua ngươi gạt ta!" Đường Ninh nhìn hắn, hỏi: "Ta lừa ngươi chuyện gì?" "Hôm qua ta bảo ngươi đừng đi mà..." "Nhưng ta có đáp ứng đâu..." Thiếu niên giật mình, nhìn Đường Ninh hỏi: "Ta là hoàng tử, vì sao ngươi không nghe?" "Hoàng tử cũng phải có lý lẽ chứ." Đường Ninh nhìn tên mập mạp ngốc nghếch, nói: "Hoàng tử không phải là cường đạo, muốn mời người làm việc cũng phải hỏi xem người ta có đồng ý hay không." Thiếu niên nghĩ ngợi, cảm thấy hắn nói có chút đạo lý, phụ hoàng trước kia cũng dạy hắn như vậy, nhưng ngoài phụ hoàng ra thì chưa ai từng nói với hắn những lời này, hoạn quan và cung nữ trong cung thì cứ theo ý hắn mà làm thôi. Nhưng những chuyện đó không quan trọng, hắn ngẩng đầu nhìn Đường Ninh, hỏi: “Ta nghe Phương Tân Đồng nói ngươi làm đồ ăn cho Phương Tân Nguyệt ngon lắm, bản vương… không đúng, bản vương xin ngươi...” Hắn gãi đầu nói: “Nói tóm lại, ngươi cũng phải làm cho bản vương ăn.” Đường Ninh nhìn hắn, lắc đầu nói: "Nhưng mà ta có biết làm đồ ăn đâu..." Thiếu niên nghe vậy thì ngớ người: “Nhưng mà Phương Tân Đồng nói...” “Phương Tân Đồng nói thì ngươi tin sao?” “…” Thiếu niên dường như có chỗ không hiểu, cố gắng nhớ lại, Đường Ninh liếc mắt về phía Phương Hồng ở sau lưng hắn, hỏi: “Phương đại nhân sao lại tới đây?” "Đưa Nhuận Vương về cung." Phương Hồng nhìn hắn, nói: "Hắn biết ngươi ở Hồng Tụ các nên nhất định đòi vào xem." Đường Ninh gật đầu, thuận miệng hỏi: "Thục phi nương nương khỏe hơn chút chưa?" Phương Hồng lắc đầu nói: "Người trong cung tới nói, bệnh tình Thục phi có vẻ nặng hơn chút." Đường Ninh hơi kinh ngạc, hôm qua Phương Hồng nhắc đến chuyện này chỉ là thuận miệng thôi, bây giờ xem ra tình hình không mấy lạc quan. Khó trách Phương Hồng trông không vui, Phương Thục phi là em gái ruột của ông, cũng là chỗ dựa lớn nhất của Phương gia ở kinh thành, nếu nàng có mệnh hệ gì, chắc chắn Phương gia sẽ chịu ảnh hưởng lớn nhất. Đương nhiên, với tư cách một người thân trong nhà, lòng ông tất nhiên cũng sẽ lo lắng. Phương Hồng thở dài: “Nếu Tôn thần y ở kinh sư thì tốt, ta đã phái người đi Linh Châu mời Tôn thần y rồi...” Đường Ninh lắc đầu, nói: "Tôn lão đã rời Linh Châu từ nửa tháng trước, nói là đi xa một thời gian, Phương đại nhân lần này e là mời không được ông ấy rồi.” “Cái gì?” Mặt Phương Hồng biến sắc, lộ vẻ thất vọng, nhìn Đường Ninh lại như nhớ ra điều gì, đột ngột nói: "Đường giải nguyên là sư đệ của Tôn thần y..." Đường Ninh xua tay, nói: “Phương đại nhân hiểu lầm rồi, ta chỉ biết chút ít y thuật thôi, còn lâu mới so được với Tôn lão.” Hoàng cung có Thái y viện, thái y trong viện ai nấy đều có y thuật cao siêu, bọn họ đều bó tay với căn bệnh này thì Đường Ninh khỏi cần nghĩ. Phương Hồng thở dài: "Về cung muộn mất rồi, bệ hạ sẽ trách tội, ta đưa Nhuận Vương về cung trước, ngươi nếu ở kinh sư gặp chuyện gì, có thể sai người đến Phương phủ báo một tiếng." Đường Ninh gật đầu, tiễn Phương Hồng và Nhuận Vương ra ngoài. Thiếu niên kia đi ra ngoài cửa, quay đầu lại nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi đừng có gạt ta, nếu để ta biết ngươi gạt ta, ta sẽ bảo phụ hoàng đánh ngươi bằng gậy." Đường Ninh đi vào lại Hồng Tụ các, lão khất cái nhìn hắn nói: "Tối nay chúng ta lại đi ăn ở Thiên Nhiên Cư nhé, dù sao cũng không tốn tiền, rượu của nhà họ cũng không tệ lắm...” Lão khất cái đã không còn hứng thú với rượu nấu như trước đây, loại rượu này thiếu mất hương vị thuần túy, uống nhiều ai cũng sẽ ngán, dù lão khất cái không gọi là ngán, nhưng lại bắt đầu chuyển sang uống những loại rượu khác. Dĩ nhiên, dù rượu nấu không còn hấp dẫn lão bằng trước, nhưng xem ra hắn định ăn bám hắn dài dài rồi. Đường Ninh đoán chừng hắn xem mình là phiếu cơm và rượu dài hạn miễn phí, dù sao ở thời đại ngày nay người tốt bụng kính già yêu trẻ, bao ăn bao ở lại còn được ngắm gái đẹp múa như hắn đâu có nhiều. Muốn nắm bắt trái tim đàn ông, phải nắm lấy dạ dày của hắn trước. Muốn giữ một người ở bên mình thì trước tiên phải làm cho người đó có thói quen với điều đó. Dù Đường Ninh không muốn chạm mặt Tô Mị lắm, nhưng vì nuôi dưỡng thói quen há miệng chờ cơm của lão khất cái, hắn vẫn không do dự gật đầu đồng ý. Lão khất cái rất hài lòng vỗ vai hắn, nói: "Tiểu tử, ta đây là vì tốt cho ngươi, tiểu cô nương ở Thiên Nhiên Cư ấy không chỉ là mỹ nhân trời sinh mà còn giống như tu luyện mị công, điều này càng hiếm có hơn, đúng là cực phẩm trong số nữ tử, nếu ngươi có thể hạ được nàng thì sau này lợi ích vô cùng..." Đường Ninh lắc đầu, hắn chịu không nổi cái kiểu “Nô gia” lúc lại “Lão nương” của Tô Mị, nàng mị đều là giả vờ, người đời nhìn thấy đều là ảo ảnh nàng tạo ra, đâu ai nhìn nàng giống như mình thấu triệt thế này... Thiên Nhiên Cư, một căn phòng nhỏ nào đó. Một tên gia nhân áy náy nhìn mấy người trong nhã các, nói: “Xin lỗi các vị, Tô cô nương thân thể không được khỏe, hôm nay không tiện gặp khách, mong các vị thông cảm…” “Không sao.” Một thanh niên khoát tay nói: "Nếu Tô cô nương không khỏe thì bọn ta cũng không tiện quấy rầy, hẹn lần sau vậy..." Tên gia nhân kia lui ra, trong phòng có người cười nói: “Xem ra mặt mũi Từ huynh vẫn chưa đủ lớn, Tô cô nương không chịu ra mặt.” Một người khác lắc đầu nói: "Dù sao cũng là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, đâu dễ gặp như vậy. Vị nhị công tử nhà họ Đường kia đã đến cầu kiến mấy lần rồi còn không được gặp riêng, Tô cô nương ngay cả mặt mũi nhà họ Đường cũng không nể, không cho mặt Võ An hầu phủ thì cũng là chuyện bình thường thôi.” Bên cửa sổ, một người quay đầu lại, nói: "Nhưng nếu Tô cô nương đi tiếp người khác, thì có phải là không nể mặt lắm không?” Người kia chỉ về hướng ngoài cửa sổ: “Ta vừa thấy Tô cô nương đi vào cái gian nhã các kia.” Một thanh niên nhìn hắn hỏi: "Ngươi không nhìn lầm đấy chứ?" Lưu Lý gật đầu, cười nói: “Xem ra mặt mũi Từ huynh, thật đúng là không đủ lớn...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận