Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 205: Khang Vương lôi kéo

Chương 205: Khang Vương lôi kéo
Đường Ninh nhìn Tiêu Giác, hỏi: "Ngươi than thở cái gì?"
Tiêu Giác tựa vào cột, hai tay gối sau đầu, hỏi: "Ngươi thật sự định vạch mặt với Đường gia sao?"
Hắn vạch mặt với Đường gia đâu chỉ một hai ngày, hôm nay đá Đường Chiêu một cước, hắn đã chờ rất lâu mới tìm được cơ hội.
Tiêu Giác nhìn hắn, thở dài: "Đối phó Đường gia, một mình ngươi không được đâu..."
Đường Ninh nhìn Tiêu Giác, hỏi: "Ngươi muốn giúp ta đối phó Đường gia sao?"
Tiêu Giác giật mình, ngẩng đầu nhìn nóc nhà, tán thán: "Hôm nay thời tiết đẹp nhỉ..."
Đường Ninh thu tầm mắt, hắn đương nhiên không ngây thơ đến mức chỉ dựa vào chuyện này có thể làm Đường gia sụp đổ. Trần Hoàng tuy bất mãn với Đường gia nhưng cũng chỉ là bất mãn thôi. Chỉ cần Đường gia không mưu phản, sẽ không động đến căn cơ của họ.
Việc Trần Hoàng ưu ái hắn, Đường Ninh cũng đoán được một phần ý đồ. Dù động cơ của Trần Hoàng là gì thì đây cũng không phải chuyện xấu.
Đột nhiên, tiếng ồn ào trong điện im bặt.
Mấy bóng người từ ngoài điện đi vào, dẫn đầu là Lễ bộ Thượng thư Đường Hoài.
Đường Hoài đi lên trước, nhìn xuống rồi mở thánh chỉ, tuyên đọc: "Nay bổ nhiệm, đình nguyên trạng nguyên Đường Ninh làm Hàn Lâm tu soạn, đình nhãn Tiêu Giác làm Vũ Lâm đô úy, đình thám hoa Cố Bạch làm Hàn Lâm biên tu..."
Trước khi bắt đầu quỳnh lâm yến, hoàng đế sẽ ban quan chức cho một số tiến sĩ, thường là Lễ bộ sẽ thay mặt tuyên chỉ.
Nếu không có gì bất ngờ, các vị trong nhất giáp đều sẽ vào Hàn Lâm viện. Lần này nhất giáp chỉ có hai người, Tiêu Giác lại nhận chức võ quan. Cố Bạch và Thôi Lang tuy chỉ ở nhị giáp nhưng được nhận chức vị của nhất giáp. Tiếp đó trong hơn chục người có người vào Hàn Lâm viện, có người được phân tới Lục bộ hoặc những ban ngành khác.
Các tiến sĩ khác thì sau khi kết thúc quỳnh lâm yến sẽ tới Lại bộ làm thủ tục.
Tiến sĩ mới, bao gồm cả trạng nguyên, chức quan đều không cao và cũng không có thực quyền. Mục đích của triều đình không phải để bọn họ tham gia chính sự mà để làm quen với chính sự. Vị trí của họ tương tự như thực tập sinh ở hậu thế, làm quen với các quy trình trong triều, hai ba năm sau mới có thể được trao thực chức.
Một số người có biểu hiện không tốt, không có gì nổi bật cũng có thể phí cả đời ở Hàn Lâm viện, nhưng dù vậy họ vẫn là đối tượng được vô số sĩ tử ngưỡng mộ.
Sau khi nhận quan, các tiến sĩ tạ ơn, sau đó chính là tiệc quỳnh lâm yến.
Hơn hai trăm tiến sĩ cùng với quan viên quyền quý trong triều tạo thành hơn trăm bàn tiệc, so với tiệc Lộc Minh mà Đường Ninh từng thấy còn hoành tráng hơn.
Tiệc Lộc Minh dùng bàn vuông tám người, còn quỳnh lâm yến là bàn dài bốn người, bàn thấp nên mọi người phải ngồi xếp bằng.
Tiêu Giác, Cố Bạch, Thôi Lang và Thẩm Kiến đều ngồi cùng bàn với Đường Ninh vì xếp hạng cao.
Tiêu Giác ngồi bên cạnh Đường Ninh, nói: "Yên tâm, ta không thể đối phó Đường gia nhưng nếu Đường gia đối phó ngươi, ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Vừa nói xong thì có một bóng người đi đến, nhìn trang phục hẳn là tân khoa tiến sĩ. Hắn nâng chén rượu, chắp tay với Đường Ninh: "Quan trạng nguyên, ta kính ngươi một chén."
Ở quỳnh lâm yến, không phải ai cũng im lặng dùng bữa, rất nhiều người đi lại mời rượu nhau. Đường Ninh đứng dậy nâng chén, kính rượu người kia qua bàn.
Vừa ngồi xuống, Đường Ninh đã bị Tiêu Giác kéo đứng lên.
"Giờ không đi lát nữa ngươi nằm luôn đó." Tiêu Giác nói: "Hàng năm trạng nguyên đều bị rót đến say."
Đường Ninh nhìn lên thấy có rất nhiều người đã đứng dậy đi về phía này.
Tiêu Giác lo né tránh nên bất ngờ đụng vào một người.
Một thanh niên mặc hoa phục cau mày, thấy Tiêu Giác thì sắc mặt mới dịu đi.
Tiêu Giác ổn định thân mình, ngẩng đầu, vội chắp tay: "Khang Vương điện hạ, thật xin lỗi, thật xin lỗi..."
"Ra là Tiêu đô úy." Khang Vương khoát tay, mỉm cười: "Vẫn chưa kịp chúc mừng ngươi, đã đỗ đình nhất giáp."
Tiêu Giác khiêm tốn nói: "Đều là do vận may."
Khang Vương nhìn Đường Ninh đứng bên cạnh, hỏi: "Vị này hẳn là tân khoa trạng nguyên?"
"Khang Vương điện hạ mắt tinh thật." Tiêu Giác gật đầu, nói: "Hắn là tân khoa trạng nguyên Đường Ninh."
Đường Ninh chắp tay với Khang Vương: "Ra mắt Khang Vương điện hạ."
"Không cần đa lễ." Khang Vương tươi cười, nói: "Ngay từ lúc thi tỉnh ta đã nghe danh ngươi, luôn muốn gặp mặt nhân tài hiếm có của Trần quốc."
Đường Ninh cười: "Khang Vương quá lời rồi."
Tiêu Giác nhìn Khang Vương, rồi đột nhiên nhìn Đường Ninh: "Tay của ngươi không sao chứ?"
Khang Vương nhìn bàn tay Đường Ninh quấn vải trắng, hỏi: "Quan trạng nguyên bị thương tay rồi?"
"Chuyện này nói ra thì dài." Tiêu Giác thở dài: "Hôm nay chúng ta gặp vài tên hung đồ, quan trạng nguyên vật lộn với bọn chúng nên bị thương chút đỉnh."
Khang Vương nhíu mày hỏi: "Hung đồ nào gan lớn thế, lại dám làm càn với các ngươi?"
"Điện hạ không biết đâu." Tiêu Giác nói: "Hôm nay ta cùng quan trạng nguyên vô tình phát hiện một vụ án lớn. Dưới chân thiên tử lại có người lừa bán nhân khẩu. Ta và quan trạng nguyên thấy chuyện bất bình, đáng tiếc nếu không gặp Đường Chiêu đã có thể tóm gọn bọn chúng."
Khang Vương nhíu mày: "Chuyện này liên quan đến Đường Chiêu?"
Đường Chiêu là con của Đông Đài xá nhân Đường Kỳ. Đường Kỳ là người Đường gia, mà Đường gia là chỗ dựa của Đoan Vương. Đó cũng là cái gai trong mắt hắn. Những chuyện về Đường gia hắn đặc biệt để tâm.
Bao gồm tân khoa trạng nguyên có tiền đồ vô hạn và có thù hận với Đường gia, Đường Ninh cũng là người hắn muốn lôi kéo.
"Sao lại không liên quan!" Tiêu Giác nói: "Quan trạng nguyên bị thương tay cũng là do Đường Chiêu gây ra. Có điều đây chắc chắn là hiểu lầm thôi, Đường gia sao lại làm chuyện lừa bán nhân khẩu được, Khang Vương điện hạ thấy đúng không?"
Khang Vương nhìn Tiêu Giác, cười gật đầu: "Đúng vậy, Đường gia là trụ cột của triều ta, sao có thể làm chuyện ác đó."
Nói xong, Khang Vương bưng một chén rượu từ trên bàn, nhìn Đường Ninh: "Ta ngưỡng mộ tài năng của quan trạng nguyên đã lâu, quan trạng nguyên học rộng tài cao, có kiến giải độc đáo về chính sự. Sau này mong được quan trạng nguyên chỉ giáo."
Đường Ninh nhìn Khang Vương, nâng chén: "Điện hạ quá khen. Ta sớm đã nghe danh điện hạ tài đức vẹn toàn, văn võ song toàn. Người nên lĩnh giáo là ta mới đúng."
Sau một hồi khách sáo, hai người cùng uống cạn chén. Khang Vương cười nói: "Ta còn chút việc, hôm khác lại cùng quan trạng nguyên uống cho say!"
Khang Vương rời đi. Đường Ninh nhìn Tiêu Giác, hỏi: "Ngươi diễn có lộ quá không vậy?"
"Ngươi không hiểu đâu, những chuyện này ngươi phải học nhiều đấy." Tiêu Giác vỗ vai Đường Ninh: "Sau đó, ngươi cứ đợi xem kịch hay đi."
Khang Vương đi tới ngồi ở bàn trên cùng, một thanh niên phía sau tiến lên, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, Tiêu công tử đang lợi dụng chúng ta."
Khang Vương cười: "Ta chẳng phải cũng đang lợi dụng bọn họ sao. Giữa ngươi và ta, chẳng phải cũng lợi dụng nhau đấy thôi. Chỉ cần mục tiêu của chúng ta giống nhau là đủ rồi."
Ánh mắt của hắn liếc nhìn Đường Ninh, rồi lại nhìn Tiêu Giác.
Từ khi Tiêu hoàng hậu qua đời, thái tử mất sớm, ảnh hưởng của Tiêu gia đã giảm bớt nhưng đây vẫn là lực lượng mà hắn muốn có được. Tiêu lão công gia tuổi cao mới có con, Tiêu Giác là con một của Tiêu gia. Nếu có thể tranh thủ được Tiêu Giác thì chẳng khác gì nắm được Tiêu gia trong tay?
Huống chi, tân khoa trạng nguyên Đường Ninh, học rộng tài cao, nhãn quang độc đáo lại là nhân tài khó kiếm, hơn nữa lại đối đầu với Đường gia. Nếu có thể biến hắn thành cánh tay đắc lực, bày mưu tính kế cho mình thì chẳng phải hắn sẽ vượt mặt Đoan Vương sao?
Hắn nâng chén rượu, cười nói: "Cho người tra kỹ vụ án đó, không bỏ qua bất cứ manh mối nào liên quan đến Đường gia."
Người kia chắp tay, cúi đầu nói: "Vâng, thuộc hạ lập tức đi sắp xếp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận