Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 933: Tiểu Uyển gặp người quen

Chương 933: Tiểu Uyển gặp người quen
Đường Ninh từ trong tay Ba Cáp Nhĩ nhận lấy quốc thư, từ từ mở ra, phát hiện quốc thư kia đúng là dùng chữ Hán viết thành.
Nội dung quốc thư rất ngắn gọn, nói thẳng quốc gia Tiểu Uyển trên dưới hoan nghênh thủ lĩnh quân đội liên bang Tây Vực đến Tiểu Uyển thành, phía dưới quốc thư có ấn giám của quốc chủ Tiểu Uyển.
Đường Ninh cất quốc thư, cùng lúc đó, Thả Mạt, Xa Sư mấy vị quốc chủ đang thảo luận đến giai đoạn gay cấn, bọn hắn đều nhận sự bức bách cùng uy hiếp của Đại Nguyệt, rất tức giận với việc Đại Nguyệt thừa cơ cháy nhà mà đi hôi của.
Đường Ninh giơ tay lên, hướng xuống ép xuống, nói: "Mọi người bình tĩnh một chút đã."
Hắn ở trong liên bang Tây Vực vô cùng có uy tín, mọi người nghe vậy, lập tức ngừng thảo luận.
Đường Ninh nhìn bọn họ, nói: "Đại Nguyệt và liên bang của ta như nước với lửa, sớm muộn cũng sẽ trở thành họa lớn của liên bang, chờ đến lúc bọn chúng rảnh tay báo thù, không bằng chúng ta tiên hạ thủ vi cường, thừa dịp quốc gia Đại Nguyệt trống rỗng, cướp đoạt chính quyền Đại Nguyệt."
"Thủ quân anh minh!"
"Đây là cơ hội ngàn năm có một của chúng ta!"
Quốc chủ các quốc gia trên mặt đều lộ vẻ kích động, nếu thật sự có thể chiếm lấy Đại Nguyệt, thì Tây Vực sẽ không có lực lượng nào có thể lung lay bọn họ.
Quốc chủ Thả Mạt nhìn Đường Ninh, nói: "Hết thảy đều do thủ quân làm chủ."
Đường Ninh sớm muộn gì cũng rời khỏi Tây Vực, sự phát triển của liên bang Tây Vực vẫn là phải dựa vào bọn họ, lần này động thủ với Đại Nguyệt, coi như là tôi luyện cho bọn họ.
Hắn nhìn quốc chủ Thả Mạt, lắc đầu nói: "Ta có một chuyện quan trọng, muốn đi Tiểu Uyển một chuyến, chuyện của liên bang, giao lại cho các ngươi."
Quốc chủ Thả Mạt hai mắt sáng lên, nói: "Thủ quân có con mắt nhìn xa trông rộng, nếu có thể kết minh với Tiểu Uyển, cơ hội của chúng ta sẽ càng lớn hơn một chút."
Đường Ninh cũng không giải thích gì với bọn họ, so với Đại Nguyệt, bọn họ dường như không có nhiều sự phòng bị đối với Tiểu Uyển.
Điều này có thể là do Tiểu Uyển và Đại Nguyệt tuy cũng chiếm đoạt rất nhiều quốc gia, nhưng Tiểu Uyển không giống Đại Nguyệt, chia bách tính trong nước thành đủ loại khác biệt, coi dân của các quốc gia khác là dân đen, mà lại đối xử bình đẳng, coi tất cả mọi người là bách tính của Tiểu Uyển, hưởng đãi ngộ như dân Tiểu Uyển gốc.
Trước khi rời đi, Đường Ninh cũng thảo luận với bọn họ rất nhiều chi tiết liên quan đến sự phát triển của liên bang Tây Vực.
Hắn mượn lực của liên bang đã đạt được mục đích của mình, cũng coi như đã trải đường đi cho bọn họ, theo như nhu cầu của đôi bên, ai cũng không nợ ai.
Vì trong lòng lo lắng chuyện kia đã lâu, đoàn người thu thập hành lý, vào ngày thứ hai liền lên đường tiến đến thành Tiểu Uyển.
Cùng lúc đó, một tin tức còn gây chấn động hơn cả việc thành lập liên bang Tây Vực, trong thời gian cực ngắn đã lan khắp Tây Vực.
Đại Nguyệt, siêu cấp cường quốc của Tây Vực, phái liên quân Vu Điền và Cô Mặc đi thảo phạt liên bang Tây Vực, lại bị liên bang đánh cho tan tác, bỏ chạy khắp nơi, hơn phân nửa đều trở thành tù binh của liên bang.
Thực lực của liên bang Tây Vực vừa mới thành lập, lại một lần nữa đổi mới nhận thức của mọi người.
Mặc kệ Đại Nguyệt có muốn thừa nhận hay không, thì liên bang Tây Vực đã trở thành ngôi sao mới nổi lên trên đại mạc.
Tuy xét về số người và binh lực thì bọn họ vẫn còn kém xa so với ba siêu cường quốc Tiểu Uyển, Đại Nguyệt và Ô Tôn, nhưng phần lớn binh lực của ba nước này bây giờ đều đang giằng co, căn bản không có thời gian để ý đến chuyện khác, mà ngược lại liên bang Tây Vực lại có thêm thời gian để phát triển.
Nhưng không hề nghi ngờ chính là, siêu cường quốc Đại Nguyệt lần này bị người ta cho một cái tát đau điếng vào mặt, mặt mũi mất hết.
Không nghi ngờ gì, Đại Nguyệt bị thiệt hại lớn như vậy, tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho liên bang Tây Vực.
Một khi bọn họ đánh bại Tiểu Uyển, rảnh tay, e rằng đó sẽ là ngày tận thế của liên bang Tây Vực.
Thành Đại Nguyệt.
Quốc chủ Đại Nguyệt ngồi trên vị cao, sắc mặt âm trầm như muốn nhỏ cả nước xuống, đám người hầu nơm nớp lo sợ đứng trong điện, cúi đầu thật sâu, đến cả hơi thở cũng chậm lại.
Một người quỳ trước mặt quốc chủ Đại Nguyệt, run giọng nói: "Liên quân Vu Điền và Cô Mặc 10.000 người, chỉ trốn về 800, số còn lại đều bị chúng bắt làm tù binh..."
Rầm!
Quốc chủ Đại Nguyệt nổi cơn thịnh nộ, đột nhiên ném chén trà đi, đập vào đầu người kia, trán hắn lập tức rách ra, máu chảy ròng ròng.
"Liên bang Tây Vực, các ngươi muốn chết!" Mặt quốc chủ Đại Nguyệt đầy vẻ lạnh lẽo, gằn từng chữ.
Hắn rất muốn bây giờ liền phái mười vạn đại quân, san bằng cái liên bang chết tiệt kia, nhưng hắn cũng chỉ có thể nghĩ vậy mà thôi.
Chín thành tinh nhuệ của Đại Nguyệt, đều đang giằng co với Tiểu Uyển, trong thời gian ngắn không thể thoát thân được, nếu như hắn điều động những binh mã này về, thì Ô Tôn thế cô lực mỏng sẽ ngay lập tức bị Tiểu Uyển tiêu diệt, rồi sau đó đến lượt Đại Nguyệt của bọn họ.
Bây giờ ngay cả liên quân Vu Điền và Cô Mặc cũng bị liên bang Tây Vực đánh bại, trong nước Đại Nguyệt chỉ còn lại mấy ngàn quân đồn trú, dùng để duy trì an ninh hàng ngày, không có khả năng ra khỏi thành thảo phạt bọn chúng, huống chi, ngay cả Vu Điền liên thủ với Cô Mặc còn thất bại, mấy ngàn quân đồn trú này đi lên cũng chỉ là chịu chết mà thôi.
Những người này nếu như bị Tiểu Uyển đánh bại thì không sao, nhưng đánh bại bọn chúng lại là những tiểu quốc mà trước nay hắn chưa từng để trong mắt, đường đường Đại Nguyệt, chưa từng phải nhận vũ nhục như vậy?
Giờ phút này, trong lòng hắn đã quyết định, một khi Đại Nguyệt rảnh được binh lực, trước tiên sẽ tiêu diệt cái liên bang Tây Vực cuồng vọng này.
Một lão giả đứng bên dưới hắn, mặt lộ vẻ lo lắng, nói: "Ngay cả liên quân Vu Điền và Cô Mặc cũng không làm gì được bọn họ, có thể thấy liên bang Tây Vực này đã có thực lực của một cường quốc hạng Giáp rồi, chúng ta có cần phải làm chút chuẩn bị không?"
Quốc chủ Đại Nguyệt nhìn lão giả, hỏi: "Làm chuẩn bị gì?"
Lão giả kia nói: "Bây giờ đại quân Đại Nguyệt ở bên ngoài, trong nước chỉ có mấy ngàn binh mã, nếu như liên bang Tây Vực kia nhân cơ hội này xâm phạm, thì thành Đại Nguyệt sẽ nguy hiểm..."
Quốc chủ Đại Nguyệt lạnh lùng nhìn ông ta một cái, khinh thường nói: "Cho chúng mười cái lá gan chó, bọn chúng cũng không dám..."
Không nói đến việc liên bang Tây Vực có lá gan đó hay không, Đại Nguyệt tuy đại quân ở bên ngoài, nhưng trong thành vẫn còn 200.000 bách tính thường trú, không có 100.000 binh mã tinh nhuệ trở lên, thì mơ tưởng công phá tường thành Đại Nguyệt.
Hắn không hề che giấu sát ý trên mặt, giọng nói lạnh lẽo: "Để các ngươi lại đắc ý thêm mấy ngày!"
Tiểu Uyển quốc trước đây chỉ là một quốc gia có vài trăm bách tính, quốc gia này ban đầu ở không xa Thả Mạt, về sau dần dần lớn mạnh lên, mới một đường bành trướng về phía tây, thành Tiểu Uyển cũng chuyển về phía tây mấy trăm dặm.
Bây giờ Tiểu Uyển, lại là một quốc gia đa dân tộc cùng sinh sống, những quốc gia lớn nhỏ bị bọn họ chiếm đoạt, trong hơn hai mươi năm nay, đã hoàn toàn hòa nhập vào Tiểu Uyển, không thể không nói, trong chuyện này, cách làm của Tiểu Uyển, cao minh hơn Đại Nguyệt rất nhiều.
Đường Ninh và Đường Yêu Yêu từ Ô Tham xuất phát, vòng qua chiến trường Tam quốc, mất hơn nửa tháng, mới đến được thành Tiểu Uyển.
Nhìn tường thành nguy nga phía trước, cùng dòng người như nước, trong một thoáng Đường Ninh còn tưởng mình đã trở lại kinh sư.
Tường thành cao mấy trượng, không phải là kiểu dùng đất vàng đắp như các quốc gia khác ở Tây Vực, mà toàn thân đều dùng đá xanh xây thành, loại tường thành này vô cùng kiên cố, với nhân khẩu và binh lực của Tiểu Uyển, chỉ cần cố thủ bên trong tường thành, khi lương thực đầy đủ, thì dù có tập hợp binh lực của tất cả các quốc gia Tây Vực, cũng khó lòng công phá tòa thành này.
Nhưng tại Tây Vực chủ yếu là sa mạc đất vàng, đá xanh lại vô cùng hiếm, phải mua từ nước Trần, sau đó tốn rất nhiều công sức vận chuyển, e rằng dù là Đại Nguyệt hay Ô Tôn cũng không có thủ bút như vậy.
Đường Ninh đứng ở cửa thành một hồi, rất nhanh có vài chục người từ bên trong đi ra.
Lần này, hắn mang thân phận thủ lĩnh quân đội liên bang Tây Vực, đến Tiểu Uyển để viếng thăm chính thức, lúc còn cách thành Tiểu Uyển mười dặm, Ba Cáp Nhĩ đã vào thành báo trước.
Những người từ trong thành ra có cả nam cả nữ, nhìn trang phục của họ thì có lẽ là quan viên Tiểu Uyển.
Một viên quan đi lên trước, mỉm cười với hắn, dùng tiếng Hán vô cùng chuẩn xác nói: "Bản quan là Lễ bộ Thị lang, thủ quân giá lâm, chúng ta không tiếp đón từ xa được..."
Đường Ninh cùng hắn khách sáo vài câu, ánh mắt lơ đãng đảo qua, nhìn về một người phía sau hắn, thân thể chợt chấn động, vẻ mặt hiện lên sự kinh ngạc.
Người kia đón ánh mắt của hắn, chậm rãi đi lên trước, Lễ bộ Thị lang thấy vậy, cung kính lùi sang một bên.
Người kia mỉm cười, nhìn Đường Ninh, có chút chắp tay, nói: "Đường đại nhân, đã lâu không gặp."
Đường Ninh nhìn người kia, lẩm bẩm: "Từ tiên sinh..."
《 PS: Không cẩn thận bị ngã, xương cùng bị gãy, một thời gian dài sẽ phải nằm trên giường, lần này mọi người không cần đánh gãy chân của ta để cho ta an tâm gõ chữ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận