Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 878: Khoan hồng độ lượng Đường hữu tướng

Chương 878: Khoan dung độ lượng của Hữu tướng Đường
Thảo nguyên từng là đại địch sinh tử của Trần quốc, nhưng đó chỉ là chuyện đã qua. Bây giờ thảo nguyên đã là nước bạn của Trần quốc, để duy trì hòa bình với người Túc Thận, Trần quốc thậm chí chủ động đưa ra một vài điều kiện có hại cho lợi ích của Trần quốc, nhưng lại có lợi cho thảo nguyên.
Bởi vậy, việc triều đình dự định phái sứ thần đến thảo nguyên là điều không có gì bất ngờ đối với các quan thượng thư tả thừa.
Một vị quan viên của Thượng Thư tỉnh thăm dò, quan sát thượng thư phòng rồi tự nhủ: "Cũng không biết lần này thừa tướng lại phái ai đi, đây chính là một chuyện tốt a..."
Nếu là hai năm trước, khi quan hệ giữa thảo nguyên và Trần quốc còn căng thẳng, sứ thần Trần quốc được phái đi thảo nguyên sẽ phải đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng. Việc họ có thể trở về hay không vẫn còn là điều không chắc chắn, đương nhiên đây không phải là chuyện tốt gì.
Nhưng bây giờ đã khác, tình thế không còn như trước. Hai nước đã cùng nhau thỏa thuận hòa bình, việc đi sứ thảo nguyên không còn là một cuộc phiêu lưu lớn, ngược lại nó còn là một điểm sáng trong hồ sơ cá nhân, có lợi cho sự phát triển trên con đường làm quan.
Lý Kỳ không hề để tâm Thượng Thư tỉnh sẽ phái ai đi thảo nguyên, dù sao thì hắn chắc chắn không đi. Đoan Vương, vị trí chí cao vô thượng kia chỉ còn cách nửa bước, mà hắn thân là người tâm phúc của Đoan Vương, việc ở lại kinh đô chờ phong thưởng chắc chắn sẽ có tương lai hơn việc đến thảo nguyên xa xôi kia.
Hắn vừa trở về chỗ ngồi của mình không bao lâu, Đường Ninh liền từ thượng thư phòng đi tới, đưa cho hữu thừa một tập tấu chương.
Hữu thừa đứng dậy, đi vào nội đường, tuyên bố: "Bản quan hiện tại tuyên đọc danh sách các sứ thần sẽ tiến về thảo nguyên lần này."
Các quan viên của Thượng Thư tỉnh nghe vậy đều dừng công việc lại, ngẩng đầu nhìn về phía hữu thừa.
Hữu thừa hắng giọng, nói: "Thượng thư tả thừa Lý Kỳ, tả ti Viên ngoại lang Phạm Thừa, tả ti đô sự Lưu Vĩ..."
Nghe đến tên của mình, Lý Kỳ không giấu được vẻ mặt kinh ngạc. Thượng thư tả hữu thừa là phụ tá của thừa tướng, những việc như đi sứ thảo nguyên này thường sẽ chỉ phái tả ti lang trung hoặc hữu ti lang trung là đủ, không đến lượt hắn vị thượng thư tả thừa này.
Mà những cái tên phía sau hắn đều là quân cờ Đoan Vương đã cài cắm tại Thượng Thư tỉnh trong mấy tháng qua. Nghe đến đây, nếu Lý Kỳ vẫn không hiểu đây là có người cố tình làm thì hắn đã không thể leo lên vị trí thượng thư tả thừa này được.
Hắn nhìn về phía hữu tướng Đường Ninh, nhận thấy đối phương cũng đang nhìn mình. Tim hắn dần chìm xuống. Lúc này, hắn mới nhớ đến lời Đường Ninh đã nói với mình ngày hôm qua. Hóa ra từ lúc đó, Đường Ninh đã có ý định đưa bọn hắn đến thảo nguyên.
Đường Ninh không chỉ muốn dời hắn khỏi Thượng Thư tỉnh mà còn muốn diệt trừ toàn bộ thế lực của Đoan Vương tại Thượng Thư tỉnh!
Lý Kỳ theo bản năng đứng lên, thốt lên: "Bản quan có ý kiến khác!"
Đường Ninh nhìn thượng thư tả thừa, cười như không cười nói: "Ồ, Lý tả thừa có ý kiến gì sao?"
Lý Kỳ nói: "Việc sứ thần quan trọng là thật, nhưng công việc của Thượng Thư tỉnh mỗi ngày đều bận rộn. Một lần điều nhiều người đi sứ thảo nguyên như vậy, e là có chút không ổn..."
Đường Ninh khoát tay, nói: "Lý tả thừa không cần lo lắng điều này. Sau khi các ngươi đi, Thượng Thư tỉnh còn có Hàn hữu thừa, còn có tả hữu ti lang trung, còn có Vương tướng và bản quan, thiếu đi mấy người các ngươi cũng không sao cả."
Thấy Đường Ninh quyết tâm đá bọn họ ra khỏi Thượng Thư tỉnh, sắc mặt Lý Kỳ biến đổi, nói: "Nhưng mà..."
Đường Ninh nhìn hắn, hỏi: "Lý tả thừa đang nghi ngờ quyết định của bản quan, hay là nghi ngờ quyết định của Vương tướng?"
Giọng điệu của hắn tuy bình thản nhưng lại tràn đầy sự uy nghiêm không thể nghi ngờ. Lý Kỳ run rẩy, nhỏ giọng nói: "Hạ quan không dám."
Làm quan ở kinh thành, hắn hiểu rõ trong triều có bao nhiêu người đã bị Đường Ninh hạ bệ. Từ những quan lại nhỏ bé đến thừa tướng và thân vương, hữu tướng Đường Ninh mặc dù có vẻ ngoài tuấn tú, lịch thiệp và lễ độ nhưng con người hắn tuyệt đối không hề vô hại như vẻ bề ngoài.
Chớ thấy hắn Lý Kỳ dám động đến Kinh Triệu doãn Chung Minh Lễ, đó là vì sau lưng hắn có Đoan Vương chống lưng. Qua mấy ngày nữa Đoan Vương sẽ trở thành thái tử. Không có Đoan Vương, gặp phải Đường Ninh, chắc chắn hắn đã phải trốn đi từ lâu rồi.
Đường Ninh nhìn vẻ mặt lo lắng bất an của Lý Kỳ, chủ động vỗ vai hắn, nói: "Lý tả thừa cũng đừng quá căng thẳng. Bản quan từ trước đến nay khoan dung độ lượng. Tuy ngươi có ý đồ hãm hại nhạc phụ của bản quan nhưng bản quan có vẻ là loại người trả thù cá nhân sao?"
Không phải là giống, hắn hoàn toàn chính là người như vậy.
Chẳng phải trước đó, Lễ bộ Thị lang Lưu Phong chỉ vừa mới vạch tội hắn vài câu, kết quả thì sao?
Trong ngày mẹ Lưu Phong mừng thọ 60 tuổi, Đường Ninh đã báo cáo hết với bệ hạ danh sách quan viên thuộc phe Đoan Vương đến tặng quà cho phủ Lưu, một lần đó không biết bao nhiêu quan viên trong kinh thành bị mất chức, bị tịch thu gia sản. Cho đến bây giờ nhắc đến Lưu Phong, vẫn còn không ít người căm hận đến nghiến răng. Trả thù cá nhân là gì, Khang Vương chỉ vừa đụng đến thuyền của hắn thôi mà đã bị tước hết cả tước vị thân vương. Nếu hắn đại công vô tư, khoan hồng độ lượng, trong kinh người người đã đều là Thánh Nhân.
Nếu như trước đây Lý Kỳ chỉ là suy đoán, thì bây giờ Đường Ninh đã nói rõ tất cả.
Hắn đang trả thù, bởi vì chính Lý Kỳ đã nghe lời Đoan Vương, đi tìm Kinh Triệu doãn – nhạc phụ của Đường Ninh – gây chuyện. Hiện tại hắn muốn đá Lý Kỳ ra khỏi Thượng Thư tỉnh.
Tuy đi thảo nguyên không phải là một việc xấu, nhưng sao có thể so được với việc ở lại kinh thành chờ Đoan Vương phong thưởng?
Mặt Lý Kỳ trắng bệch, giọng run rẩy: "Đường, Đường tướng... ý của ngài là chuyện đó sao? Hạ quan sao dám hãm hại mệnh quan triều đình..."
Đường Ninh bỗng bật cười, nói: "Chỉ là nói đùa thôi, Lý tả thừa khẩn trương như vậy làm gì? Bản quan thấy Lý tả thừa chịu không nổi cái nóng của kinh thành, mới cố ý thuyết phục Vương tướng để Lý tả thừa đến thảo nguyên mát mẻ một chút thôi. Sao, không cảm ơn bản quan sao?"
Lý Kỳ nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc, nói: "Hạ quan đa tạ Đường tướng..."
Dù thế nào, Đường Ninh vẫn là thừa tướng. Ở Thượng Thư tỉnh, quyết định của hắn và Vương tướng không ai dám trái ý. Dù ai cũng biết Đường Ninh đang trả thù, nhưng hắn trả thù một cách quang minh chính đại, có lý lẽ rõ ràng, không ai có thể bắt bẻ được.
Thượng thư tả thừa Lý Kỳ giống như nhà có tang, vẻ mặt đầy cầu xin. Những quan viên khác của Thượng Thư tỉnh tuy cúi đầu làm việc, nhưng tâm tư mỗi người mỗi khác.
Những người như Lý Kỳ bị điểm tên phải đi sứ thảo nguyên trong lòng chua xót. Vốn nghĩ ôm được đùi Đoan Vương, sau này con đường làm quan sẽ lên như diều gặp gió. Ai ngờ, chưa đợi Đoan Vương trở thành thái tử, bọn họ đã bị điều đến thảo nguyên hoang lạnh. Dù việc này cũng không phải quá xui xẻo, nhưng ngay thời khắc quan trọng khi đại sự của Đoan Vương sắp thành, ở lại kinh đô rõ ràng là có nhiều cơ hội tốt hơn đi làm quan ở thảo nguyên.
Nhưng ngay cả thượng thư tả thừa Lý Kỳ cũng không dám phản bác quyết định của hai vị thừa tướng, họ làm sao dám có ý kiến khác, chỉ còn cách cúi đầu chấp nhận.
Còn những quan viên khác của Thượng Thư tỉnh, nhất là những người bị Lý Kỳ chèn ép mấy ngày qua như thượng thư hữu thừa, tả hữu ti lang trung... cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Đường tướng vẫn là Đường tướng đó, tính toán chi li, bụng dạ hẹp hòi. Người nào đắc tội hắn một thước, hắn sẽ trả lại một trượng. Những sắp xếp của Đoan Vương ở Thượng Thư tỉnh trong mấy tháng qua đã bị hắn quét sạch trong một đêm.
Điều duy nhất kỳ lạ là, từ khi các sứ thần thảo nguyên đến kinh đô vẫn luôn an tĩnh ở Hồng Lư tự. Tại sao lần này đột nhiên lại yêu cầu Trần quốc phái sứ thần sang, mà lại trùng hợp với lúc hữu tướng tạo ra cơ hội này.
Nhưng dù sao, việc thượng thư tả thừa bị điều đi, Đoan Vương cũng đã mất đi quyền kiểm soát đối với Thượng Thư tỉnh. Đối với các quan viên Thượng Thư tỉnh mà nói, dù sao đây cũng là một chuyện tốt.
Lý Kỳ và những người khác ỷ có Đoan Vương chống lưng, không coi ai trong Thượng Thư tỉnh ra gì, mấy tháng qua họ đã bị những người này chèn ép không ít.
Trong ánh mắt khác thường của mọi người, Lý Kỳ xám xịt rời khỏi Thượng Thư Đô Tỉnh. Chuyện này, hắn cần phải nhanh chóng bẩm báo với Đoan Vương, nhưng trong lòng lại không hề hy vọng Đoan Vương sẽ ra mặt vì hắn.
Đoan Vương đã nói rõ là tạm thời sẽ không đối đầu với Vương tướng. Việc bọn họ đi sứ thảo nguyên cũng có thể coi là một điều hợp lý, Đoan Vương chắc chắn sẽ không vì chuyện này mà đối đầu trực diện với hai vị thừa tướng.
Cũng may nơi đi sứ là thảo nguyên, nơi đó không còn nguy hiểm như trước, thời tiết cũng mát mẻ. Coi như là một chuyến du lịch, chức quan thượng thư tả thừa cũng không nhỏ. Đến khi hắn trở về, chắc Đoan Vương cũng sẽ không quên phần thưởng dành cho hắn.
Hắn vừa bước ra khỏi Thượng Thư tỉnh, nhìn thấy những sứ thần thảo nguyên kia và hữu tướng Đường Ninh đang sánh vai đi phía trước.
Lý Kỳ đứng cách bọn họ vài trượng, nghe không rõ họ đang nói gì, chỉ thấy một sứ thần thảo nguyên cung kính gật đầu với Đường Ninh, sau đó giơ tay, làm động tác cắt cổ...
Lý Kỳ nhìn thấy vậy, dường như nhận ra điều gì đó, hai mắt trợn to, người run rẩy, mặt dần dần trắng bệch...
Bạn cần đăng nhập để bình luận