Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 447: Huấn luyện hiệu quả

Chương 447: Hiệu quả huấn luyện
"Tại sao có thể như vậy..." Tiêu Giác bất lực nằm trên đồng cỏ, nhìn lên trời, khóe mắt hai hàng nước mắt chảy xuống.
Hắn cùng Lục Nhã đã hẹn đánh người không đánh mặt, nên toàn thân hắn trên dưới, trừ mặt và một vài chỗ ra, tất cả đều bị Lục Nhã dày xéo một lần.
Trên thân thể tàn phá chỉ là một phần, điều làm hắn tuyệt vọng hơn là, hắn cho rằng mình có thể cùng Lục Nhã cân sức ngang tài, sự thật là Lục Nhã đơn phương đem hắn dày xéo một lượt xong liền nghênh ngang rời đi, chỉ để lại một mình hắn nằm đây hoài nghi nhân sinh.
Đường Ninh ban đầu muốn cho người đưa Tiêu Giác trở về, đưa hắn ra cửa, phát hiện Lục Nhã đứng ở đó chờ.
Lục Nhã tự nhiên đỡ Tiêu Giác đang khập khiễng lên, nói: "Ta đưa hắn về."
Nữ nhân đúng là ma quỷ, vừa rồi còn trên người Tiêu Giác đánh hết Lục gia quyền pháp, giờ đã có thể dịu dàng như tiểu tức phụ, Đường Ninh nghĩ tới mà hơi rùng mình.
Tiêu Giác mặt trắng bệch, quay đầu nhìn Đường Ninh, ra sức lắc đầu, thân thể run rẩy.
Đường Ninh không dám nhìn vào mắt Tiêu Giác, gật đầu nói: "Vậy làm phiền Lục cô nương."
Hắn không để ý Tiêu Giác mặt lộ vẻ tuyệt vọng, quay người rời đi, Tiêu Giác sau này sẽ biết, hắn hôm nay làm hết thảy đều là vì tốt cho hắn.
Tiêu Giác trong lòng tuyệt vọng, vẫn không quên quay đầu lại nói: "Đừng quên giúp ta hỏi cô... Tê, ngươi vặn ta làm gì!"
Đường Yêu Yêu đứng ở cửa, nhìn hai người "dựa sát vào nhau" đi xa, nói: "Hai người họ vẫn rất xứng đôi."
Con trai theo đuổi con gái, cách ngọn núi, con gái theo đuổi con trai, cách lớp sa, Lục Nhã hiển nhiên là không đạt mục đích thì thề không bỏ qua, bằng không Tiêu Giác cũng sẽ không bị từ bé đánh tới lớn, theo ý kiến nông cạn của Đường Ninh, Tiêu tiểu công tử chắc là không trốn khỏi lòng bàn tay của nàng.
Đường Yêu Yêu nhìn hắn, đột nhiên hỏi: "Lục cô nương cả ngày bắt nạt hắn, hắn sẽ không ghét nàng sao?"
"Ai biết được." Đường Ninh lắc đầu, nói: "Trên đời này luôn có một số người thích bị bắt nạt, đau khổ vẫn vui vẻ, có lẽ Tiêu Giác thuộc loại này... ngươi biết rõ đánh không lại, không phải vẫn chủ động tìm Tô Mị, Đường Thủy Ly, Thiên Lan luận bàn?"
Đường Yêu Yêu nhíu mày nhìn hắn, hỏi: "Ngươi nói gì?"
Đường Ninh nhận ra mình vừa rồi lấy một ví dụ không thích hợp, sửa lại: "Ta nói là, có lẽ Tiêu Giác thích Lục Nhã bắt nạt hắn, phải biết, trên thế giới này đủ loại người cả…"
Đường Yêu Yêu liếc nhìn hắn, hỏi: "Còn ngươi thì sao?"
"Ta..." Đường Ninh nghĩ nghĩ, nói: "Chúng ta không giống nhau, ngươi dịu dàng hơn Lục Nhã nhiều..."
Đường Yêu Yêu làm chuyện quá đáng nhất chính là cưỡi lên người hắn, nàng sẽ không đánh vào mặt hắn, cũng không ra tay nặng vậy.
Sau khi chứng kiến Lục Nhã và Tiêu Giác tỷ thí, Đường Ninh mới phát hiện, Đường Yêu Yêu thật ra là một người phụ nữ dịu dàng, nếu như mỗi ngày hắn cũng như Tiêu Giác bị đánh, chắc chắn sẽ không thích người đánh mình.
Có lẽ là do hắn khen Đường yêu tinh có tác dụng, nàng thế mà không để ý Đường Ninh vô ý vạch trần chuyện của nàng, trông có vẻ vẫn rất vui vẻ.
Xem ra dù là bạo lực nữ, vẫn hy vọng người khác khen mình dịu dàng, cho dù là che giấu lương tâm cũng được…
...
Từ lần trước bị Lục Nhã đánh cho một trận, nằm trên giường hai ngày, Tiêu Giác rốt cuộc không tìm Lục Nhã tỷ thí nữa.
Nghe nói hai ngày đó, Lục Nhã để tỏ vẻ áy náy, canh giữ bên giường chăm sóc hắn, rót trà dâng nước, trải giường xếp chăn… có lẽ đây là nguyên nhân Tiêu Giác mấy ngày nay không dám cãi nàng.
Lúc này đã là đầu tháng mười hai, ngày mai là Thập Lục Vệ thi đấu chính thức bắt đầu.
Đầu tiên là các tiểu tổ đấu vòng tròn nội bộ, đấu vòng tròn không mở cửa cho người ngoài, chỉ công bố kết quả, toàn bộ đội ngũ chiến tích, để những người tham gia đặt cược trận đấu sau có căn cứ.
Tả Kiêu Kỵ Vệ 100 người vẫn còn thao luyện trong núi, chưa về, lão Trịnh mỗi ngày ban ngày lên núi, ban đêm trở về, cũng không để người ta quan sát, cho nên ngay cả Đường Ninh cũng không biết, đám người kia hiện giờ ra sao.
Hắn cùng Tiêu Giác đợi ở ngoài doanh trại Kiêu Kỵ Doanh, mắt nhìn về phía quan đạo phía trước.
Phía trước vẫn không có động tĩnh gì, Tiêu Giác nhìn Đường Ninh, hỏi: "Thi đấu mai phải bắt đầu rồi, hắn sẽ không quên đấy chứ?"
Lão Trịnh buổi sáng rời đi đã nói, hôm nay sẽ thả những người đó về, Đường Ninh phất tay, nói: "Đợi chút nữa đi."
Tiêu Giác chờ không yên, một lát lại nhìn Đường Ninh, do dự một chút rồi hỏi: "Ngươi có thấy Lục Nhã hơi không thích hợp không?"
Đường Ninh ngạc nhiên nhìn Tiêu Giác, hắn thế mà đã nhìn ra?
Hắn nhìn Tiêu Giác, hỏi: "Lạ ở chỗ nào?"
Tiêu Giác vẻ mặt nghi hoặc, nói: "Lần trước ta bị thương ở nhà, nàng ở nhà ta chăm sóc ta hai ngày, thế mà còn đút thuốc cho ta, ngươi nói nàng có phải..."
Đường Ninh khẽ gật đầu, nói: "Cuối cùng ngươi cũng nhận ra..."
"Có phải nàng nhớ lại chuyện ta khi còn bé cứu nàng, nên giờ muốn báo ân không?" Tiêu Giác lắc đầu, ngạc nhiên nói: "Không ngờ nàng còn nhớ chuyện đó, ta còn tưởng nàng quên rồi..."
Đường Ninh nhìn hắn, nhất thời không biết nói gì.
"Bất quá, nàng đánh nhau cũng quá giỏi." Tiêu Giác đột nhiên đổi giọng, nói: "Làm ta bị thương là nàng, chăm sóc ta cũng là nàng, cái này coi là báo ân sao?"
Đường Ninh nhìn hắn, hỏi: "Vậy sao mới coi là, để nàng lấy thân báo đáp?"
"Cái đó thì không cần." Tiêu Giác lắc đầu, nói: "Nếu nàng giới thiệu cho ta mấy cô em gái mà nàng quen, ta còn có thể cân nhắc tha thứ cho nàng..."
"Ngươi nói đúng." Đường Ninh khẽ gật đầu, nói: "Đợi ngươi lành hẳn, lần sau gặp lại nàng, có thể hỏi thử."
Tiêu Giác mặt lộ vẻ kích động, lẩm bẩm nói: "Sao trước kia mình không nghĩ ra, nàng quen biết nhiều con gái nhà tướng môn thế…"
Đường Ninh tưởng tượng đến cảnh Tiêu Giác và Lục Nhã lần gặp tiếp theo, mắt vô tình nhìn ra phía trước, thấy mấy chục bóng người từ trong rừng đi ra.
Những người này quần áo rách tả tơi, toàn thân tuy dày đặc nhưng mỗi người đều dính đầy bụi đất, so với ăn mày trong kinh còn thảm hại hơn.
Nhìn số lượng và quần áo, những người này đúng là 100 người Kiêu Kỵ Vệ.
Dù ăn mặc rách rưới lôi thôi, nhưng lại tạo cảm giác khác thường, nhìn từ xa, liền cảm nhận được một luồng khí thế đáng sợ đập vào mặt, Đường Ninh còn đỡ, Tiêu Giác lần đầu tiên ngẩng đầu lên, cả người không khỏi lùi về sau hai bước.
Chưa đến một tháng, khí thế trên người 100 người này, so với trước đây đã biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Đường Ninh từng gặp Vũ Lâm Vệ, cũng từng gặp không ít quân đội Sở quốc, nhưng chưa từng thấy khí thế như vậy ở đội ngũ nào.
Lão Trịnh đi đến, phủi tay, nói: "Thời gian có hạn, chỉ có thể luyện thành như này, tạm dùng vậy."
Tiêu Giác lại bước lên, nhìn họ một lượt, rồi nhìn Đường Ninh, nói: "Ngày mai Tả Kiêu Kỵ Vệ phải ra sân, hay là, ta kiếm 100 người trong quân đội, để họ luyện thử trước?"
"Không cần." Đường Ninh nghĩ một lát, nhìn phía sau, nói: "Để bọn họ so tài với hộ vệ nhà ta là được."
Đệ tử tinh anh Cái Bang lấy 20 địch 100, nếu đám Kiêu Kỵ Vệ này có thể thắng được bọn họ, ứng phó Thập Lục Vệ thi đấu cũng không vấn đề.
Lão Trịnh nhìn phía sau, nói: "Tìm 20 người, so tài với họ một chút."
"Rõ!" Một vị đô úy đứng thẳng người, nói: "Tiểu đội một, tiểu đội hai, ra hàng!"
20 người đấu 20 người, nếu họ có thể thắng được đệ tử Cái Bang trận pháp thành thục, coi như có thể quét ngang các đội khác của Thập Lục Vệ.
20 Kiêu Kỵ Vệ cũng chia làm hai đội, mỗi đội mười người, binh khí khác nhau, chỉ mười người một đội mà ẩn chứa nhiều biến hóa Đường Ninh không hiểu.
Một tháng trước, đệ tử Cái Bang còn từng giao thủ với họ, dưới tình huống quân số như nhau, cơ hồ lấy thế quét ngang, một tháng sau, gặp lại, ngay từ đầu đã lâm vào thế yếu.
Trận pháp lão ăn mày dạy dù biến hóa đa dạng, nhưng đối phương tấn công như vũ bão, phối hợp ăn ý, căn bản không cho họ cơ hội nhanh chóng biến trận, không lâu sau đã có năm đệ tử Cái Bang bị loại, còn đối phương, chỉ có một người.
Không khó thấy được, trải qua gần một tháng đặc huấn của lão Trịnh, đệ tử Cái Bang căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.
Tiêu Giác thấy trước mắt sáng lên, nói: "Mới 20 người đã lợi hại vậy, nếu có 100 người, ngày mai chẳng phải là trận đầu đã có thể loại Tả Vũ Vệ?"
Trận đầu đã loại Vũ Lâm Vệ, lấy hạng nhất Giáp Tổ bị loại, Kiêu Kỵ Vệ tự nhiên bị xem như con ngựa ô lớn nhất của giải, nhưng sau đó thì sao?
Tất cả mọi người biết Kiêu Kỵ Vệ lợi hại, ai ai cũng muốn đặt cược con ngựa ô này, vậy lão Trịnh huấn luyện chúng còn ý nghĩa gì, bọn họ bỏ tiền tổ chức Thập Lục Vệ thi đấu còn có ý nghĩa gì?
Không hiểu giấu tài, coi như người khác không giấu tài…
Đường Ninh nhìn Tiêu Giác, đây chính là nguyên nhân hắn luôn bị Lục Nhã đánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận