Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 38: Con dâu nuôi từ bé?

Chương 38: Con dâu nuôi từ bé? Tôn thần y Dược Lư ở ngay ngoài thành cách đó không xa, Đường Ninh bảo Bành Sâm đánh xe ngựa đi mời ông về, rồi ôm cô gái ngất xỉu kia về phủ họ Chung. Chung Ý cùng hắn hầu ở bên giường, nàng lo lắng nhìn cô gái nằm trên giường, ánh mắt lại nhìn Đường Ninh, nhỏ giọng hỏi: "Vị cô nương này vừa mới nói..." Ánh mắt Đường Ninh phức tạp, gật đầu nói: "Đều là thật." Trong lòng hắn vẫn luôn biết, thân thể này của hắn hiện tại, ở thế giới này, không phải từ trong khe đá nhảy ra, hắn nhất định có thân nhân, cũng có bạn bè. Hai vết thương trên người hắn, ngay cả chính hắn không để ý cũng không phát hiện ra được, huống chi người khác? Cô gái nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, chắc chắn là một người rất quan trọng đối với người khác. Nàng vừa rồi gọi hắn là "Tiểu Ninh ca" chẳng lẽ thân thể này trước kia, cũng gọi là Ninh gì đó, hoặc đơn giản chính là Đường Ninh? Mà nàng là thân phận gì? Em gái của hắn? Hay là khác... Tỷ như, nương tử? Hoặc là... Vợ đã cưới? Cũng có thể là... Con dâu nuôi từ bé? Hắn ở đây, còn có những thân nhân khác hay không? Chỉ dựa vào xưng hô này, Đường Ninh không đoán ra được. Bành Sâm đi rất nhanh, chốc lát đã quay lại, mang theo hòm thuốc của Tôn thần y, Tôn thần y vội vã từ ngoài cửa đi vào. Một lát sau, Tôn thần y rút tay ra khỏi cổ tay cô gái, Đường Ninh vội vàng hỏi: "Tôn lão, nàng sao rồi?" "Thân thể nàng rất suy yếu." Tôn lão lắc đầu, nói: "Khí huyết ứ trệ, suy nghĩ nhiều thành bệnh, cộng thêm thể chất nàng vốn yếu, gặp chuyện đại hỉ đại bi, cơ thể liền không chịu nổi..." Đường Ninh như nhớ ra điều gì, vội hỏi: "Lần trước ông không phải cho ta Đại Hoàn Đan sao, có dùng được không?" Tôn thần y lắc đầu, nói: "Đại Hoàn Đan là thánh phẩm đan dược, khi nguy cấp, có tác dụng kéo dài tính mạng, hồi phục sinh lực, cô nương này chỉ là quá mệt nhọc, không cần lãng phí một viên Đại Hoàn Đan, chỉ cần chăm chỉ tĩnh dưỡng..." Đường Ninh hỏi: "Đại Hoàn Đan có tác dụng không?" Tôn thần y giật mình, gật đầu: "Có tác dụng, uống một viên Đại Hoàn Đan, đối với cơ thể nàng rất có ích lợi." Đường Ninh vừa lấy bình thuốc chứa Đại Hoàn Đan ra, đã thấy Tôn thần y cắm ngân châm lên cổ tay cô gái, nhẹ nhàng xoay. Lông mi dài của nàng run rẩy, từ từ mở mắt, vẻ mặt mờ mịt, sau đó trong giây lát biến thành hoảng hốt, vội vàng ngồi dậy, thất thanh nói: "Tiểu Ninh ca..." Đường Ninh đi tới, đưa cho nàng một viên đan dược, nói: "Trước cứ ăn viên thuốc này đi." Ánh mắt nàng nhìn về phía Đường Ninh, thần sắc an định, sau khi lấy lại tinh thần, khẽ gật đầu, ăn viên đan dược kia. Chung Ý nhìn cô gái vừa tỉnh lại, ánh mắt cứ nhìn về phía Đường Ninh, liền cúi đầu, chậm rãi lùi ra khỏi phòng. Đường Ninh đỡ cô gái ngồi dậy, tựa vào đầu giường, chỉ vào đầu mình, có chút lúng túng nói: "Thật xin lỗi, mấy ngày trước, chỗ này bị thương nhẹ, quên mất rất nhiều chuyện, kể cả mình tên gì..." "Ngươi tên Đường Ninh." Cô gái nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Đường trong thơ Đường, Ninh trong an ninh." Xem ra Đường Ninh đoán không sai, trùng tên trùng họ, đây chắc chắn là quy luật xuyên không đầu tiên mà mấy tác giả cẩu huyết dạy hắn. Đường Ninh nhìn nàng, lại hỏi: "Vậy... cô tên gì?" "Ta tên Tô Như." Cô gái nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Cha lúc trước nhặt được ngươi, trên mảnh vải quấn trong ngực ngươi viết tên của ngươi, ngươi có thể quên tên của ta nhưng nhất định phải nhớ tên mình, đó là thứ duy nhất thân nhân của ngươi để lại." Đường Ninh giật mình, có chút không tin: "...Nhặt được?" ... Chung Ý vừa ra khỏi phòng, Trần Ngọc Hiền cùng Chung Minh Lễ đồng thời nghênh đón. Trần Ngọc Hiền ân cần hỏi han: "Cô nương kia sao rồi?" Chung Ý cười cười, nói: "Đã tỉnh, Tôn thần y nói không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều là tốt..." Trần Ngọc Hiền ngập ngừng một chút, mới lại nhìn nàng, hỏi: "Cô nương kia, thân phận gì? Cùng Ninh nhi có quan hệ thế nào?" "Vẫn chưa biết..." Chung Ý lắc đầu, Chung Minh Lễ sắc mặt phức tạp, nói: "Chờ lát nữa rồi nói." Đường Yêu Yêu từ ngoài cửa bước nhanh đi tới, nhìn Chung Ý, lo lắng hỏi: "Tiểu Ý, có chuyện gì xảy ra vậy?" Trong phòng, ánh mắt Đường Ninh kinh ngạc nhìn đi hướng khác. Vị cô nương tên là Tô Như này, không phải em gái của hắn. Cũng không phải là nương tử của hắn. Thì ra hắn là bị nhặt về. Kiếp trước là phụ mẫu chết sớm, đời này, vừa sinh ra đã bị bỏ rơi, rốt cuộc hắn là cái mệnh gì? Cha mẹ Tô Như nhặt được hắn ở bên ngoài, nuôi nấng hắn lớn lên, cha mẹ nuôi mấy năm trước đã qua đời, mà hắn hai tháng trước đi châu thành báo danh thi châu thì không có quay lại. Rất nhiều chuyện Tô Như chưa từng nói cho hắn biết. Tỉ như, nhìn quần áo của nàng, áo vải váy thô, đến trâm cài trên đầu cũng bằng gỗ, gia cảnh nhất định không khá giả. Gia đình như vậy, làm sao có thể cho con ăn học? Cha mẹ Tô Như mất mấy năm trước, trong khoảng thời gian đó, làm sao hắn tiếp tục việc học? Đường Ninh vừa rồi còn nghĩ, cô nương này, có khi nào là cha mẹ hắn ở thế giới này tìm cho con dâu nuôi từ bé hay không. Hóa ra, chính hắn mới là con dâu nuôi từ bé! Tô Như nhìn vết trắng nhạt gần như không thấy trên trán hắn, ôn nhu nói: "Còn đau không?" "Đã không đau từ lâu." Đường Ninh lắc đầu, nói: "Chỉ là quên đi rất nhiều chuyện..." "Lúc đó chắc là đau lắm..." Hốc mắt Tô Như có chút ướt át, nhìn Đường Ninh, nói: "Ai mà nhẫn tâm đến vậy..." Đường Yêu Yêu vừa bước chân vào cửa phòng lại rút chân về. Tô Như nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt thoáng hiện tia kiên định, nói: "Tiểu Ninh ca, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ làm cho ngươi nhớ lại chuyện trước kia." Đường Ninh trong lòng rất rõ ràng, ngay cả linh hồn hắn đã đổi, có một số chuyện, chắc chắn là không có khả năng nhớ lại. Dù là nhớ lại, cũng không có ý nghĩa gì, bọn hắn tuy rằng tên giống nhau, nhưng hắn không phải là Đường Ninh kia. Vẻ mặt hắn vẫn nở nụ cười, khẽ gật đầu, nói: "Cô cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, chuyện này không vội..." Hắn đỡ Tô Như nằm xuống, chậm rãi rời khỏi cửa phòng. Trong sân, có rất nhiều người đang chờ hắn. Chung Minh Lễ đưa cho hắn mấy tờ giấy, nói: "Đây là huyện lệnh Nghĩa Yên vừa nãy đưa đến, tư liệu hộ tịch của ngươi." Đường Ninh nhận lấy xem, huyện Nghĩa Yên, thôn Tô gia, Đường Ninh. Giống với những gì Tô Như vừa nói. Trần Ngọc Hiền nhìn hắn, lo lắng hỏi: "Cô nương kia không sao chứ?" "Tôn lão nói không có gì đáng ngại." Đường Ninh lắc đầu, nói: "Con để nàng nghỉ ngơi trong phòng trước đã." Trần Ngọc Hiền gật đầu, nói: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi." Chung Minh Lễ nhìn hắn, hỏi: "Còn một tháng nữa là thi châu, có chắc không?" Đừng nói là thi châu còn một tháng nữa, dù là còn một năm nữa, hắn cũng không chắc. Không phải là không có nắm chắc, mà là không có hứng thú. Đối với nội dung khoa cử cần kiểm tra, hắn căn bản là dốt đặc cán mai, tuy nói có năng lực như camera ghi hình trong đầu, có thể học bằng cách nhớ, một lần liền thuộc, có thể tiết kiệm của người khác gần chín thành sức lực. Thi từ chắc chắn là không cần phải nói, không biết viết còn không biết dò bài, thi vấn đáp thì còn được, dù sao có kinh nghiệm lịch sử trước đây, rất nhiều chuyện, có thể dùng góc nhìn vượt quy chuẩn để đánh giá. Nhưng thi đậu thì có thể làm gì, giống nhạc phụ, mỗi ngày bận bịu với các loại công việc vặt, ngay cả ăn bữa cơm với gia đình cũng khó, còn phải thường xuyên đối phó với lục đục ở quan trường. Đường Ninh nghĩ đến đã thấy tâm mệt mỏi, nhìn Chung Minh Lễ, lắc đầu nói: "Liên quan tới mấy thứ khảo thí đó, cái gì cũng không nhớ nổi..." Chung Minh Lễ thở dài, nói: "Lần tiếp theo, sẽ phải đợi ba năm sau..." Đường Yêu Yêu cắn môi, nắm chặt nắm đấm. "Ba năm thì ba năm, năm xưa con thi đỗ thì cũng đã hai mươi mấy rồi." Trần Ngọc Hiền trừng mắt liếc hắn một cái, nhìn Đường Ninh, dò hỏi: "Ninh nhi, cô nương kia, là người thế nào của con?" "Tiểu Ninh ca là huynh trưởng của ta." Cửa phòng bị đẩy ra, Tô Như từ bên trong bước ra, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, nhưng lại tươi cười, uyển chuyển thi lễ, nói: "Tô Như đã gặp bá phụ, bá mẫu..." Nàng vừa nhìn về phía Chung Ý, mỉm cười nói: "Gặp qua tẩu tẩu." (PS: Cần gấp một tiêu chuẩn đánh giá đoạn chương, không thì thật sự có chút không biết nên viết thế nào. Chương này xem như thế nào? Làm rõ ràng cái này, về sau trong lòng liền có sự tính toán.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận