Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 166: Một vị tác giả bản thân tu dưỡng

Chương 166: Một tác giả tự rèn luyện
Đường Ninh không thể để Đường Yêu Yêu nhàm chán. Kinh nghiệm quá khứ cho hắn biết, lúc Đường yêu tinh không có gì chơi sẽ đến trêu chọc hắn.
Về phòng, đóng cửa lại, hắn lấy mấy tờ giấy, mài mực, rồi bắt đầu viết. Hắn định viết gì đó cho Đường yêu tinh đỡ buồn. Đường yêu tinh không thích đọc sách, nhưng lại mê tiểu thuyết, trong phòng nàng có rất nhiều tiểu thuyết chí quái. Các loại mô-típ tiểu thuyết thịnh hành nàng đều đã đọc, cũng khó trách nàng không có hứng thú với mấy quyển Đường Ninh đưa cho.
Đương nhiên, tiểu thuyết chí quái Đường Ninh cũng viết được, nhưng Đường yêu tinh đã đọc nhiều rồi, có lẽ cũng không thấy thú vị mấy. Ngoài việc để Đường yêu tinh đỡ buồn, Đường Ninh còn có ý khác. Khi Tiểu Như và Tiểu Ý đến kinh thành, hắn không muốn ở cùng nhạc phụ nhạc mẫu trong huyện nha nữa. Nhưng mua nhà ở kinh thành cần không ít bạc. Khoản đầu tư của hắn và Đường yêu tinh chưa có lợi nhuận, cũng không thể cứ thiếu tiền lại đi mượn nàng, càng mượn càng nhiều, đến lúc không trả nổi thì không hay.
Đang miên man suy nghĩ, hắn bắt đầu viết: “Lại nói, ở phủ Hà Sơn Tây có một ngôi chùa tên là Phổ Cứu Tự…” Hắn viết «Tây Sương Ký». «Tây Sương Ký» ở thế giới khác là vở tạp kịch do Vương Thực Phủ đời Nguyên sáng tác. Tác phẩm có ảnh hưởng lớn đến lịch sử văn học, đạt thành tựu nghệ thuật rất cao và từng được nhắc đến trong «Hồng Lâu Mộng».
Đương nhiên, những điều này không quan trọng nhất, điều quan trọng là quyển sách này tuy bị cấm ở một số triều đại, nhưng khi xuất bản chắc chắn sẽ bán chạy. Đường Ninh không thể sao chép y nguyên mà phải chuyển thể thành tiểu thuyết thoại bản lưu hành trên thị trường. Với trình độ hiện tại của hắn thì điều này không khó.
Két két... Trong phòng rất tĩnh, tiếng cửa sổ khẽ động nghe rõ mồn một. Ánh mắt Đường Ninh hướng về phía cửa sổ, thấy một bóng người rón rén trèo từ ngoài vào. Mí mắt hắn giật giật, Đường yêu tinh đang ở phòng bên, nếu nàng thấy Tô Mị leo cửa sổ vào đây, thì phòng của hắn chắc chắn sẽ bị phá tan tành.
Tô Mị trông có vẻ mệt mỏi, cô vẫy tay với hắn ra hiệu im lặng, rồi chậm rãi đi đến bên giường, cởi giày, tự quấn mình trong chăn. Đường Ninh nhìn cô một cái, rồi nghe ngóng động tĩnh phòng bên, lúc này mới yên tâm. Khi hắn đọc sách, Đường yêu tinh thường không quấy rầy, hơn nữa cửa phòng đang đóng, nếu nàng gõ cửa thì hắn hoàn toàn có thời gian đánh thức Tô Mị dậy.
Đến giờ hắn vẫn chưa hiểu vì sao giường của hắn có ma lực gì, nhưng nếu Tô Mị thấy ngủ ở đây thoải mái thì tùy cô ấy thôi. Hắn lại tập trung vào trang giấy trước mặt. Hắn cứ viết mãi không biết bao lâu, cho đến khi bên ngoài có tiếng gõ cửa. Đường Ninh đặt bút xuống, lúc đứng lên mới phát hiện Tô Mị đã đi lúc nào, chăn gối được gấp ngay ngắn, trên giường không hề có dấu vết lộn xộn.
“Tô hồ ly cuối cùng cũng biết dọn dẹp chiến trường”, Đường Ninh có chút vui mừng, bước ra mở cửa. Đường Yêu Yêu liếc nhìn hắn rồi nhìn vào phòng, nói: “Đi ăn cơm thôi.” Đường Ninh quay lại rửa tay rồi cùng nàng xuống lầu. Bữa sáng hắn không ăn được gì, cơm khiến hắn buồn nôn, chiều nay hắn chỉ định ăn đồ ăn, không ăn cơm.
Không biết có phải vì Đường đại tiểu thư ghé qua hay không mà Hứa chưởng quỹ cố làm nàng vui vẻ, mấy ngày nay đồ ăn rất phong phú, bày kín cả bàn. Đường Ninh chỉ vừa nhìn qua đã thấy thèm ăn hơn hẳn. Hắn ngồi vào bàn cầm đũa lên, Đường Yêu Yêu đặt một bát cơm đầy trước mặt hắn, nói: “Ngươi thích ăn cơm nhất mà, ăn nhiều vào nhé.”
Đường Ninh nhìn bát cơm lớn trước mặt, cơm trắng phau, chỉ thấy dạ dày hơi khó chịu. Hắn biết Đường yêu tinh đang trả thù việc ban ngày hắn không ăn đậu phụ của nàng. Hắn đẩy bát cơm sang một bên, gắp hai miếng đậu phụ, nói: “Thật ra ta cũng rất thích ăn đậu phụ.”
Đường Yêu Yêu cười, nói: “Ăn thêm cá đi, ngươi đọc sách vất vả, cần phải bồi bổ.” Đường Ninh lại gắp hai miếng đậu phụ, lắc đầu nói: “Ta không thích ăn cá, một chút cũng không thích.” Lý Thiên Lan sóng lớn ngực rộng, Đường yêu tinh ngực phẳng bụng hẹp, Đường Ninh đã sớm hiểu đạo lý này, từ giờ về sau hễ nàng đưa đậu phụ, ăn được thì cứ ăn, tuyệt đối không từ chối.
Ăn tối xong, lúc về phòng Đường Ninh đưa bản thảo cho nàng, nói: “Nếu chán thì cứ xem cái này đi.” Đường yêu tinh nhận lấy, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Cô xem sẽ biết thôi.” Đường Ninh về phòng. Hắn cũng không tin Đường yêu tinh sẽ thấy hứng thú với «Tây Sương Ký». Dù sao Đường nữ hiệp cũng không phải người bình thường, có lẽ nàng không quan tâm đến mấy chuyện tình yêu. Tiểu Ý chắc chắn sẽ rất thích, đợi nàng tới rồi thì mình sẽ bàn bạc với nàng, để nàng góp ý chỉnh sửa.
Hắn đóng cửa lại, tạm thời không nghĩ chuyện này nữa, khoanh chân ngồi trên giường, ngũ tâm hướng thiên, làm theo phương pháp thổ nạp của lão khất cái. Nghe nói làm như vậy có thể tăng cường thể chất, quan trọng hơn là có thể luyện nội lực. Đường Ninh hiện tại vẫn chưa thấy rõ cơ thể có thay đổi gì, nói gì đến nội lực trong truyền thuyết. Thi cử đương nhiên quan trọng, nhưng tập võ cũng không thể lơ là.
Từ khi Đường Yêu Yêu đến kinh thành, Đường Ninh đã cảm nhận rõ ràng một cảm giác nguy hiểm nồng nặc. Là một nam nhân, hắn đánh không lại Tô Mị, không đánh lại Lý Thiên Lan, không đánh lại Đường yêu tinh, thậm chí không đánh lại cả cô biểu tỷ không có quan hệ máu mủ. Hắn luôn phải dựa vào phụ nữ bảo vệ, dễ bị người khác hiểu lầm là kẻ ăn bám, nên hắn không chỉ muốn nâng cao thực lực mềm về văn hóa mà còn muốn nâng cao thực lực cứng của cơ thể.
Sau một canh giờ, Đường Ninh vẫn không cảm nhận được dòng nước ấm mà lão khất cái nói, có lẽ thiên phú của hắn không đủ tốt, chỉ có thể cố gắng hơn ngày thường để gắng đuổi kịp Đường Yêu Yêu và những người khác. Hắn xuống giường, rửa mặt xong chuẩn bị đi ngủ thì chợt có tiếng gõ cửa dồn dập.
Mở cửa ra, thấy Đường Yêu Yêu đứng ở đó. Hôm nay bị Tô Mị chiếm giường, nên hắn không có thời gian ngủ trưa, giờ hơi buồn ngủ. Đường Ninh ngáp một cái, nhìn nàng hỏi: “Trễ thế này rồi còn gì vậy?”
Đường Yêu Yêu phe phẩy bản thảo trên tay, hỏi: “Cốt truyện tiếp theo đâu?” Đường Ninh lắc đầu: “Cốt truyện tiếp theo ta chưa viết.” Đang đến chỗ gay cấn thì hết truyện, Đường Yêu Yêu khó chịu nói: “Vậy cô nói cho ta nghe một chút đi, bọn họ có gọi viện binh đến không, Trương Sinh với Thôi Oanh Oanh cuối cùng có ở bên nhau không?”
Spoil không phải là một thói quen tốt, sao vừa xem một chương đã hỏi kết cục thế nào chứ. Đường Ninh nhìn nàng, nói: “Mai lại nói, giờ ta buồn ngủ rồi.” “Không được!” Đường Yêu Yêu không đồng ý: “Ai lại viết đến đoạn cao trào lại ngừng thế hả?” Cắt chương là tu dưỡng của một tác giả, có ai viết tiểu thuyết mà không thế?
Đường Ninh che miệng ngáp, nói: “Ta buồn ngủ rồi, mai viết xong cho cô xem.” “Không được, là bây giờ!” Đường Yêu Yêu không do dự cự tuyệt. Hiện giờ trong đầu nàng chỉ nghĩ đến kết cục của Thôi Oanh Oanh và Trương Sinh, nếu tối nay không được xem chắc chắn sẽ mất ngủ.
“Mai đi…” “Hôm nay!” “Mai!” “Là hôm nay!”... Đường Ninh ngáp một cái, nhìn Đường Yêu Yêu, nói: “Ta không nói, cô làm gì được ta?” Keng! Một đạo hàn quang lóe lên, Đường Yêu Yêu mỉm cười nhìn hắn, hỏi: “Có kể không?” Đường Ninh nhìn xuống thanh kiếm đang đặt trên cổ mình, gật đầu: “Kể.”
Là tác giả, cắt chương không phải thói quen tốt. Nhất là khi độc giả đã biết địa chỉ. Nếu phòng bên cạnh lại là một độc giả nóng tính, hở ra là rút kiếm bạo lực, thì để đảm bảo tính mạng, tuyệt đối đừng nên cắt chương. Đây không phải là rèn luyện của một tác giả, đây là đạo sinh tồn của một tác giả.
Sáng sớm, Đường Ninh xuống giường, trong chăn còn vương vấn hương thơm. Hôm qua Đường yêu tinh nghe kể chuyện mà ngủ thiếp đi, bắt vạ hắn nằm lại trên giường không chịu về. Thế là hắn đành phải ngủ ở phòng của nàng. Đường yêu tinh lúc này hẳn là chưa dậy, Đường Ninh mở cửa ra thấy Hứa chưởng quỹ đang đứng trước cửa phòng, đưa tay định gõ cửa.
Hứa chưởng quỹ thấy Đường Ninh, đầu tiên là giật mình, sau đó ngẩng đầu nhìn số phòng, lúc quay lại nhìn Đường Ninh thì mặt tái mét. Hắn vội che mắt, nói: “Thật xin lỗi, ta đi ngay, ta không thấy gì hết…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận