Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 794: Mật báo

Chương 794: Mật báo
Trong thời đại hoàng quyền, tế tự là một hoạt động vô cùng chính thức. Cái gọi là “Đại sự quốc gia, tại tự cùng nhung”, hoàng đế dựa vào nó để làm gương cho thiên hạ, giáo hóa dân chúng, ước thúc quan viên. Trong mắt thiên tử, tế tự thậm chí còn quan trọng hơn cả dùng binh.
Hàng năm hoàng thất đều cử hành các loại tế điển, mỗi khi ngày giỗ đến gần, nhất định phải tiến hành đại lượng công tác chuẩn bị, mặc kệ tốn bao nhiêu nhân lực, vật lực cũng sẽ không tiếc.
Trần Hoàng bây giờ túi tiền rủng rỉnh, lại càng không keo kiệt tiền bạc.
Một tháng trước khi tế điển bắt đầu, đã phải tiến hành đại tu toàn diện đối với các loại kiến trúc tại nơi tế tự, thậm chí bao gồm cả con đường mà hoàng đế đi từ hoàng cung đến tế đàn, đều phải thay đổi diện mạo hoàn toàn.
Khi chỉ còn năm ngày nữa là đến ngày tế điển của hoàng thất, kinh sư đã bắt đầu giới nghiêm toàn diện.
Ban ngày, lính tuần tra cấm vệ trên đường tăng lên rõ rệt, lệnh cấm đi lại ban đêm cũng sớm hơn một canh giờ, tóm lại, trong khoảng thời gian này, là khoảng thời gian yên tĩnh nhất tại kinh sư mà Đường Ninh đã trải qua.
Trong những ngày này, rồng cũng phải cuộn mình lại, hổ cũng phải nằm xuống, nếu ai mù quáng phạm vào điều cấm kỵ, cấm vệ của Trần Hoàng chắc chắn sẽ khiến bọn chúng phải hối hận vì đã từng sinh ra trên cõi đời này.
Theo lệ cũ, năm ngày trước khi tế, sẽ phái thân vương đi xem việc chuẩn bị súc vật cho việc tế thiên.
Khang Vương phải chủ trì các đại sự tế điển, Đoan Vương luôn gây ra chuyện xấu, còn Hoài Vương gần đây được giao trách nhiệm. Vì vậy mà việc đi xem xét dáng dấp béo tốt của heo, dê để tế trời dùng đã rơi vào đầu Hoài Vương.
Bất quá, Đường Ninh cũng không tránh khỏi liên quan, Trần Hoàng gần đây luôn thích đem hắn và Hoài Vương buộc chung một chỗ. Bất quá chỉ là lựa mấy con heo dê béo tốt, cũng muốn hắn đi cùng với Hoài Vương.
Điều Đường Ninh không ngờ tới chính là, ngay trước khi lên đường một canh giờ, người của Hoài Vương phủ tới, báo cho hắn Hoài Vương bị bệnh, chuyện lần này chọn lựa súc vật, liền rơi cả lên một mình Đường Ninh.
Đường Ninh không rõ Hoài Vương thật bệnh hay giả bệnh, dù sao việc này không giống như một chuyện tốt, chỗ triều đình nuôi nhốt súc vật cực kỳ khó ngửi, hắn đi dạo ở đó một vòng, về nhà tắm ba lần mới rửa hết mùi trên người.
Đường Ninh cực kỳ nghi ngờ Hoài Vương là lười biếng giả bệnh, nhưng ngày thứ hai, hắn vẫn không đi Thượng Thư tỉnh, người của vương phủ nói hắn bệnh rất nặng, có khả năng còn không thể tham gia tế điển.
Nói vậy, Hoài Vương thật bị bệnh, là đồng liêu, Đường Ninh theo đạo nghĩa, sau khi tan việc đã cố ý đến Hoài Vương phủ xem hắn.
Tại Hoài Vương phủ, Hoài Vương đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt không chút máu, Đường Ninh nhìn hắn, kinh ngạc hỏi: "Điện hạ bị làm sao vậy?"
"Cảm cúm thôi, thái y nói nghỉ ngơi vài ngày là khỏi." Hoài Vương cười nói, gắng gượng muốn ngồi dậy nhưng lại ngã xuống.
Đường Ninh vội vàng nói: "Điện hạ vẫn nên nằm đi."
Tục ngữ nói, bệnh đến như núi lở, bệnh đi như kéo tơ, Hoài Vương khỏe mạnh như vậy mà nói bệnh là bệnh ngay, Đường Ninh nhìn tình hình của hắn, hai ngày nữa có thể tham gia tế điển được không thì vẫn chưa chắc.
Hoài Vương áy náy nhìn hắn một cái, nói: "Mấy ngày này, việc ở Thượng Thư tỉnh, toàn bộ nhờ Đường đại nhân gánh vác."
Đường Ninh khoát tay, nói: "Hai ngày này mọi người đều đang bận việc tế điển, Thượng Thư tỉnh cũng không có gì nhiều việc, điện hạ cứ nghỉ ngơi cho tốt, không cần bận tâm mấy chuyện này."
Đường Ninh đứng cạnh giường, nói qua lại đôi câu với Hoài Vương rồi chắp tay cáo từ.
Hắn vừa rời đi không lâu, một hạ nhân đi đến, nói: "Điện hạ, Đường đại nhân đi rồi."
Hoài Vương ngồi dậy từ trên giường, tinh thần có vẻ tốt hơn rất nhiều, chỉ là còn hơi mệt mỏi, mặt không đổi sắc nhìn về một hướng khác, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.
Hoài Vương phi chậm rãi đi tới, cùng hắn song song ngồi bên giường, không nói gì cả, chỉ ngồi im lặng.
Hoài Vương trầm mặc một lát, nói: "Sau chuyện lần này, ta sẽ để người đưa nàng rời khỏi kinh sư."
Hoài Vương phi nhìn hắn, hỏi: "Đi đâu?"
Hoài Vương nghĩ ngợi rồi hỏi: "Nước Sở thế nào?"
Hoài Vương phi hỏi: "Vậy điện hạ thì sao?"
"Ta còn có chút việc cần hoàn thành." Hoài Vương nhìn nàng, cười nói: "Đợi đến khi làm xong những chuyện này, ta sẽ đi tìm nàng."
Hoài Vương phi lắc đầu, nắm chặt tay hắn, nói: "Ngươi ở đâu, ta ở đó."
...
Sau khi Hoài Vương bị bệnh, Đường Ninh mới ý thức được rằng, thiếu Hoài Vương, chuyện hắn cần làm bỗng nhiều thêm.
Hắn phải đi sớm hơn một chút để kiểm tra xem, chữ trên bài văn tế viết đã đủ tinh tế hay chưa, bục thay quần áo ở đài cụ phục có đủ ngay ngắn theo quy định không, trên tế đàn thiên đăng có treo đủ ba chén không, có nhiều hơn hoặc thiếu đi một chén nào không...
Số lượng tế phẩm cũng rất quan trọng, đồ sống thì phải dùng 28 con trâu, 33 con dê, 34 con heo, hai con hươu, mười hai con thỏ. Mặc dù Đường Ninh không biết những con số này có ý nghĩa gì, nhưng nhiều hơn một con hay thiếu một con mà bị tra ra, chắc chắn có rất nhiều người bị xui xẻo.
Ngoài ra, bài trí thần ác, tế phẩm, nhạc khí trên tế đàn cũng đều có vị trí riêng, không thể sai lệch một ly.
Những quan viên đi theo hoàng đế tham gia tế điển, trước đó ba ngày đều phải tắm rửa thay quần áo, thắp hương trai giới, hai ngày này Đường Ninh không hề động vào đồ ăn mặn.
Đến mức sau khi hắn kiểm tra các loại tế phẩm đã giết mổ xong, thì cảm thấy có một loại xúc động muốn cầm lên cắn một miếng.
Đương nhiên, xung quanh còn có rất nhiều người đang nhìn, đây dĩ nhiên là việc không thể nào.
"Chén thiên đăng kia, lại lệch sang trái một chút, lại trái... qua, lại sang phải một tấc."
"Cái chuông này bị mẻ rồi, đổi cái khác!"
"Viên gạch này không vững, mau gọi người tới lót thêm vào!"
...
Đường Ninh đứng tại tế đàn trong Tây Sơn, nghe thấy có tiếng nói ở đâu đó truyền đến, liền quay đầu quan sát, nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang ra lệnh cho tiểu lại công bộ trong sân.
Từ sau khi bị tước bỏ tước vị thân vương, Khang Vương tựa như đã biến thành một người khác.
Biểu hiện cụ thể là hắn không chỉ từ chối việc Trần Hoàng lại phong vương, mà còn dồn hết phần lớn tinh lực vào công việc, tận tâm tận lực, khiến cả Đường Ninh cũng có chút kinh ngạc. Trong khoảng thời gian gần đây, Khang Vương có thể nói là điển hình của một quan viên trong triều, cảm động cả mười chiến sĩ đua tài của Trần quốc. Những người như Đường Ninh hay Hoài Vương khi nghĩ tới hắn liền thấy xấu hổ.
Tế điển lần này có thể nói do một tay Khang Vương chuẩn bị, trong tình huống không có tiền lệ nào có thể tham khảo mà lại không có bất cứ sai sót nào, đủ thấy được tâm huyết của hắn.
Đến cả Đường Ninh cũng không xác định được là hắn đang giả vờ hay là thật lòng hối cải muốn thay đổi hoàn toàn làm lại cuộc đời...
Dường như cảm nhận được Đường Ninh đang nhìn, Khang Vương quay đầu lại, mỉm cười với hắn, sau đó liền quay đầu, tiếp tục làm việc.
Không biết có phải là do Đường Ninh ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy nụ cười vừa rồi của Khang Vương sao lại lộ ra một vẻ tà mị như vậy.
Hắn tạm thời vứt bỏ cảm giác này khỏi đầu, lại đi quanh một vòng trong tế đàn, khi không phát hiện ra vấn đề gì, liền chuẩn bị xuống núi về nhà.
Tây Sơn là ngọn núi cao nhất gần kinh kỳ, xem như là nơi gần trời nhất ở kinh kỳ. Đây cũng chính là nguyên nhân hoàng thất chọn xây tế đàn ở nơi này.
Đường lên núi không tính là quá dốc nhưng cũng không thể gọi là bằng phẳng được. Những quan viên ốm yếu trong triều ngày mai có lẽ sẽ phải chịu khổ.
Tế đàn ở trên núi, mượn địa hình núi hiểm trở, dễ thủ khó công. Một khi ở trên đó xảy ra chuyện gì, sẽ rất khó mà ứng cứu được, đây cũng là lý do Trần Hoàng cẩn thận chọn lựa người hộ vệ như vậy.
Nếu không phải đường núi không thích hợp cho đại quân tiến lên, khu vực xung quanh tế đàn lại không chứa được nhiều người như vậy, thì ngày mai cấm vệ đi từ trên núi xuống sẽ rất mất thời gian, hắn định sẽ cho Vũ Lâm vệ đi theo cùng.
Đường Ninh xuống núi đi vào thành, khi về đến cửa nhà, một bóng người từ đằng xa chạy tới.
Một hài đồng nhét một lá thư vào tay hắn, rồi nhanh chóng bỏ chạy.
"Lại nữa?" Cảnh tượng giống như đã từng quen thuộc này, khiến Đường Ninh có chút kinh ngạc. Hắn mở phong thư ra, khi nhìn thấy nội dung trong thư, biểu cảm thoáng giật mình, buột miệng: "Ngọa Tào..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận