Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 857: Vào rừng

Chương 857: Vào rừng
Đường Ninh ném cho Bát trưởng lão Vạn Cổ giáo một viên đan dược màu đỏ, nói: "Ăn đi." Lão già kia sắc mặt thay đổi, liếc nhìn lão ăn mày, cuối cùng trầm mặt nuốt viên đan dược đó vào bụng. Đường Ninh phẩy tay, nói: "Trong thời gian này ngoan ngoãn chờ chúng ta rời khỏi Kiềm địa, ta sẽ cho ngươi thuốc giải." Bát trưởng lão cúi đầu khom lưng đi ra ngoài, sau khi ra khỏi cửa, trên mặt lộ ra vẻ âm trầm, tức giận nói: "Đáng chết lão bà tử, lại dám tính toán ta!"
Trong lầu nhỏ, A Đóa nhìn Bát trưởng lão biến mất ngoài cửa, trong lòng không còn gợn sóng lớn nữa. Mười vị trưởng lão từng ở trên cao được vạn người ngưỡng mộ, nhưng sau khi đã thấy rõ bộ mặt thật của bọn họ, kính sợ và sợ hãi trong lòng nàng đã vơi đi nhiều. Bọn họ cũng chỉ là người, cũng giống như phần lớn mọi người, tham lam, dục vọng, cũng tham sống sợ chết, so với các nàng, bất quá chỉ là sống lâu hơn chút mà thôi.
Nhị trưởng lão đưa hai ống trúc cho Đường Ninh, nói: "Tiểu đại phu, hai ống trúc này giao cho ngươi xử lý đi, với thực lực của Vu Sa bộ chúng ta, không thể gánh nổi chúng nó, ngược lại còn rước họa vào thân..." Vì hai con Tình Cổ này, mười vị trưởng lão Vạn Cổ giáo liền đến tận hai người, nếu không có lão ăn mày, một mình Đường Ninh thật không đối phó được. Đường Ninh nhận lấy ống trúc, không khỏi nhìn lão ăn mày một chút, đây có lẽ là lần đầu tiên hắn cảm thấy, việc dẫn lão đi cùng lần này là một quyết định sáng suốt. Tại Kiềm địa, mặt của hắn chính là sự trấn nhiếp lớn nhất, hoàn toàn có thể coi như trừ tà. Nếu hắn muốn, việc khống chế Kiềm địa căn bản không cần đoạt Thánh Nữ gì, chỉ cần tìm đến mười vị trưởng lão hiện tại, đánh phục bọn họ là được. Đương nhiên, bạo lực đổi lại thường sẽ là bạo lực, không thể khiến bọn chúng tâm phục khẩu phục, sớm muộn gì cũng sẽ sai lầm. Đường Ninh không muốn lão ăn mày làm như thế còn vì một nguyên nhân khác, đó là lần này hắn tới chỉ để đón lão bà trở về, không muốn khống chế Kiềm địa. Việc có trở thành Thánh Nữ hay không, có giúp được Bạch Cẩm công Tôn Ảnh khôi phục Lương quốc hay không, đây không phải việc hắn phải suy tính. Tạm thời khống chế Tứ trưởng lão và Bát trưởng lão, là để bọn họ không hành động thiếu suy nghĩ với Vu Sa bộ, kẻ không có tội mang ngọc quý cũng thành có tội, coi như Đường Ninh tìm được Tô Mị muốn rời khỏi Kiềm địa, cũng phải giúp Vu Sa bộ giải quyết triệt để vấn đề này rồi mới đi. Trước lúc này, hắn dự định trước tiên giải quyết vấn đề Tình Cổ. Tình Cổ vốn không phải cổ trùng cao cấp, tác dụng cũng rất đơn giản, chỉ giới hạn ở việc ước thúc những cặp nam nữ đang yêu, sức chiến đấu không cao, không được Cổ sư coi trọng. Nhưng mà, hai con Tình Cổ này đã tồn tại quá lâu quá lâu rồi, trong hơn mười năm, chúng cả ngày lẫn đêm hấp thụ tinh huyết của hai vị trưởng lão để duy trì, tuy cuối cùng vì kéo dài sinh mệnh kí chủ mà phải trả lại, nhưng 80 năm trôi qua, cũng đủ để chúng trưởng thành đến mức đáng sợ. Cổ trùng bình thường gặp chúng giống như dã thú gặp Thú Vương, dưới khí tức uy áp của kẻ trên, căn bản không thể sinh lòng phản kháng. Sau khi hai vị trưởng lão chết, hai con Tình Cổ này sẽ phá thể mà ra, chỉ cần dùng máu của mình nuôi dưỡng mấy ngày, liền có thể nhận được sự nhận chủ của chúng. Đây chính là cơ hội duy nhất Tình Cổ phá thể nhận chủ. Vì đặc tính này của Tình Cổ, có người thậm chí sẽ coi người khác là lô đỉnh để bồi dưỡng Tình Cổ, chờ Tình Cổ trưởng thành sẽ bắt chúng nhận chủ... Đường Ninh không muốn làm chủ nhân hai con Tình Cổ này, hắn luôn cảm thấy trên người mình có mang côn trùng là thấy không thoải mái, nếu không phải Kiềm địa nguy hiểm trùng trùng, hắn vốn sẽ không mang những thứ này. Theo lời lão ăn mày, đây đều là tà đạo bàng môn, trước thực lực tuyệt đối thì đều không chịu nổi một đòn. Lão Trịnh không hiểu cổ thuật, lão ăn mày cũng chưa từng dùng, nhưng lại có thể treo ngược mười vị trưởng lão Vạn Cổ giáo lên đánh, Đường Ninh vẫn ngưỡng mộ hai người bọn họ như thế, không muốn cả ngày phải tiếp xúc với đám côn trùng này. Đường Ninh không từ chối Nhị trưởng lão giao Tình Cổ cho hắn, nhưng việc xử lý thế nào lại là một vấn đề. Tin tức Vu Sa bộ có Tình Cổ chắc chắn không ít người biết, cho dù có hủy diệt chúng cũng chưa chắc có người tin. Chi bằng để Vu Sa bộ bồi dưỡng được một vị cường giả, chỉ có sức mạnh không ai địch nổi, mới là sự trấn nhiếp tốt nhất đối với những kẻ hữu danh vô thực kia. Tình Cổ sau khi phá thể, hai con đực và cái sẽ không tách rời nữa, cho dù nhận chủ, cũng chỉ đồng ý một chủ nhân.
"Việc đã đến nước này, Tình Cổ ở Vu Sa bộ chắc hẳn đã không ai không biết." Đường Ninh nhìn Nhị trưởng lão, nói: "Nếu không thì, hai con Tình Cổ này, giao cho các trưởng lão đi, các ngươi chọn một người để chúng nhận chủ." Nhị trưởng lão lắc đầu, nói: "Mấy lão già chúng ta, sợ rằng không bao lâu nữa cũng về gặp Đại trưởng lão, Tình Cổ phá thể chỉ có thể nhận chủ một lần, vẫn không nên lãng phí cho mấy lão già chúng ta." Nhị trưởng lão nói cũng có lý, Tình Cổ là át chủ bài của Vu Sa bộ, một khi nhận chủ, người ngoài tùy tiện sẽ không dám đắc tội Vu Sa bộ, trừ phi là kẻ không muốn sống mà điên, dù là như thập đại trưởng lão kia, cũng không dám vì một đôi cổ trùng mà đồ diệt Vu Sa bộ toàn tộc, nếu như vậy, họ sẽ thành kẻ thù của toàn Cổ tộc. Chỉ cần cổ trùng nhận chủ, bọn họ chỉ có thể tắt ý định cướp đoạt. Vu Sa bộ cần một người tuổi không lớn lắm, sau khi Tình Cổ nhận chủ có thể che chở cho bọn họ lâu dài. Đường Ninh nhìn thiếu nữ đang ngồi ngẩn người trên bậc thang trước lầu, nhìn xa dãy núi, đi tới, nói: "A Đóa, ta có chuyện muốn bàn với ngươi..."
...
Cổ Linh bộ. "Bát trưởng lão." "Gặp qua Bát trưởng lão!" Bát trưởng lão sắc mặt âm trầm đi trong trại, các tộc nhân dọc đường đều cúi chào hắn. Tân Cửu chạy ra đón, vừa mở miệng liền bị Bát trưởng lão trừng mắt lườm. Bát trưởng lão nhìn hắn, trầm giọng hỏi: "Tân Y đâu!" Không biết Bát trưởng lão vì sao giận dữ như vậy, Tân Cửu giật mình, lắp bắp nói: "Tứ... Tứ trưởng lão ở trên..." Bát trưởng lão nhìn về phía nhà sàn trên cao, Tân Cửu chỉ thấy trước mắt lóe lên một cái bóng, Bát trưởng lão đã biến mất trước mắt hắn. Ầm!
Tại Cổ Linh bộ, căn nhà sàn cao nhất bị đại môn vỡ tan, Bát trưởng lão xông vào, nhìn lão ẩu kia, giận dữ nói: "Ngươi dám tính toán ta!" Tứ trưởng lão nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, hỏi: "Ta tính toán ngươi cái gì?" Bát trưởng lão nghiến răng nói: "Kẻ kia ở Vu Sa bộ, sao ngươi không nói cho ta!" "Là ta bảo ngươi đi Vu Sa bộ sao?" Tứ trưởng lão cười lạnh, nói: "Ta đã bảo không được nhúng tay vào chuyện Vu Sa bộ, ngươi nhất định cứ nhúng tay, bây giờ lại quay ra trách ta?" "Ngươi con ác bà này, dám tính toán ta!" Bát trưởng lão nhìn bà ta, trên mặt hiện lên sát khí, nói: "Ta muốn mạng của ngươi!" Tứ trưởng lão đứng dậy, lạnh giọng nói: "Ngươi cứ thử xem!" ...
Oanh!
Các tộc nhân Cổ Linh bộ đang làm việc ngoài đồng, chợt nghe bên tai có tiếng nổ lớn, ngẩng đầu nhìn lên chỗ cao nhất của trại, căn nhà tượng trưng cho quyền lực cao nhất Cổ Linh bộ đã đổ sập trong tiếng nổ vang...
...
Mười ngày sau. Kiềm địa, một sơn cốc vô danh nào đó.
Kiềm địa có nhiều núi non, trong đó có nhiều nơi phong cảnh hữu tình, sơn thủy hài hòa, các tộc bách tính khai khẩn ruộng đồng, lập trại, tạo thành những bộ lạc lớn nhỏ khác nhau. Nhưng phần lớn núi rừng ở Kiềm địa đều là rừng nguyên sinh không người ở, có nhiều thú dữ và chướng khí, dù người Cổ tộc từ nhỏ lớn lên trong núi cũng không muốn xâm nhập những nơi này. Trong khu rừng nguyên sinh yên tĩnh nào đó, chợt vang lên tiếng bước chân xào xạc. Hơn mười bóng người xuất hiện trên đường núi, đi theo con đường lên cao, càng lúc càng hẹp, đến cuối chỉ vừa đủ cho một người đi. Vượt qua chỗ đường hẹp cuối cùng, một bãi đất trống hiện ra. Trên bãi, có mấy người đang chờ đợi.
Một lão ẩu tóc trắng nhìn Tứ trưởng lão, nói: "Ta còn tưởng rằng, mạch thứ tư các ngươi lần này sẽ không đến." "Thánh Nữ chi tranh, há có thể bỏ lỡ?" Tứ trưởng lão nhìn bà ta, nói: "Chúng ta có thể bỏ lỡ giờ giấc sao?" Lão ẩu nói: "Sau một canh giờ nữa, các ngươi không được vào." "Vậy là kịp rồi." Tứ trưởng lão đưa một mảnh tơ lụa cho bà ta, lão ẩu nhìn lên đó. Trên mảnh tơ lụa có viết tên Thánh Nữ và mười người hộ vệ. "Ni Cửu..." Bà nhìn thoáng Tứ trưởng lão, nói: "Vì cháu gái của mình, Tứ trưởng lão lần này tốn không ít tâm tư." Mắt bà lại nhìn xuống, đó là mười tên hộ vệ. Bà lướt mắt qua những người đứng sau Ni Cửu, miệng lẩm bẩm: "Ô Tang, Ô Tú, Cửu Mạc, Cửu Đâu... Vu Đóa, Đường Ngưng Ngưng." Ánh mắt bà dừng lại một chút trên người cô gái cuối cùng, nói: "Thật là một dòng họ hiếm thấy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận