Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 927: Tây Vực liên bang

Chương 927: Liên bang Tây Vực Việc phát hiện thám tử mã tặc ở xung quanh thành trì nhanh chóng lan khắp Hồ Hồ. Điều này có nghĩa là mã tặc đã đưa Hồ Hồ vào danh sách mục tiêu. Một tiểu quốc như Hồ Hồ chỉ với 200 người có thể tồn tại đến nay ở sa mạc, một nguyên nhân quan trọng là các nước lớn và mã tặc không để họ vào mắt. Một khi mã tặc thấy thịt muỗi cũng là thịt, hơi chú ý đến họ thì vận mệnh của Hồ Hồ sẽ hoàn toàn thay đổi.
Trong hoàng cung, quốc chủ Hồ Hồ liếm liếm bờ môi hơi khô khốc, hỏi: “Ngươi xác định đó là thám tử mã tặc?”
Người kia gật đầu nhẹ, lo lắng nói: “Bọn chúng lén lén lút lút, thuộc hạ định dẫn người lên hỏi, không ngờ chúng quay ngựa bỏ chạy. Nhìn cách chúng cải trang thì không thể nghi ngờ là mã tặc…”
Hắn nhìn quốc chủ Hồ Hồ, lo lắng hỏi: “Xem ra mã tặc đã để mắt tới chúng ta. Quốc chủ, chúng ta phải làm sao…”
Sau khi suy nghĩ một lát, quốc chủ Hồ Hồ cắn răng nói: “Lập tức chuẩn bị, ta muốn đến nước Ô Tham Tí!”
Khi quốc chủ Hồ Hồ đến Ô Tham Tí quốc, một tên hạ nhân đã đưa ông đến một đại điện. Một lát sau, Đường Ninh mới từ bên ngoài đi vào đại điện.
Đường Ninh chắp tay nói: “Kính đã lâu đại danh quốc chủ Hồ Hồ, không biết quốc chủ đến Ô Tham Tí lần này có chuyện gì?”
Quốc chủ Hồ Hồ thở dài, nói: “Thật không dám giấu giếm, ta đến đây lần này là để kết minh.”
Đường Ninh cười nói: “Quốc chủ sợ là muốn tay không mà về rồi. Ô Tham Tí sẽ không kết minh với bất kỳ ai, quốc chủ mời trở về đi.”
Quốc chủ Hồ Hồ ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Nếu quốc chủ đồng ý kết minh, Hồ Hồ nguyện giao binh quyền, chỉ cầu Ô Tham Tí quốc che chở Hồ Hồ ta, không bị sơn tặc quấy nhiễu.”
Đường Ninh nhìn Ba Cáp Nhĩ đang đứng ở cửa, nói: “Cho quốc chủ dâng trà!”. . .
Sau một canh giờ, quốc chủ Hồ Hồ ra khỏi hoàng cung, thở phào một hơi thật dài. Trước khi đến, vì để Hồ Hồ có thể kéo dài hơi tàn, ông đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Nhưng sau khi đàm phán với quốc chủ Ô Tham Tí, ông bất ngờ nhận ra sự việc tốt hơn nhiều so với ông tưởng tượng. Lần kết minh này, Hồ Hồ không phải nhập vào Ô Tham Tí quốc. Hồ Hồ vẫn là Hồ Hồ. Hai nước kết minh, cùng có lợi và hỗ trợ lẫn nhau, cả hai đều có lợi. Điểm khác biệt duy nhất so với trước kia là khi Ô Tham Tí gặp nguy hiểm, Hồ Hồ nhất định phải viện trợ. Tương tự, nếu Hồ Hồ gặp nguy hiểm, Ô Tham Tí cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Suy nghĩ kỹ một chút thì đây chẳng phải điều ông muốn sao? Cái giá duy nhất mà Hồ Hồ phải trả là khi Ô Tham Tí điều động quân đội Hồ Hồ với lý do chính đáng, Hồ Hồ không thể từ chối, nếu không sẽ bị loại khỏi hàng ngũ liên minh.
Nếu hai nước kết minh, gặp phải tình huống phải triệu tập toàn bộ binh lực mới có thể chiến thắng khó khăn, Hồ Hồ sao có thể để Ô Tham Tí đơn độc chiến đấu. Nếu Ô Tham Tí diệt vong thì Hồ Hồ chắc chắn cũng chẳng thể cầm cự được mấy ngày.
Hơn nữa, vị quốc chủ Ô Tham Tí trẻ tuổi kia vừa nãy đã cam đoan sẽ lập tức tuyên bố tin tức Ô Tham Tí và Hồ Hồ kết minh. Nếu có mã tặc hay quốc gia nào dám đối đầu với Hồ Hồ thì tức là đối đầu với Ô Tham Tí. Sau trận đánh mà quân đội Ô Tham Tí chênh lệch lực lượng vẫn giành chiến thắng với lũ mã tặc, các quốc gia lân cận cũng như mã tặc không dám xem thường Ô Tham Tí nữa.
Như vậy, nguy nan của Hồ Hồ sẽ lập tức được giải quyết.
Phân tích kỹ lưỡng xong, nỗi phiền muộn trong lòng quốc chủ Hồ Hồ hoàn toàn tan biến. Đến cả bước chân đi đường cũng nhanh nhẹn hơn.
Tin tức Hồ Hồ và Ô Tham Tí kết minh nhanh chóng lan rộng ra khắp nơi. Các quốc gia có thái độ không hoàn toàn giống nhau. Bách tính Hồ Hồ vui mừng nhảy cẫng vì có một chỗ dựa vững chắc. Người dân Ô Tham Tí thì lại chẳng vui vẻ gì, họ khinh bỉ đám người ban đầu từ chối viện trợ Ô Tham Tí, sau đó lại mặt dày xin kết minh.
Còn phản ứng của Kiếp Quốc, Xa Sư Úy Đô và Xa Sư Hậu Thành lại không giống như trước. Ba vị quốc chủ tề tựu tại Kiếp Quốc. Quốc chủ Kiếp Quốc kinh ngạc, hồ nghi nói: “Sao Hồ Hồ lại đột ngột kết minh với Ô Tham Tí. Chẳng lẽ họ thật sự nguyện ý giao ra binh quyền?”
Quốc chủ Xa Sư Úy Đô lắc đầu nói: “Giao binh quyền thì Hồ Hồ còn là Hồ Hồ hay là Ô Tham Tí. Lão cáo già kia sẽ làm chuyện này sao?”
Quốc chủ Kiếp Quốc lắc đầu nói: “Ô Tham Tí là kẻ lòng lang dạ sói, kết minh với bọn chúng tức là giao cả tính mạng và gia sản vào tay người khác. Biết đâu đất nước Hồ Hồ này sẽ kết thúc trong tay hắn. Chúng ta phải lấy đó làm gương, tuyệt đối không được đồng ý với điều kiện của Ô Tham Tí…”
Lời còn chưa dứt thì lại một tên thị vệ vội vã từ bên ngoài chạy vào, hốt hoảng nói: “Quốc chủ, quốc chủ, đại sự không ổn!”
“Hoảng hốt làm gì, còn ra thể thống gì nữa!” Quốc chủ Kiếp Quốc bất mãn vì hắn làm mất mặt trước mặt hai vị quốc chủ khác, trừng mắt nhìn hắn nói: “Không thấy ta đang bàn chuyện lớn với hai vị quốc chủ sao, lui ra ngoài!”
Người kia run giọng nói: “Nhưng mà…”
Quốc chủ Kiếp Quốc sầm mặt, giận dữ nói: “Ra ngoài!”
Tên thị vệ kia đành dạ một tiếng, chậm rãi lui ra ngoài.
Quốc chủ Xa Sư Úy Đô nhìn hắn một cái, nói: “Ta thấy hắn hình như có chuyện quan trọng muốn nói, hay là nghe hắn nói thử xem.”
Quốc chủ Xa Sư Hậu Thành gật đầu phụ họa: “Dù sao lũ mã tặc đã lâu không có động tĩnh, chuyện của chúng ta không vội.”
Quốc chủ Kiếp Quốc có bậc thang để xuống, sắc mặt hòa hoãn hơn, nhìn về phía một người hầu khác nói: “Để hắn vào đi.”
Người hầu kia đi ra ngoài, lát sau, thị vệ vừa rồi lại đi vào, im lặng đứng trong điện.
Quốc chủ Kiếp Quốc nhìn hắn hỏi: “Ngươi có chuyện gì?”
Tên thị vệ kia nói: “Có người ở ngoài thành phát hiện thám tử mã tặc.”
Quốc chủ Kiếp Quốc giật mình, kinh ngạc nhìn hắn hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Thị vệ kia nói: “Mã tặc hình như đã để mắt tới chúng ta.”
Thám tử mã tặc xuất hiện ở đây thì mục đích không cần nói cũng biết. Quốc chủ Kiếp Quốc không cho rằng đất nước chỉ có vài trăm binh lính của mình có thể giống như Ô Tham Tí đại bại hai nghìn mã tặc.
Ông đứng lên, vội vàng bước ra khỏi điện, vừa đi vừa ra lệnh: “Mau chuẩn bị xe, ta muốn đến Ô Tham Tí quốc!”
Quốc chủ Xa Sư Úy Đô và Xa Sư Hậu Thành ngơ ngác nhìn quốc chủ Kiếp Quốc đi ra ngoài. Một lát sau, như nghĩ ra điều gì, hai người cùng đứng dậy, liếc nhau, mặt lộ vẻ tái mét.
Nếu Kiếp Quốc và Hồ Hồ cùng Ô Tham Tí kết minh, đám mã tặc kia nể sợ thực lực của Ô Tham Tí nên không dám tấn công hai nước này, vậy chẳng phải mục tiêu của chúng chỉ còn lại hai nước bọn họ sao?
Nếu vậy, con đường trước mắt bọn họ chỉ còn lại hai lựa chọn.
Một là cùng Ô Tham Tí kết minh, giao ra binh quyền, đồng nghĩa với việc giảm mạnh quyền kiểm soát quốc gia.
Hai là không kết minh với Ô Tham Tí và bị mã tặc tiêu diệt, trở thành vong quốc chi quân.
So sánh hai lựa chọn này, trong lòng hai người lập tức đưa ra quyết định. Hai người nhanh chân bước ra khỏi điện, vừa đi vừa nói: “Quốc chủ dừng bước chờ chúng ta một chút…”. . .
Sau khi quốc chủ Hồ Hồ rời đi, Đường Ninh vào ngày thứ hai đã triệu kiến ba vị quốc chủ Kiếp Quốc, Xa Sư Úy Đô, Xa Sư Hậu Thành tại hoàng cung.
Hắn nhìn ba người, cười hỏi: “Ba vị đường xa đến đây, có chuyện gì?”
Quốc chủ Kiếp Quốc tươi cười nói: “Lần trước quốc chủ nói về điều kiện kết minh, sau khi trở về chúng ta càng nghĩ càng thấy nên quyết định đáp ứng.”
Quốc chủ Xa Sư Úy Đô nói tiếp: “Bây giờ tình hình Tây Vực nguy hiểm, các nước nhỏ như chúng ta chỉ có thể kết minh lại với nhau mới tránh khỏi họa diệt vong. Quốc chủ nhìn xa trông rộng, chúng ta bội phục…”
Thấy mấy người sốt sắng muốn kết minh, Đường Ninh đành chấp thuận. Đương nhiên, sau khi kết minh thì họ phải thực hiện trách nhiệm và nghĩa vụ của mình. Đường Ninh lần lượt giải thích cặn kẽ với họ. Ba vị quốc chủ nghe xong thì thấy tình hình tốt hơn dự đoán rất nhiều. Tự nhiên là mừng rỡ, không cần suy nghĩ nhiều đã ký kết khế ước.
Đối với những nước nhỏ này mà nói, việc có thể duy trì quốc gia tiếp tục tồn tại ở trên đại mạc đã là vô cùng gian nan, dù có phải trả giá chút ít cũng có thể chấp nhận. Mục đích các nước kết minh là đoàn kết nhất trí chống ngoại xâm, không can thiệp vào chính sự nội bộ của nhau. Nhưng với tư cách là một chỉnh thể thì cần phải có một tên gọi chung.
Ba người đều đưa ra ý kiến của mình, tranh cãi không ngừng.
Đường Ninh nghĩ ngợi rồi nói: “Hay là gọi "Liên bang Tây Vực" thì sao?”
Ba vị quốc chủ vốn tưởng rằng từ nay về sau các nước đều phải nhận Ô Tham Tí làm chủ. Nhưng nếu lấy danh xưng Liên bang Tây Vực thì địa vị của họ là bình đẳng. Ít nhất trên danh nghĩa là như vậy, điều này bảo vệ rất lớn thể diện của bọn họ. Ba người lập tức không chờ đợi mà mở miệng nói.
"Diệu!"
"Rất tốt!"
"Liên bang Tây Vực, cứ gọi Liên bang Tây Vực...”. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận