Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 402: Đêm tối thăm dò vương phủ

Chương 402: Đêm tối thăm dò vương phủ
Thương Châu nằm ở phía nam Sở quốc, tuy không phải là một châu phủ trù phú, nhưng mấy năm liền mưa thuận gió hòa, không có tai họa lớn, dân chúng an cư lạc nghiệp, cuộc sống cũng không có khó khăn.
Đương nhiên, đó là Thương Châu trước kia, bây giờ Chu Vương tạo phản ở Thương Châu, triều đình sắp phái đại quân đến bao vây tiêu diệt, toàn bộ khu vực Thương Châu, đều sẽ trở thành chiến trường chém giết.
Sự loạn ở Thương Châu vừa bùng nổ, liền có một số sơn tặc thừa cơ nổi lên, cướp bóc dân lành, phát tài bất nghĩa.
Dân chúng bên ngoài thành Thương Châu, vì tránh họa, mấy ngày trước đã bỏ chạy tứ tán, có người chạy về kinh đô, có những nhà khá giả thì tạm lánh vào trong thành, tìm một chỗ dung thân.
Chu Vương tuy tạo phản, nhưng cũng tự xưng là quân chính nghĩa, sẽ không làm khó dân chúng, trong thời gian ngắn, trong thành Thương Châu đã tập trung rất nhiều người.
Dân chúng chỉ mong triều đình mau chóng thu phục Thương Châu, sớm trả lại sự yên bình cho thiên hạ.
Bên ngoài thành Thương Châu, dân tị nạn khắp nơi, trên quan đạo, thỉnh thoảng có xe ngựa xếp hàng dài vào thành, ở cửa thành, có binh lính kiểm tra thân phận của bọn họ một cách nghiêm ngặt.
Một đội thương nhân chỉ có hơn mười người, đang xếp hàng ở phía sau chờ vào thành.
Người đứng đầu đội thương nhân là một người đàn ông trung niên, nhìn cửa thành Thương Châu, thở phào một hơi, lẩm bẩm nói: "Cuối cùng cũng đến thành Thương Châu, nếu chậm thêm hai ngày, đại quân triều đình kéo tới, e rằng cửa thành này sẽ không mở nữa."
Hắn vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía sau một thanh niên, nói: "Đường huynh đệ, dọc đường đi nhờ có các ngươi, nếu không có các ngươi, chúng ta e là đã gặp nạn trên đường."
Đường Ninh phất phất tay, nói: "Chỉ là gặp chuyện bất bình mà thôi, Trương đại ca khách khí rồi."
Hắn cùng Lý Thiên Lan, Hoàn Nhan Yên và lão Trịnh rời khỏi đại quân, đi ngày đêm không nghỉ, trên đường gặp một đám sơn tặc cướp bóc đội thương nhân, liền tiện tay giải cứu bọn họ, lúc này cách thành Thương Châu không xa, bây giờ cả bốn người bọn họ đều không có thân phận thích hợp, không tiện vào thành, nương nhờ đội thương nhân thì có thể theo vào, Đường Ninh suy nghĩ một chút liền ở lại, cùng đội buôn nhỏ này vào thành.
Để tránh bị nghi ngờ, hắn nói với bên ngoài rằng Lý Thiên Lan và Hoàn Nhan Yên là muội muội của hắn, còn lão Trịnh thì đóng vai người tùy tùng.
Hán tử họ Trương quay đầu nhìn một chút, mới nói: "Chuyện bỏ trốn này nói ra không hay, theo ta thấy, ngươi cùng hai vị em gái ở bên ngoài trốn hai năm, sinh mấy đứa con, rồi gạo nấu thành cơm, lúc đó trở về, cha vợ có không đồng ý cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt..."
Đường Ninh giật mình, nói: "Trương đại ca hiểu lầm, họ thật sự là muội muội ta."
Hán tử họ Trương khoát tay, nói: "Ôi, Trương đại ca này vào Nam ra Bắc, chuyện gì mà chưa thấy qua, có điều, chuyện như ngươi mang theo hai cô nương bỏ trốn thì ta vẫn là lần đầu thấy đấy."
Đường Ninh giải thích: "Trương đại ca, thật sự không phải như vậy..."
"Ngươi đừng có chối nữa." Hán tử họ Trương nhìn Lý Thiên Lan, quay đầu nói: "Cô nương kia nhìn ngươi bằng ánh mắt không đúng, đâu có người em gái nào nhìn anh trai mình như vậy... nhưng mà còn một cô nương kia, Đường huynh đệ còn phải cố gắng thêm chút, trông nàng đúng là con ngựa bất kham, không dễ thuần phục..."
"Ngươi nói cái gì!" Hoàn Nhan Yên đã sớm nghe không nổi nữa, nhưng vì không để lộ thân phận nên nín nhịn, nghe người kia lại còn nói nàng là ngựa, cũng không nhịn được nữa, nhảy dựng lên muốn phát tác, nhưng lại bị Lý Thiên Lan kéo lại.
Cứ tiếp tục nói chuyện bát quái với gã hán tử này, không biết hắn còn suy diễn ra những chuyện gì, Đường Ninh nhẹ gật đầu, nói: "Ta sẽ cố gắng."
Ở cửa thành, khi đoàn xe đến gần, một tên lính gác cửa tiến lên trước, lạnh nhạt nói: "Giấy thông hành đâu?"
Hán tử họ Trương vội đưa giấy thông hành đến, lại nhìn phía sau, nói: "Còn không mau lấy giấy thông hành ra, đưa cho vị quan gia này kiểm tra!"
"Không cần!" Tên lính liếc mắt nhìn hắn, nói: "Các ngươi là một bọn phải không, phía sau còn bao nhiêu người đang chờ kìa, từng người kiểm tra thì đến khi nào xong, mau đi đi..."
Đường Ninh vốn đã chuẩn bị ngân lượng cùng lý do hối lộ, không ngờ tên lính gác cửa này lại vô trách nhiệm như vậy, khiến hắn còn được bỏ qua bước này.
Trong thành Thương Châu, cũng là một mớ hỗn loạn, người dân sắc mặt hoảng hốt, trên đường phố thỉnh thoảng có binh sĩ vũ trang đầy đủ chạy qua.
"Nghe nói trong quân lại có người nổi loạn!"
"Mấy ngày nay đã xảy ra bao nhiêu lần rồi..."
"Đại quân triều đình còn chưa tới, trong quân đã nổi loạn nhiều lần như vậy, căn bản không thắng được rồi..."
Đi trên đường, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nghị luận của người dân.
Còn chưa đánh đã có người phe mình làm phản, đủ để thấy lòng dân oán thán Tín Vương đến mức nào, đây là một cuộc chiến không có phần thắng, trừ phi Chu Vương là kẻ ngốc mới chọn thời điểm này để tạo phản.
Vậy có thể thấy, phong mật tín mà Lý Thiên Lan nhận được có lẽ là thật.
Hoàn Nhan Yên có chút trầm mặc, nàng đã biết mục đích Đường Ninh mang mình tới đây, cũng thấy cảnh người dân tị nạn chạy tứ tán ven đường, giờ phút này đang cắn môi dưới, vẻ mặt xoắn xuýt giãy dụa.
Trong các khách sạn ở thành Thương Châu, đều đông nghịt khách, vất vả lắm mới tìm được một khách sạn vắng vẻ, mà cũng chỉ có hai phòng, Đường Ninh cùng lão Trịnh một phòng, Lý Thiên Lan cùng Hoàn Nhan Yên một phòng.
Trên đường đi không nghỉ ngơi được bao nhiêu, vào khách sạn xong, Đường Ninh lên giường nghỉ ngơi dưỡng sức trước.
Ngồi ngựa đường dài, mông hắn sắp bị xóc hỏng, chắc chắn Lý Thiên Lan cũng chịu không nổi, trong bốn người, lão Trịnh thì ngồi yên một chỗ, Hoàn Nhan Yên lên ngựa thì cứ như khỉ, nhảy nhót tưng bừng, không hổ là người thảo nguyên, kỹ năng cưỡi ngựa cực kỳ điêu luyện.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, tinh thần sảng khoái, Đường Ninh gõ cửa phòng bên cạnh, khi đến thì phát hiện Lý Thiên Lan đã thay một bộ đồ dạ hành.
Đường Ninh nhìn nàng một cái, ngạc nhiên nói: "Ngươi muốn đi đâu?"
Lý Thiên Lan đi đến trước cửa sổ, nói: "Đi vương phủ."
Đường Ninh vội gọi nàng lại, nói: "Chờ một chút, ta đi cùng ngươi."
...
Đêm khuya khoắt mặc đồ dạ hành trên nóc nhà bay tới bay lui là một chuyện rất kích thích, Đường Ninh tuy võ công không cao nhưng khinh công không tệ, cũng không kém nàng.
Chu Vương phủ ở ngay trong thành Thương Châu, bên ngoài vương phủ, có những người lính cầm đuốc tuần tra không ngừng, bảo vệ rất nghiêm ngặt.
Đường Ninh cùng Lý Thiên Lan chờ bên ngoài gần nửa canh giờ, mới tìm được cơ hội, thừa lúc bọn chúng đổi ca sơ hở, lẻn vào vương phủ.
Chỗ bọn hắn đang đứng tựa hồ là một vườn hoa, bên ngoài vườn hoa, cũng có ánh lửa loe lét, tiếng bước chân không ngừng.
Lý Thiên Lan quay đầu nhìn hắn, nói: "Ngươi cứ theo sau lưng ta, đừng có chạy lung tung."
Nàng dường như rất quen thuộc Chu Vương phủ, toàn đi những nơi vắng vẻ, tránh được vài vòng lính gác, cuối cùng cũng đi đến một cái sân nhỏ.
Trong sân chỉ có một gian phòng sáng đèn, nhưng bên ngoài phòng lại có hai người canh giữ, nhìn thân hình và quần áo thì không thể nghi ngờ là người thảo nguyên.
Lý Thiên Lan tay đặt lên chuôi kiếm, nhưng bị Đường Ninh giữ lại.
"Giao cho ta." Hắn nhỏ giọng nói, nhìn hai người trước cửa, cong ngón tay búng ra, trong đêm tối dường như có vật gì đó vụt qua.
Bốp!
Ở cửa phòng, một tên hán tử bỗng dưng vỗ lên mặt mình, miệng lẩm bẩm vài câu.
Bốp!
Một lát sau, một người khác cũng vỗ mạnh vào cổ mình, hùng hổ không biết đang nói cái gì.
Không lâu sau, hai người biến sắc, đồng loạt ôm bụng, quay người rời đi.
Lý Thiên Lan bước nhanh về phía trước, đẩy cửa vào, Đường Ninh theo sát phía sau, tiện tay đóng cửa phòng lại.
Trong phòng, một nam tử trung niên thân hình hơi mập ngồi trước bàn, nghe thấy tiếng động ở cửa thì quay đầu nhìn, sắc mặt đại biến, kinh ngạc nói: "Các ngươi là ai!"
Lý Thiên Lan giật mặt nạ xuống, nam tử trung niên giật mình, rồi mừng rỡ nói: "Tiểu Lan, sao lại là con!"
Lý Thiên Lan tiến lên, hỏi: "Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Nam tử trung niên thở dài, nói: "Con cũng thấy đó, vương phủ giờ đã bị chúng khống chế, phần lớn các tướng lĩnh ở Thương Châu đều bị chúng thiết kế giam lỏng, mục đích của chúng là gây loạn ở Sở quốc..."
Hắn chưa nói hết lời, ngoài cửa bỗng có tiếng đập cửa.
Nam tử trung niên biến sắc, nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Có người đến, hai người mau trốn đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận