Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 695: Gặp lại Hoàn Nhan Yên

"Gào ô..."
Từ trong bụi cỏ sâu vọng ra tiếng sói tru, lão Trịnh kéo chân con sói, lôi một con sói xám từ trong bụi cỏ ra, liếm môi một cái, nói: "Vận may không tệ, hôm nay lại có thịt ăn rồi."
Lần đầu Đường Ninh ăn thịt sói còn thấy hương vị chấp nhận được, nhưng ăn liền mấy ngày, giờ thấy thứ này đã muốn buồn nôn.
Từ khi vào thảo nguyên, vận may của bọn hắn không được tốt lắm, ngày đầu tiên dựng trại đã gặp đàn sói. Đàn sói bình thường chỉ có mấy con, nhiều nhất mười mấy con, không biết mấy chục con sói kia tụ tập lại kiểu gì, lão Trịnh chém đao đến mẻ cả lưỡi, ba người mới khó khăn lắm giải quyết được đàn sói kia.
Sau đó mùi máu tanh đầy đất lại đưa đến càng nhiều sói hơn, bọn hắn vừa lui vừa giết sói đến hừng đông mới thoát khỏi đàn sói, ai ngờ phát hiện ra đã lạc mất phương hướng, ngay cả A Y Na cũng không tìm được đường.
Lương khô hết, ngựa cũng chạy mất, may còn có thịt sói ăn được, nhưng ăn liền mấy ngày cũng đã sớm ngán tận cổ.
Nghĩ đến bọn hắn trong núi hoang gặm thịt sói chua chát, Tiêu Giác lại trong trướng bộ Hoàn Nhan ăn đùi cừu nướng, Đường Ninh trong lòng thầm quyết định đợi gặp lại hắn nhất định phải đạp cho vài cái hả giận.
Lão Trịnh ném xác sói xuống đất, A Y Na ngồi xổm xuống sờ lên mặt đất dưới chân, nói: "Tìm thấy đường rồi."
Đường Ninh cũng ngồi xuống nhìn thử, chả nhìn ra manh mối gì, hỏi: "Đường đâu?"
A Y Na nói: "Đi theo chỗ phân dê mà đi, sẽ tìm được bộ lạc."
Đường Ninh ngạc nhiên nói: "Cái gì là chỗ phân dê?"
Đi chung một đường, A Y Na và Đường Ninh coi như là đồng sinh cộng tử, đã sớm không còn địch ý như trước, giải thích: "Mùa đông ở thảo nguyên rất lạnh, dê mà ngủ trực tiếp trên đồng cỏ, không có chỗ ấm thì sẽ bệnh chết, hoặc là bị dê khác giẫm lên người mà chết, nên cứ đến mùa đông, dân chăn nuôi sẽ chất đống phân dê lại với nhau, đó là chỗ phân dê, dê nằm ở trên, dưới thân sẽ nhanh chóng ấm lên, không bệnh chết mà cũng không bị đè chết..."
Đường Ninh cúi xuống nhìn, cẩn thận phân biệt phía dưới, quả nhiên phát hiện đất dưới bãi cỏ này có màu nâu đen, khác với những nơi khác.
Hắn hiểu ý A Y Na, hỏi: "Vậy ý ngươi là tìm được chỗ phân dê là sẽ tìm được bộ lạc của các ngươi?"
A Y Na gật đầu nhẹ, nói: "Đúng vậy, đến mùa đông dân chăn nuôi sẽ dừng lại ở chỗ có phân dê, mỗi bộ lạc đều có chỗ phân dê của mình, tìm được chỗ phân dê là có thể tìm được đường..."
Đường Ninh nghĩ nghĩ, hỏi: "Vậy khi các ngươi cùng Hắc Man đánh nhau, có phải cũng thông qua cách này để tìm địch nhân không?"
A Y Na không phủ nhận, Đường Ninh kinh ngạc nói: "Vậy sao không đốt hết chỗ phân dê của bọn hắn, không có dê ngựa, bộ lạc của bọn hắn chẳng phải cũng chết đói sao, chẳng phải là đến cả đao binh cũng không cần động đến?"
A Y Na liếc nhìn hắn, nói: "Chỗ phân dê đối với bộ lạc thảo nguyên ý nghĩa cũng như mồ mả tổ tiên với người Hán các ngươi, đốt chỗ phân dê của người ta khác gì đào mả tổ tiên, không có người thảo nguyên nào làm thế cả..."
Mỗi dân tộc đều có văn hóa riêng, Đường Ninh đúng là vẫn còn chút cô lậu quả văn, A Y Na đi vòng quanh bãi cỏ tìm, rất nhanh trên hướng khác đã tìm được mấy mảnh xương dê chôn dưới đất.
Nàng chỉ vào đầu xương dê hướng về một phương, nói: "Đi thôi, đi thêm vài ngày nữa chắc sẽ tới..."
Nghĩ đến còn phải ăn vài ngày thịt sói nữa, bụng Đường Ninh lại như sôi lên.
Chẳng trách tiểu man di nữu nhớ đồ ăn người Hán mãi không quên, sinh sống ở cái môi trường như này, nước Trần đối với bọn nàng chẳng khác gì thiên đường.
Cũng khó trách bọn nàng muốn chiếm lấy Trần Sở, khách quan mà nói, môi trường Trung Nguyên và Giang Nam đúng là một trời một vực so với nơi này.
Sau ba ngày.
A Y Na nhìn một vùng đồng cỏ phía trước có những lều trại, thở phào một hơi, nói: "Phía trước là bộ lạc của công chúa đang thống lĩnh."
Ba người hướng đến lều trại trên đồng cỏ mà đi, chẳng bao lâu đã thấy một đội kỵ mã phi nhanh đến.
Đường Ninh liếc lão Trịnh, lão Trịnh vuốt tay, rút con đao mổ heo mang sau lưng ra.
Thấy rõ người đến, sắc mặt A Y Na hơi biến đổi, hỏi: "Bố Thái, sao ngươi lại ở đây?"
Tên hán tử cưỡi ngựa nhìn nàng một cái, ngạc nhiên nói: "Không phải ngươi đi Trần làm nội gián sao, sao lại về rồi?"
Đường Ninh nghe không hiểu lời bọn họ nói, nhưng thấy biểu hiện của A Y Na cũng biết sự tình có biến, đứng phía sau nàng, âm thầm theo dõi sự thay đổi.
"Thân phận ta bị bọn họ phát hiện nên nhiệm vụ thất bại, rất vất vả mới trốn về được." A Y Na nhìn tên hán tử kia, hỏi: "Công chúa đâu, sao các ngươi lại ở bộ Ô Tháp?"
Tên Bố Thái cười cười, nói: "Ngươi không biết à, bộ Ô Tháp đã là của đại vương tử, nếu ngươi muốn tìm Tứ công chúa thì đi thêm trăm dặm về phía trước, tìm ở bộ Ô Duyên ấy."
A Y Na liếc hắn một cái, quay đầu nói: "Chúng ta đi thôi."
"Khoan đã." Bố Thái lớn tiếng gọi một tiếng, thúc ngựa đi lên trước, nhìn Đường Ninh và lão Trịnh, hỏi A Y Na: "Bọn họ là ai?"
A Y Na nói: "Bọn họ là nội ứng người Hán do Tứ công chúa sắp xếp ở nước Trần, lần này là nhờ có bọn họ giúp ta mới trốn khỏi nước Trần được, nhưng thân phận bọn họ cũng đã bại lộ, lần này là cùng ta trở về, nương tựa vào Tứ công chúa."
Trên mặt Bố Thái nở nụ cười tươi, nói: "Nương tựa Tứ công chúa có tiền đồ gì chứ, A Y Na không bằng dẫn bọn họ đi tìm đại vương tử đi, đi theo đại vương tử sẽ tốt hơn nhiều so với đi theo Tứ công chúa..."
A Y Na liếc nhìn hắn, nói: "Chuyện này đợi đến khi đại vương tử trở thành Khả Hãn rồi tính sau."
Nhìn A Y Na và Đường Ninh ba người rời đi, Bố Thái cười lạnh một tiếng, nói: "Đến lúc đó, đại vương tử còn thèm để mắt tới các ngươi à?"
Một người đi lên trước hỏi: "Thủ lĩnh, có cần ngăn A Y Na lại không?"
"Ngăn nàng làm gì?" Bố Thái trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Ngươi quên sư phụ nàng là ai rồi à, chọc giận lão già kia thì đến đại vương tử cũng bảo vệ không được chúng ta đâu..."
Người kia nghe vậy liền không kìm được rùng mình, không hề nhắc lại chuyện này nữa...
A Y Na khi rời khỏi bộ Ô Tháp cũng tiện thể hỏi xin bọn họ ba con ngựa, cuối cùng thì hai chân Đường Ninh cũng được giải phóng, theo nàng, một đường hướng tây đi.
Có ngựa rồi thì quãng đường trăm dặm cũng chỉ hơn một canh giờ, ba người ngồi trên lưng ngựa, đã nhìn thấy một vùng đồng cỏ ở phía xa.
Có mấy kỵ sĩ đón chào, thấy A Y Na, vẻ mặt hiện rõ sự vui mừng, nhảy xuống ngựa không ngừng nói gì đó.
A Y Na xuống ngựa, cười nói với bọn họ hai câu, rồi quay đầu nhìn Đường Ninh, nói: "Tứ công chúa ra ngoài săn bắn rồi, lát nữa sẽ về, mọi người vào trong trước đi."
Đường Ninh và lão Trịnh vào trong đồng cỏ, đi chưa được mấy bước, liền có một người từ trong lều chạy ra.
Tiêu Giác nhìn hắn, hốc mắt ươn ướt, run giọng nói: "Cuối cùng thì ngươi cũng đến rồi..."
Đường Ninh nhìn hắn, mặt nở nụ cười tươi, nói: "Mấy ngày nay, ngươi vất vả rồi..."
"Ta vất vả quá mà..." Tiêu Giác vẻ mặt ấm ức, nói: "Ngươi không biết đâu, man nữ kia, ngày nào cũng cho ta ăn thịt dê, còn đánh ta bằng roi nữa..."
"Chuyện này lát rồi nói." Đường Ninh nhìn hắn, nói: "Tiêu lão tướng quân và Lục Nhã có mấy lời muốn ta nhắn với ngươi, chúng ta vào trong nói."
Tiêu Giác vội vàng nói: "Đi đi đi, ta cũng có rất nhiều điều muốn nói với ngươi..."
Trong lều trại, Tiêu Giác nhìn Đường Ninh, hỏi: "Cha ta và Nhã Nhi có dặn ngươi nói gì với ta?"
Đường Ninh nhìn hắn, nói: "Bọn họ dặn ta đánh ngươi một trận nhừ tử, càng tàn bạo càng tốt!"
Lời Đường Ninh vừa dứt, trong lều đã vang lên tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Giác.
"Quyền này là thay Tiêu lão công gia đánh! "
"Cước này là do Lục Nhã yêu cầu!"
"Còn cước này là vì ta!"
Trong lều, tiếng kêu của Tiêu Giác thảm thiết, gào: "Đừng đá mông, đừng đá mông mà, đừng đá mông a!"
Một khắc sau, Đường Ninh bước ra khỏi lều, thở phào một hơi, cảm thấy mọi buồn bực trong lòng bấy lâu đã hoàn toàn tan biến, trong lòng khoan khoái.
Vút!
Một tiếng xé gió từ bên tai truyền đến, Đường Ninh hơi nghiêng người, đưa tay tóm lấy ngọn roi vụt đến, đột nhiên kéo mạnh, một bóng người đã bị hắn kéo xuống ngựa.
Hắn nhìn người cầm roi phía trước, ngạc nhiên nói: "Hai năm không gặp, võ công đã tăng tiến rồi đấy..."
Hoàn Nhan Yên ra sức giằng co mấy lần, nhưng cũng không thể giật được roi khỏi tay Đường Ninh, dứt khoát buông roi ra, bất ngờ xông lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu tặc, xem chiêu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận