Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 771: Làm phiếu lớn

Chương 771: Chơi một ván lớn
Tin tức Khang Vương khôi phục thân vương vị giống như một tảng đá lớn ném xuống mặt hồ yên ả, nhấc lên sóng gió ngập trời tại kinh thành.
So với Đoan Vương phủ gà bay chó chạy, thì bên trong Khang Vương phủ lại có vẻ hơi bình tĩnh.
Đương nhiên, nguyên nhân bình tĩnh là do người hầu trong Khang Vương phủ không nhiều, lúc ý chỉ trong cung truyền đến, tính cả Khang Vương thì người tiếp chỉ cũng chưa đến mười người.
Hoạn quan truyền chỉ đem thánh chỉ và mũ miện thân vương đưa cho hắn, cười nói: "Điện hạ, bệ hạ bảo ngài nhận chỉ xong thì tiến cung một chuyến."
Khang Vương nhận lấy thánh chỉ và mũ miện, đợi hoạn quan kia đi xa, vẫn chưa hoàn hồn lại.
Dù mấy ngày nay hắn đã nhìn thấu nhiều chuyện, có thể đạt đến tâm như chỉ thủy, nhưng khi đích thân chạm vào mũ miện thân vương mà mình đã lâu không đụng tới, tâm tình hắn vẫn có chút khó mà bình phục.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bào phục, dường như vô tình hỏi: "Từ tiên sinh, ngươi nói phụ hoàng trong hồ lô này, rốt cuộc là đang bán loại thuốc gì?"
"Thánh tâm khó dò." Từ tiên sinh lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết."
Khang Vương nghĩ ngợi, lại hỏi: "Là lương tâm của hắn trỗi dậy, dự định cho ta thêm một cơ hội, hay là coi ta như c·ô·ng cụ để đánh thức Đoan Vương?"
Từ tiên sinh nói: "Chỉ sợ điện hạ phải vào cung một chuyến mới có được đáp án của vấn đề này."
"Thật hy vọng phụ hoàng có thể công bằng một lần." Khang Vương hít một tiếng, phân phó người hầu trong vương phủ: "Thay ta y phục."
Khang Vương mặc vào bộ đồ thân vương và đội mũ miện mà đã lâu không dùng, bước ra khỏi vương phủ.
Trong vương phủ, một thanh niên bước đến bên cạnh Từ tiên sinh, hỏi: "Trần Hoàng rốt cuộc muốn thế nào?"
Từ tiên sinh nói: "Đánh động núi để dọa hổ."
"Đoan Vương là hổ?" Người trẻ tuổi hỏi: "Như vậy sẽ không gây xáo trộn kế hoạch của chúng ta chứ?"
Từ tiên sinh trầm mặc một lát, nói: "Chờ xem đã..."
"Tham kiến Khang Vương điện hạ." Tại cửa ngự thư phòng, một tên hoạn quan cung kính khom người với Khang Vương, nói: "Bệ hạ đã đợi điện hạ rất lâu."
Khang Vương nhanh chân bước vào ngự thư phòng, khom người nói: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
Trần Hoàng liếc nhìn hắn, khoát tay nói: "Miễn lễ."
Khi hắn đến thì Đoan Vương và Trương đại học sĩ cũng đang ở trong điện, Trần Hoàng đang nói chuyện với Trương đại học sĩ, Khang Vương chào xong thì cung kính đứng sang một bên.
Trần Hoàng nhìn Trương đại học sĩ, nói: "Đại học sĩ, Đoan Vương trẫm giao cả cho ngươi."
Trương đại học sĩ thở dài, nói: "Lão thần chắc chắn toàn lực ứng phó, không phụ bệ hạ tin tưởng."
Trần Hoàng khẽ gật đầu, hắn càng nghĩ càng cảm thấy, không có ai thích hợp dạy bảo Đoan Vương hơn Trương đại học sĩ.
Hắn liếc Đoan Vương một cái, nói: "Còn không mau chào tiên sinh!"
Đoan Vương lập tức khom người nói: "Học sinh ra mắt tiên sinh!"
Trước khi vào cung, trong lòng hắn vô cùng bất an, lo lắng sẽ có những sắp xếp bất lợi cho mình, sau khi vào cung, hắn mới phát hiện phụ hoàng tuy tức giận và thất vọng về mình, nhưng chưa đến mức như hắn lo lắng, việc để Trương đại học sĩ dạy dỗ hắn chứng tỏ người tin rằng mình còn có thể cứu vãn, có thể gánh vác vị trí thái t·ử, nếu so sánh thì Khang Vương không có được đãi ngộ này.
Trương đại học sĩ thấy vậy, vội đáp lễ: "Điện hạ không cần đa lễ..."
Trần Hoàng một lần nữa nhìn Đoan Vương, nói: "Trẫm lần này tốn rất nhiều công sức mới mời được Trương đại học sĩ, nếu ngươi không nghe đại học sĩ dạy bảo, trẫm sẽ không tha cho ngươi!"
Đoan Vương lập tức nói: "Nhi thần không dám."
Việc để đại học sĩ dạy dỗ trưởng thành hoàng tử, hiển nhiên là coi hắn là thái tử để bồi dưỡng, Khang Vương đứng trong góc nhỏ, ngọn lửa nhiệt tình vừa mới nhen nhóm lên đã bị dội tắt bởi một gáo nước lạnh.
Hắn núp trong tay áo nắm chặt nắm đấm rồi lại buông ra, nhưng nét mặt vẫn luôn bình tĩnh, sau mấy tháng học tập với những người linh hoạt đó, hắn đã có thể kiểm soát chính xác nét mặt của mình, có thể biểu lộ những cảm xúc khác nhau như hỉ, nộ, ái, ố dưới bất kỳ tâm trạng nào.
Trần Hoàng dặn dò Đoan Vương xong, ánh mắt mới nhìn sang Khang Vương, nói: "Ngươi tuy từng phạm sai lầm lớn, nhưng có lỗi có thể sửa, không gì tốt bằng, lần này trẫm khôi phục tước vị cho ngươi, hy vọng ngươi sau này có thể ăn năn hối cải, đừng phạm lại sai lầm trước đây..."
Khang Vương lộ vẻ xấu hổ trên mặt, khom người nói: "Bẩm phụ hoàng, xin thứ lỗi cho nhi thần không thể tiếp nhận quyết định của phụ hoàng."
Trần Hoàng nhíu mày, hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Khang Vương quỳ trên mặt đất, chậm rãi nói: "Nhi thần tự biết tội lỗi nặng nề, không xứng làm tiếp thân vương, nay được phục lại thân vương vị chỉ làm phụ hoàng hổ thẹn, làm hoàng thất hổ thẹn, nhi thần cả gan xin phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!"
Trần Hoàng nhìn hắn hồi lâu, hỏi: "Lời ngươi nói đều là thật lòng?"
Khang Vương giơ năm ngón tay, chỉ vào mình, lớn tiếng nói: "Nhi thần thề, nhi thần không muốn làm tiếp thân vương nữa, nếu lời này không đúng sự thật thì xin trời giáng ngũ lôi đánh chết nhi thần không yên lành!"
Trần Hoàng nhìn hắn hồi lâu, phất tay nói: "Nếu ngươi đã kiên quyết như vậy, trẫm sẽ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra..."
Phanh, phanh, ầm!
Khang Vương đột nhiên dập đầu mấy cái thật mạnh, lớn tiếng nói: "Tạ ơn phụ hoàng!"
Thấy trên trán hắn đã đập ra máu tươi, Trần Hoàng đã xác định rằng sau chuyện lần trước, Khang Vương đã hoàn toàn từ bỏ ý định tranh giành ngôi vị.
Một người con trai từng rất hiếu thắng lại có sự thay đổi trong tâm tính như vậy, trong lòng hắn rất phức tạp, vẫy tay nói: "Trẫm biết rồi, ngươi đến Thái Y viện băng bó vết thương đi..."
Đoan Vương nhìn Khang Vương vội vàng bước đi, sắc mặt ngơ ngác, những chuyện xảy ra hôm nay, chuyện nào chuyện nấy đều nằm ngoài dự liệu của hắn, phụ hoàng khôi phục tước vị của Khang Vương, nhưng Khang Vương lại cự tuyệt...
Chẳng lẽ hắn thật sự đã từ bỏ tranh giành?
Việc Khang Vương tự bỏ cuộc khiến trong lòng hắn cảm thấy yên tâm hơn, đồng thời vui mừng khôn xiết, ngay lúc này, Trần Hoàng liếc nhìn hắn, nói: "Còn không mau theo đại học sĩ rời đi?"
Trương đại học sĩ cười với Đoan Vương, nói: "Mời điện hạ theo lão thần đến Sùng Văn điện."
Đoan Vương gật đầu, khi ánh mắt nhìn về phía Trương đại học sĩ thì cả người chấn động, không khỏi rùng mình một cái.
Không biết vì sao, nụ cười hiền hòa của Trương đại học sĩ khiến hắn thấy hơi lạnh sống lưng, không hiểu sao lại cảm thấy mình như dê vào miệng cọp.
Trần Hoàng thấy hắn vẫn còn đứng trong điện, nhíu mày nói: "Còn không đi, ngươi đang chờ gì?"
Đoan Vương sợ run cả người, hoàn hồn lại thì cảm giác kỳ quái mà Trương đại học sĩ mang đến đã biến mất, hắn lập tức gật đầu nói: "Tiên sinh xin mời..."
...
Chủ đề khiến người ta kinh ngạc hôm nay ở kinh thành hết cái này đến cái khác.
Việc bệ hạ đột ngột khôi phục tước vị của Khang Vương, đủ để cho bách tính bàn tán cả ba tháng.
Hắn bỗng nhiên đối xử tốt với Khang Vương như vậy, có phải mang ý nghĩa bất mãn với Đoan Vương hay không, rốt cuộc là Khang Vương quay trở lại tầm mắt mọi người hay là chỉ là một c·ô·ng cụ để dằn mặt Đoan Vương, thế cục triều đình sau này có biến động hay không...
Bọn họ không phải hoàng đế, cũng không ai biết đáp án, nhưng đám người này chỉ mới suy đoán chưa được nửa ngày, thậm chí tin tức Khang Vương phục vị còn chưa lan rộng khắp kinh thành, một tin tức khác khiến người ta vô cùng kinh ngạc lại truyền ra từ trong cung.
Bệ hạ muốn khôi phục tước vị của Khang Vương nhưng lại bị Khang Vương từ chối.
Nói cách khác, Khang Vương bây giờ vẫn là thứ dân, hơn nữa mãi mãi là thứ dân, chính hắn từ bỏ đoạt ngôi, đem cơ hội không công tặng cho Đoan Vương.
Cũng như không ai biết ý nghĩ của hoàng đế, cũng không ai biết ý nghĩ của Khang Vương, chuyện này giống như một vở kịch, vừa mới dâng lên đã nhanh chóng lắng xuống, không hề có sóng gió gì.
Trong Đường trạch, tại yến tiệc tối, Đường Kỳ cầm đũa lên rồi lại buông xuống, hồ nghi nói: "Cái tên Khang Vương điên khùng này, rốt cuộc muốn làm gì, hắn thật sự không muốn đoạt ngôi, hay là muốn che giấu càng lộ, cố ý làm trò..."
Đường Chiêu đang gặm một cái đùi gà, thấy ánh mắt Đường Kỳ nhìn sang, tùy tiện lau dầu trên miệng, nói: "Đừng nhìn ta, ta cũng không biết, ngươi cũng nói hắn là người điên, nếu ta biết ý nghĩ của người điên thì ta chẳng phải cũng thành người điên sao..."
...
Đường gia.
Tiêu Giác nhìn Đường Ninh, mặt đầy vẻ khó hiểu, hỏi: "Ngươi nói xem, trong lòng Khang Vương rốt cuộc nghĩ gì, tại sao hắn lại cự tuyệt ý chỉ của bệ hạ chứ, chiêu tự đoạn đường lui này của hắn, ta không hiểu nổi a..."
"Một người tự đoạn đường lui, đơn giản có hai khả năng." Đường Ninh cắn một cái bánh bao cải trắng, nói: "Hoặc là hắn thật sự thất vọng, chuẩn bị từ bỏ..."
Tiêu Giác hỏi: "Vậy khả năng thứ hai thì sao?"
Đường Ninh ăn xong bánh bao, phủi tay nói: "Hoặc là chuẩn bị buông tay đánh cược một lần, chơi một ván lớn..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận