Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 761: Không tranh

"Phùng tướng đổ, Đường gia xong, Khang Vương cũng đổi thành tự vương..." Tiêu Giác nhìn hắn, nói: "Từ khi ngươi vào kinh, số quan lại quyền quý thua trong tay ngươi không có đến một trăm thì cũng phải tám mươi, Hoài Vương so với ngươi, tính là cái gì, nếu hắn là dã thú, thì ngươi chính là dã thú trong loài dã thú..."
Đường Ninh đối với đánh giá "dã thú" này cũng không bài xích.
Bình thường thì dịu dàng ngoan ngoãn, đối xử với mọi người hòa ái, nhưng khi người khác thách thức đến giới hạn của mình, sẽ hóa thân thành mãnh thú nhắm người mà cắn xé, đó là ưu điểm, không phải khuyết điểm.
Đoan Vương cướp công lao của Hoài Vương, tiếp nhận bộ phận hắn quản lý, đại thắng một trận, Hoài Vương triệt để thành kẻ thất bại, hai ngày nay ngay cả phủ Hoài Vương cũng không hề bước chân ra ngoài.
Trong phủ Đoan Vương, Khang Vương ủ dột, Hoài Vương không chịu nổi một kích, Đoan Vương đang đắc ý cũng không kéo dài được bao lâu, đã có hạ nhân đến báo, có người đang náo loạn ở trước cửa Quốc Tử Giám.
"Ai gan chó lớn vậy, dám ở cửa Quốc Tử Giám gây sự?" Sắc mặt Đoan Vương trầm xuống, nói: "Toàn bộ bắt hết cho ta, đánh gãy chân rồi ném ra ngoài!"
Vị quan Quốc Tử Giám kia mặt lộ vẻ sầu khổ, nói: "Điện hạ, những người này không đánh được a..."
Đoan Vương nhướng mày, hỏi: "Vì sao?"
Vị quan kia nói: "Bẩm điện hạ, những người đang chặn Quốc Tử Giám, tất cả đều là học sinh quê Giang Nam ở lại kinh đô, sau lưng bọn họ là các quan viên gốc Giang Nam trong triều, tội danh ẩu đả giết người, không nha môn nào dám gánh cả..."
Người đọc sách có địa vị rất cao ở nước Trần, cho dù là một tú tài nhỏ bé, cũng có thể bàn luận về đại thần trong triều, những người này thường thích tụ tập thành nhóm, nếu bất mãn với chính sách nào của quốc gia, sẽ kéo nhau ra trước cửa nha môn kháng nghị, các nha môn đánh không được, chửi cũng không xong, từ trước đến nay vẫn đau đầu vì chuyện này.
Đoan Vương nhìn vị quan kia, hỏi: "Học sinh Giang Nam không lo học hành cho tốt, rảnh rỗi sinh nông nổi, chặn Quốc Tử Giám để làm gì?"
Vị quan Quốc Tử Giám kia giải thích: "Điện hạ có điều không biết, mấy ngày nay Hoài Vương, vâng theo mệnh lệnh của bệ hạ, tiến hành phân bổ lại chỉ tiêu cử nhân các châu, sau lần phân bổ này, số lượng cử tử mỗi khóa của Giang Nam giảm mạnh ba thành, cử tử Giang Nam đương nhiên không chịu, liền đến Quốc Tử Giám tụ tập gây rối, ép Quốc Tử Giám phải sửa đổi lại tỷ lệ chỉ tiêu cử tử của Giang Nam..."
Bởi vì tài nguyên giáo dục ở mỗi nơi không giống nhau, khoa cử của nước Trần, chỉ tiêu phân cho các châu là không đồng đều.
Những nơi chú trọng giáo dục như Giang Nam và kinh thành, nhân tài tụ tập, số lượng cử nhân được phân nhiều hơn một chút, còn những khu vực hẻo lánh như Phong Châu hay Thắng Châu thì lại ít hơn rất nhiều.
Thực tế, mỗi lần khoa cử, số lượng cử tử kinh thành và Giang Nam cộng lại đã chiếm đến hơn 70% tổng số cử tử cả nước.
Trong số các cử nhân này, có một bộ phận sau này sẽ nắm giữ những vị trí quan trọng trong triều, các châu phủ đều mong muốn có thêm quan viên gốc gác từ quê mình.
Đối với việc Giang Nam và kinh sư chiếm số lượng lớn chỉ tiêu cử tử như thế này, các châu tự nhiên có bất mãn, thường xuyên dâng sớ thỉnh cầu tăng thêm chỉ tiêu, mà bên này tăng thì bên kia tất yếu phải giảm, vì vậy các châu thường xuyên tranh giành sống chết, trong đó, Giang Nam và kinh sư tranh chấp kịch liệt nhất.
Đoan Vương biết những điều này, không hài lòng liếc vị quan kia một cái, nói: "Đây là quyết định của Hoài Vương, tìm bản vương làm gì?"
Vị quan kia bất đắc dĩ nói: "Bởi vì bây giờ Quốc Tử Giám nằm trong tay chúng ta..."
Trên mặt Đoan Vương lộ ra một chút phiền muộn, nói: "Vậy cho Giang Nam thêm chút chỉ tiêu, thế có được không?"
"Tuyệt đối không được..." Vị quan Quốc Tử Giám kia nói: "Sở dĩ Hoài Vương điều chỉnh chỉ tiêu cử nhân là vì sau chuyện biến cố ở Giang Nam, bệ hạ cảm thấy thế lực của phe Giang Nam trong triều quá lớn, muốn suy yếu đi, nếu chúng ta lại cho Giang Nam thêm chỉ tiêu, chẳng phải là đối nghịch với mệnh lệnh của vua sao?"
Vẻ mặt Đoan Vương tức giận, lớn tiếng nói: "Cái này không được, cái kia không được, ngươi muốn bản vương phải làm thế nào?"
Hắn vừa dứt lời, lại có một viên quan vội vàng chạy vào: "Điện hạ, điện hạ, không hay rồi..."
Đoan Vương thấy sắc mặt vị quan kia lo lắng, trong lòng lửa giận bùng lên, quát: "Lại có chuyện gì!"
Viên quan kia nói: "Hạ quan vừa mới biết được, không ít thân sĩ quyền quý ở kinh thành đang muốn liên danh tố cáo điện hạ..."
Đoan Vương giật mình, rồi giận dữ nói: "Vô duyên vô cớ, bọn họ tố cáo bản vương cái gì?"
Viên quan kia giải thích: "Để việc thu thuế của triều đình trở nên thuận tiện hơn, bệ hạ sai Hoài Vương đơn giản hóa hệ thống thuế, Hoài Vương bãi bỏ rất nhiều hạng mục thuế phí hỗn loạn, tuy trình tự này đơn giản hơn nhưng lại đụng chạm đến lợi ích của những hào phú ở nông thôn, sao bọn họ có thể chấp nhận được..."
Đoan Vương đứng run rẩy cả người, rốt cuộc cũng kịp phản ứng, nghiêm nghị nói: "Triệu Duệ, ngươi dám gài bẫy bản vương!"
. . .
Quốc Tử Giám bị học sinh Giang Nam chặn cửa, đã ba ngày không mở cửa.
Mấy quan viên thuộc hạ của Đoan Vương được điều động tạm thời để chỉnh sửa hệ thống thuế, mấy ngày nay bị các sớ vạch tội giống như tuyết rơi bay về Thượng Thư tỉnh.
Việc học sinh Giang Nam chặn cửa Quốc Tử Giám là có lý có cứ, số lượng cử nhân được phân cho các châu liên quan đến vị thế của châu đó trong triều đình sau này, Giang Nam một năm trước bởi vì Phùng tướng ngã ngựa, bị liên lụy rất nhiều, thế lực trong triều bị mất đi một nửa, bây giờ lại bị động đến số lượng cử nhân, điều này chẳng khác gì muốn nhổ tận rễ của bọn họ.
Bọn họ đương nhiên không thể nhịn được, oan có đầu nợ có chủ, chủ nợ chính là Quốc Tử Giám và Đoan Vương.
Chế độ thuế của nước Trần rất rườm rà, có nhiều chỗ ngay cả quan viên Hộ bộ cũng không hiểu rõ, một số hạng mục thuế tự nó cũng rất mơ hồ, nhập nhằng, việc thu thuế hàng năm của triều đình là một nhiệm vụ nặng nề.
Hoài Vương vâng lệnh Trần Hoàng, tinh giản hệ thống thuế, cái gì nên bỏ, cái gì nên giữ, ngay lập tức làm rõ các loại thuế, việc này có nghĩa là không còn chỗ hổng để luồn lách, đám hào phú quyền quý ở nông thôn trước kia vẫn được hưởng lợi, sao có thể chấp nhận được? Đoan Vương bây giờ là người phụ trách chuyện này, thì nỗi oan này, hắn chắc chắn phải gánh chịu.
Hai chuyện này đều không dễ giải quyết, người đọc sách nếu liên kết lại với nhau, đến triều đình cũng phải đau đầu, hoàng quyền không thể xuống đến cơ sở, nước Trần từ cấp huyện trở xuống, thực tế là dựa vào lực lượng của hào phú quyền quý ở địa phương, sức mạnh của bọn họ không thể khinh thường.
Tóm lại, mấy ngày nay kinh thành bị bao trùm bởi không khí u ám, sớ từ Thượng Thư tỉnh xem cũng không hết, Đường Ninh dứt khoát xin nghỉ ốm hai ngày, ở nhà bầu bạn với lão bà.
Qua chuyện này có thể thấy, Đoan Vương và Hoài Vương ít nhất kém nhau đến mười Khang Vương.
Hai cái nồi đen lớn này, với thân phận và địa vị của Hoài Vương lúc đầu, vốn không dễ dàng mà gánh lên được, ngay cả một người như Đoan Vương đã bước một chân vào Đông Cung cũng bị ép đến khó thở.
Mấy ngày trước hắn có vẻ chiếm tiện nghi, thực chất chỉ là gánh tội thay cho Hoài Vương.
Đường gia vì Đoan Vương mà nghĩ ra chiến lược rụt đầu rụt cổ, ngay cả Đường Ninh cũng thấy không tệ, địch không động ta không động, con rùa không nhúc nhích thì mới sống lâu được, Đoan Vương rõ ràng còn không bằng một con rùa có tầm nhìn xa trông rộng.
. . .
Trong Ngự Thư phòng, Trần Hoàng nhìn đống sớ dày đặc từ Thượng Thư tỉnh, tức giận nói: "Trẫm rốt cuộc sinh ra cái thứ quái gì vậy!"
Ngụy Gian tiến lên, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ bớt giận..."
"Truyền ý chỉ của trẫm, bảo Đoan Vương trở về phủ nghỉ ngơi, đừng nhúng tay vào chuyện triều chính nữa." Trần Hoàng phất tay, nói: "Ngoài ra, triệu Hoài Vương vào cung..."
Một lát sau, Hoài Vương đứng trong Ngự Thư phòng, chắp tay với Trần Hoàng, nói: "Thưa phụ hoàng, hai chuyện này rất lớn, nhi thần vốn định tiến hành theo trình tự, không ngờ hoàng huynh lại nôn nóng như vậy, sự việc đã đến nước này, nhi thần cũng không có cách nào."
Trần Hoàng nhìn hắn, nhíu mày nói: "Hắn có bao nhiêu cân lượng ngươi chẳng lẽ không rõ? Việc triều chính quan trọng như vậy, hắn đòi thì ngươi cho ngay sao?"
Hoài Vương khom người thấp hơn, nói: "Trưởng ấu có thứ tự, nếu hoàng huynh muốn, nhi thần sao có thể không đưa cho chứ?"
Trần Hoàng nhìn hắn, giận dữ nói: "Với cái tính tình gì cũng không tranh giành của ngươi, khi nào mới chịu sửa đổi hả!"
(PS: Mấy ngày nay thân thể không khỏe lắm, buổi sáng đi bệnh viện, hẹn lịch kiểm tra, buổi chiều về mới bắt đầu viết, mọi người cũng phải giữ gìn sức khỏe nhé, cái gì cũng là hư ảo, mạng chó mới là quan trọng nhất...)
Bạn cần đăng nhập để bình luận