Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 800: Bình định

Chương 800: Bình định
Nếu là ở thời điểm bình thường, bị Khang Vương chửi là súc vật, Đoan Vương chắc chắn sẽ phản công lại. Nhưng giờ khác xưa rồi, hiện tại Khang Vương liên kết phản quân đã bao vây bọn hắn lại, chống lại mệnh lệnh của hắn chẳng khác nào tìm đường chết.
Đoan Vương quay đầu nhìn khắp xung quanh, thấy những quân phản loạn kia vũ khí lóe sáng, sắc mặt càng thêm trắng bệch, nhìn Khang Vương, lập tức nói: "Ta là chó, ta chính là chó, ngươi coi như ta là một con chó, tha cho ta đi..."
Trần Hoàng nhìn hắn, trong ánh mắt khó nén vẻ thất vọng, nghiến răng nói: "Cho trẫm đứng lên, lòng can đảm của ngươi đâu!"
Đoan Vương không để ý đến Trần Hoàng, nhìn Khang Vương, run giọng nói: "Hoàng huynh đừng giết ta..."
Khang Vương nhìn hắn, giật giật khóe miệng, nói ra: "Ngươi không biết ngươi như vậy, càng giống một con chó rồi?"
"Uông uông uông..." Đoan Vương sủa mấy tiếng, cười khan nói: "Như vậy có phải càng giống không?"
"Ha ha ha..." Khang Vương nhìn hắn, nhịn không được ngửa mặt lên trời cười lớn.
"Đây chính là thái tử mà ngươi chọn?" Ngừng cười, hắn lại nhìn Đoan Vương một cái, ánh mắt hướng về phía Trần Hoàng, có chút trào phúng mà hỏi: "Rốt cuộc ta không bằng hắn ở chỗ nào, chẳng lẽ chỉ vì năm xưa Đường gia giúp ngươi làm nhiều trò buồn nôn?"
Trần Hoàng nhìn hắn, lắc đầu, nói ra: "Trẫm không ngờ tới, nhi tử của trẫm lại thành ra thế này..."
Khang Vương nhìn về phía hắn, hỏi: "Ta thành ra thế này, không phải là do ngươi ép sao?"
Trần Hoàng ánh mắt hơi lạnh, hỏi: "Trẫm ép ngươi thế nào?"
Khang Vương nhìn hắn, sắc mặt đột nhiên trở nên hung ác, chỉ vào Đoan Vương, lớn tiếng nói: "Nếu ngươi có thể công bằng với ta, cho dù không có ý định nhắm vào tên lợn này, cũng sẽ không có ngày hôm nay!"
"Từ nhỏ đến lớn, ngươi thích nhất là Triệu Minh, cái gì tốt đều cho hắn, ngươi từng nghĩ đến cảm nhận của ta không?" Khang Vương nhìn hắn, hỏi: "Ta chỉ hỏi phụ hoàng một câu, đến cùng ngươi có hay không, dù chỉ một lần nghĩ đến chuyện truyền ngôi cho ta?"
Trần Hoàng nhìn hắn, mở miệng nói: "Trẫm cho ngươi thêm một cơ hội, bảo bọn chúng bỏ vũ khí xuống, trẫm có thể tha cho bọn chúng khỏi chết."
"Ngươi cho rằng ngươi vẫn là hoàng đế cao cao tại thượng sao!" Khang Vương nghe vậy, đột nhiên nổi giận, gân xanh trên trán hắn giật giật, đưa tay chỉ Trần Hoàng, nghiêm nghị nói: "Lão tử ghét nhất là cái vẻ cao cao tại thượng của ngươi, ngươi cho rằng mình thật sự là thiên tử, ngươi cho rằng những công tích vừa nãy ngươi ca tụng đều là do một mình ngươi làm, những công tích đó đều là do họ Đường đánh xuống, ngươi còn mặt mũi tế trời, còn mặt mũi khoe khoang, ngươi còn biết xấu hổ hay không hả?"
Sắc mặt Trần Hoàng đen như đáy nồi, nhìn Đường Ninh, hỏi: "Còn đang chờ gì?"
Đường Ninh sắc mặt phức tạp liếc nhìn Khang Vương, nói ra: "Tới..."
Lời hắn vừa dứt, dưới chân tế đàn bỗng nhiên chấn động. Sự chấn động này rất nhỏ, phải nhìn kỹ mới phát hiện ra chấn động không phải ở tế đàn, mà là ở đất đai xung quanh, từng bóng người từ phía trước tràn ra, xông lên trước nhất, chính là Tiêu Giác.
Khang Vương quay đầu nhìn một cái, sắc mặt đại biến, lớn tiếng nói: "Bắt hoàng đế trước!"
Hắn vừa dứt lời, mông đã bị người đá một phát, cả người hắn trực tiếp bị đạp bay, ngã xuống dưới chân Trần Hoàng. Mấy tên binh sĩ sau lưng Khang Vương nhanh chóng xông lên trước, đè chặt Khang Vương. Một người cầm đầu quỳ một chân trên đất, ôm quyền nói: "Tả Kiêu vệ trung lang tướng Trần Chu, tham kiến bệ hạ, tham kiến Đại tướng quân!"
Đường Ninh vừa nãy đã thấy Trần Chu, nghĩ rằng hắn đã trà trộn vào từ đêm qua, nên dù bị Hữu Tây Môn vệ bao vây, hắn cũng không hề hoảng sợ. Dù Khang Vương có phát điên muốn chém Trần Hoàng trước, hắn cũng sẽ không sao cả, dù sao lão Trịnh cũng ở ngay gần đó, hơn nữa hắn còn mặc nhuyễn giáp, đao kiếm bình thường khó có thể gây tổn hại.
Khang Vương bị bắt, phía sau lại có binh lực gấp đôi vây quanh, chưa tới một nghìn tên tướng sĩ Hữu Tây Môn vệ lập tức luống cuống tay chân, nhìn trái ngó phải, không biết phải làm thế nào.
Đường Ninh nhìn Trần Hoàng, trao đổi ánh mắt với hắn xong thì tiến lên, lớn tiếng nói: "Bệ hạ có lệnh, bây giờ ai bỏ vũ khí xuống, sẽ được miễn tội chết, ta đếm ba tiếng, ai chống cự sẽ bị tru di cửu tộc, giết không tha!"
Trong lúc đám người Hữu Tây Môn vệ còn đang nhìn nhau thì trong tế đàn đã có âm thanh vang vọng.
"Một!"
"Hai!"
Khi Đường Ninh hô đến "Hai", bên tai đã truyền đến những tiếng binh binh bang bang, Khang Vương đã bị bắt, bọn chúng rắn mất đầu, nghe nói có thể miễn tội chết thì căn bản không kịp suy nghĩ thêm nữa, nhao nhao vứt vũ khí, quỳ rạp xuống đất. Tiêu Giác phất tay, Tả Kiêu vệ cùng nhau xông lên, bắt giữ hết bọn người này.
Tiêu Giác nhanh chóng đi đến phía trước, quỳ một chân xuống, lớn tiếng nói: "Mạt tướng cứu giá chậm trễ, xin bệ hạ trách phạt!"
"Đứng lên đi." Trần Hoàng phất tay, sau đó liếc nhìn Khang Vương, nói: "Đem hắn áp giải đi." Nói xong, hắn không quay đầu lại đi về phía cung điện phía trước tế đàn.
Nguy cơ đã được giải trừ, Đoan Vương từ dưới đất bò dậy, hung hăng đá lên người Khang Vương một cước, tức giận nói: "Ngươi còn dám tạo phản!" Hắn vừa đá vừa nói: "Nói ta là chó, nói ta là heo, nhìn xem bộ dạng của ngươi bây giờ, ngươi mới là heo, cả nhà ngươi đều là heo, còn không bằng chó heo!"
Khang Vương cúi đầu, không nói một lời mặc cho Đoan Vương đấm đá vào người. Ánh mắt của hắn đã tan rã, không còn chút sinh khí.
Đường Ninh phất tay, liền có người kéo Đoan Vương đi. Khang Vương rốt cục ngẩng đầu, nhìn Đường Ninh, hỏi: "Sao ngươi biết?"
Đường Ninh nhìn hắn, nói: "Đoán."
"Ngươi vẫn là ngươi." Khang Vương thở dài một hơi, đứng lên, vỗ vỗ bụi trên người, nhìn hắn, kính nể nói: "Đoán chuẩn thật." Nói xong, hắn chỉnh lại quần áo, ngẩng đầu, hướng về phía cung điện đi tới.
Triệu Viên đứng bên cạnh Đường Ninh, sắc mặt trắng bệch, ngẩng đầu nhìn Đường Ninh, hỏi: "Tiên sinh, hoàng huynh muốn giết phụ hoàng cùng chúng ta sao?"
"Không sao." Đường Ninh xoa đầu hắn, nói: "Ngủ một giấc đi, ngủ một giấc sẽ ổn thôi."
Phúc Vương liếc Đường Ninh một cái, rồi đi lên trước, trấn an các quan viên quý tộc vẫn còn hoảng sợ trong biến cố vừa rồi. Hắn giao Triệu Viên đang ngủ say cho Trần Chu chăm sóc, nhìn khung cảnh hỗn độn xung quanh, thở dài, đi ra khỏi tế đàn, đi đến một nơi nào đó trên vách núi, trong không khí mùi máu tanh mới phai nhạt bớt. Từ đây mơ hồ có thể nhìn thấy tiếng la giết dưới núi, khi tín hiệu pháo ở Tây Sơn được bắn lên đồng nghĩa với việc xảy ra chuyện trên tế đàn, khi đó cấm vệ trong kinh thành, trừ một đội Vũ Lâm vệ ra, sẽ đều tập trung về phía dưới Tây Sơn, dù Tả Hữu Tây Môn vệ có phản thì cũng sẽ bị khống chế trong thời gian ngắn.
Trong tế đàn, đông đảo các quan viên quý tộc cuối cùng cũng thoát khỏi nguy cơ, tụ tập lại một chỗ, trên mặt vẫn còn vẻ kinh hãi, thỉnh thoảng lại nhìn về phía tế đàn và cung điện phía sau, xì xào bàn tán. Lần tế điển này, triều đình đã chuẩn bị rất chu đáo, nhưng không ai ngờ rằng, Khang Vương sẽ tạo phản ngay trong tế điển... Điều này khiến lần tế điển này càng dễ khiến người khác nhớ tới, mọi người không nhớ tới chuyện bệ hạ muốn tuyên dương công tích trên tế đàn mà là việc Khang Vương liên kết cấm quân tạo phản trên tế điển. Dù tạo phản không thành công nhưng trong sử sách, đây chắc chắn sẽ là một sự kiện lớn không thể nào tránh khỏi trong thời gian bệ hạ chấp chính.
Mọi chuyện xảy ra trên Tây Sơn, bách tính trong kinh thành không hề hay biết. Chỉ là có không ít người giật mình vì tiếng động truyền đến từ phía tây, sau đó bị các việc khác làm phân tán, liền nhanh chóng quên chuyện này. Chỉ là một lát sau, cấm vệ từ trong cung ùa ra, một lần nữa phá vỡ sự yên tĩnh của kinh thành. Nhìn Vũ Lâm vệ vội vàng ra khỏi thành, đến lúc này, mới có người ý thức được, hình như có chuyện lớn gì đó đã xảy ra.
Trong Hoài Vương phủ. Hoài Vương đứng dưới tán cây, ánh mắt nhìn về phía tây, đứng lặng rất lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận