Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 450: Thủ thắng

Chương 450: Thủ thắng
Thập Lục Vệ thi đấu, không nhất định phải đem tất cả mọi người của đối phương loại bỏ mới tính thắng. Thực tế mà nói, quy tắc thi đấu chỉ có một điều, ai đoạt được soái kỳ của đối phương thì bên đó thắng, nếu hai quân giao chiến, cho dù một bên quân lính tan rã hết, vẫn phải bảo vệ cẩn thận soái kỳ, thời điểm soái kỳ bị đoạt, cũng chính là lúc một đội quân gần như bị toàn diệt. Đương nhiên, nếu như tất cả mọi người bị loại, cướp cờ chẳng qua chỉ là việc dễ như trở bàn tay.
Chính vì vậy, trước đây trong các cuộc tỉ thí, dù là vệ nào cũng hết sức coi trọng soái kỳ, không để cho đối phương đánh tới được. Nhưng ai ngờ, chiến pháp của Kiêu Kỵ vệ lại làm đảo lộn toàn bộ chiến cuộc, sau đó còn dùng chiêu thừa dịp hỗn loạn giả trang đối phương, dùng một phương thức gần như ti tiện để trộm soái kỳ. Nếu đây là giao chiến giữa hai quân, cho dù bọn họ trộm được soái kỳ thì vẫn ở thế yếu, cuối cùng vẫn bị tiêu diệt, nhưng đây là tỉ thí, quy tắc chính là quy tắc, soái kỳ đã bị cướp, cho dù Vũ Lâm vệ chiếm ưu thế lớn hơn trên trận thì vẫn bị tính là thua.
Lăng Phong ngơ ngác, nhìn Ngô lang trung, lớn tiếng hỏi: "Vậy bọn họ cũng tính là thắng sao?"
Ngô lang trung gật đầu đáp: "Khi một bên soái kỳ bị đoạt, cuộc tỉ thí kết thúc, bên cướp được cờ là bên thắng, đó là quy tắc của cuộc thi đấu."
"Các ngươi..." Mặt Lăng Phong đầy vẻ giận dữ, định mở miệng thì bị Lăng Vân ngăn lại, Lăng Vân nhìn Trần trung lang tướng, nói: "Trận này, Tả Vũ vệ chúng ta thua."
Bốn đội của Giáp tổ, mỗi đội đều phải tỉ thí với các đội còn lại, Tả Vũ vệ thua một trận, chỉ còn cách là hai trận tiếp theo đều phải thắng mới có thể đảm bảo không bị loại. Trận đấu đầu tiên, Tả Vũ vệ có hi vọng tranh giành vị trí quán quân lại thua dưới tay Tả Kiêu vệ ở cuối bảng xếp hạng Thập Lục Vệ, chuyện này hoàn toàn vượt quá dự đoán của mọi người. Trận đấu này cũng lập nên kỷ lục thời gian thi đấu ngắn nhất trong lịch sử Thập Lục Vệ thi đấu. Dù sao, trước mắt ngoài Tả Kiêu vệ ra, chưa có đội nào giành được chiến thắng bằng cách giả trang thành đối phương rồi đánh cắp soái kỳ cả.
Tiêu Giác phủi tay, nhìn Lăng Phong, nói: "Đừng quên chuyện chúng ta vừa cá cược, một nghìn lượng bạc, trước ngày mai đưa đến nhà ta."
Lăng Phong nghiến răng nói: "Thắng bằng cái phương pháp vô sỉ đó, cũng tính là thắng được à?"
Tiêu Giác liếc hắn, hỏi: "Chẳng lẽ ngươi muốn quỵt?"
Vừa nãy trước mặt bao nhiêu người đã cá cược rồi, giờ nếu quỵt thì sau này còn mặt mũi nào ở kinh thành nữa?
Lăng Phong hít sâu mấy hơi, nói: "Chẳng qua là một nghìn lượng bạc thôi, ta lát nữa sẽ cho người mang đến cho ngươi."
Nhìn Tiêu Giác đắc ý rời đi, Lăng Phong nắm chặt nắm đấm, hung hăng đấm xuống bàn, tức giận nói: "Đồ vô sỉ!"
Lăng Vân nhìn Tả Vũ vệ và Tả Kiêu vệ lần lượt rời khỏi chiến trường, sắc mặt hơi ngưng trọng, nói: "Ngươi thật sự cho rằng Tả Kiêu vệ thắng là do âm mưu quỷ kế?"
Lăng Phong oán hận nói: "Không dùng âm mưu quỷ kế thì bọn họ làm sao có thể thắng được Vũ Lâm vệ?"
Lăng Vân nhìn trên trận, nói: "Tả Kiêu vệ đã không còn là Tả Kiêu vệ trước đây nữa rồi..."
Kiêu Kỵ doanh mỗi ngày tổ chức bốn trận tranh tài, sau khi Tiêu Giác thắng trận đầu thì cũng không có việc gì, còn Đường Ninh là người của Binh Bộ phụ trách nên không thể rời sân. Trận đầu hắn vốn định thua, nhưng nếu Tiêu Giác muốn thắng thì thắng một trận cũng chẳng sao.
Quy tắc của Thập Lục Vệ thi đấu cũng giống như chơi cờ tướng, hai bên dùng chiêu thức gì cũng được, miễn là phải đảm bảo soái và tướng của mình không bị đối phương hạ, nếu soái và tướng bị ăn, thì cho dù còn lại mấy quân xe, quân mã, quân pháo thì đều bị xem là thua.
Mà thông qua phương thức này thắng được Tả Vũ vệ, người khác cùng lắm sẽ chỉ cảm thấy Tả Kiêu vệ có quỷ kế đa đoan, mà lần sau thì kế này không dùng được nữa, ảnh hưởng đến tỷ lệ cá cược gần như không đáng kể.
Tiêu gia.
"Thiếu gia đã về." Thấy Tiêu Giác từ ngoài vào, người gác cổng Tiêu gia lập tức hành lễ.
Tiêu Giác dừng bước, nhìn người kia hỏi: "Lão gia tử có ở nhà không?"
Người kia đáp: "Lão gia đang ở trong hoa viên."
Trong hoa viên Tiêu phủ, một ông lão lưng còng, tay cầm cuốc xới đất, đang chăm sóc mấy luống hoa. Trong hoa viên không có người hầu, bóng lưng ông lão trông hơi cô đơn.
Tiêu Giác đứng ở cổng hoa viên, bước chân chậm dần, cuối cùng dừng hẳn. Tiêu phủ chỉ có hai người là chủ, đương nhiên cũng không cần nhiều người hầu, người ít thì tòa nhà lớn lại càng có vẻ trống trải và tịch mịch, hắn thì có việc nên đi sớm về khuya, nếu không có Lục Nhã thường đến chơi cờ, uống rượu nói chuyện phiếm với lão gia tử, thì một mình ông không biết sẽ cô độc đến mức nào. Đây cũng là một trong những lý do mà dù có liên tục gặp phải nàng ngỗ ngược, hắn cũng vẫn không so đo với nàng.
Tiêu lão gia thả cuốc, quay lại nhìn hắn, hỏi: "Hôm nay không phải tỉ thí với Tả Vũ vệ sao, sao nhanh đã thua vậy rồi?"
"Thua gì chứ..." Tiêu Giác nhanh chân đi tới, nói: "Mấy người Tả Vũ vệ đó, đánh bại họ thì một nén nhang cũng không cần, thấy họ không đánh được thì ta về thôi..."
"Các ngươi thắng?" Tiêu lão gia nhìn hắn, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên, hỏi: "Chẳng lẽ ngươi bỏ độc vào đồ ăn của Tả Vũ Vệ?"
Tiêu Giác nhìn ông, hỏi: "Tả Kiêu vệ là quân của ông mà, đến cả quân của mình ông cũng không tin sao?"
"Chính vì bọn chúng là quân của ta, nên lão phu mới biết bọn chúng là thứ gì." Tiêu lão gia liếc hắn, hỏi: "Không phải bỏ độc... lẽ nào khi tỉ thí ngươi thừa lúc bọn chúng không để ý, trộm soái kỳ của Tả Vũ vệ à?"
"..." Tiêu Giác ho khan, nói: "Cái đó gọi là xuất kỳ bất ý, không đánh mà thắng mới là cảnh giới cao nhất của chiến thuật."
Tiêu lão gia nhìn hắn, hỏi: "Lại là cái thằng nhóc họ Đường kia dạy cho ngươi phải không?"
Tiêu Giác ưỡn ngực, hỏi: "Lẽ nào không thể do ta nghĩ ra sao?"
"Đầu óc của ngươi không được lanh lợi như vậy." Tiêu lão gia lắc đầu, nói: "Nếu là hạ độc thì ta còn tin là ngươi làm..."
"Ta..."
"Tiêu lão..." Tiêu Giác đang định giải thích thì bị người khác ngắt lời, hắn quay đầu lại, thấy Lục Nhã từ bên ngoài đi tới.
"Là Nhã Nhi à." Thấy Lục Nhã, Tiêu lão gia nở nụ cười, nói: "Vừa hay ngươi đến rồi, chơi mấy ván cờ với ông già này đi..." Nói xong ông lại liếc Tiêu Giác một cái, bảo: "Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, xuống bếp chuẩn bị đồ ăn đi, lát nữa ta muốn uống mấy chén với Nhã nhi..."
Tiêu Giác nhìn Lục Nhã một cái, lòng không vui rời đi.
Lúc hắn quay lại thì thấy lão gia đang nhìn hắn, ánh mắt không mấy thiện cảm. Tiêu lão gia nhìn hắn, với ánh mắt bất thiện, nói: "Nghe nói ngươi lừa của Nhã Nhi một nghìn lượng bạc?"
Tiêu Giác lập tức đáp: "Lừa gì chứ, là nàng thua ta!"
Hắn nhìn Lục Nhã, hỏi: "Ngươi muốn quỵt nợ à?"
Lục Nhã sợ hãi nhìn Tiêu lão gia, nói: "Tiêu lão, ông xem hắn kìa..."
"Ta đã dạy con thế nào, đến tiền của con gái cũng lừa..." Thấy Tiêu lão gia bắt đầu đảo mắt xung quanh như đang tìm binh khí tiện tay, Tiêu Giác lập tức nói: "Không có, ta chỉ đùa với nàng thôi, sao ta có thể thắng tiền của nàng chứ..."
"Như thế còn được." Tiêu lão gia nhìn hắn, mở hộp cờ ra, ngạc nhiên nói: "Mã của ông đâu rồi, ngươi cứ chơi với Nhã Nhi trước đi, ta lên thư phòng tìm xem."
"Mã của ông..."
Tiêu Giác vốn muốn nói là rõ ràng vừa thấy ông cất quân mã vào tay áo rồi, nhưng vừa định nói ra lại bị ánh mắt sắc bén của Tiêu lão gia dọa cho câm miệng.
Sau khi Tiêu lão gia rời đi, Lục Nhã mới nhìn hắn, nói: "Hiện tại ta không có nhiều tiền như vậy, nợ ngươi một nghìn lượng bạc, sau này ta từ từ trả cho ngươi."
Tiêu Giác nghĩ thầm trong lòng, từ từ là bao lâu, một tháng, một năm hay mười năm, mấy chục năm, nàng có nói rõ đâu, nếu mỗi ngày nàng chỉ trả cho hắn vài văn tiền, chẳng phải muốn trả đến cả đời sao?
Hắn hào phóng phất tay, nói: "Thôi bỏ đi, ta không cần."
"Không được!" Lục Nhã vỗ bàn, nói: "Ta nợ ngươi là ta nợ ngươi, ngươi yên tâm, đời này nhất định trả xong cho ngươi..."
Tiêu Giác nhìn nàng, nhớ đến lời Đường Ninh nói hôm nay, đột nhiên hỏi: "Ta có thể hỏi ngươi một câu không?"
Lục Nhã nhìn hắn, hỏi: "Câu gì, hỏi đi."
"Ta có một người bạn, cô ấy thích một người, nhưng cô ấy lại thường xuyên bắt nạt người đó..." Tiêu Giác ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: "Ngươi nói xem, cô ấy có phải bị bệnh không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận