Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 264: Âm mưu của thiếu nữ

Chương 264: Âm mưu của thiếu nữ.
So với Hàn Lâm viện, sự vụ ở Hộ bộ bận rộn hơn rất nhiều. Hộ bộ Thị lang kiêm chức Hàn Lâm viện thị độc học sĩ thì còn bình thường, nhưng một thị độc học sĩ tòng ngũ phẩm lại kiêm thêm chức Hộ bộ Thị lang chính tứ phẩm, từ khi triều này thành lập đến nay, chưa từng có tiền lệ như vậy.
Tiếc rằng đây là ý chỉ của bệ hạ, không thể làm gì khác. Hơn nữa Phương Triết lại là một người khó có thể tìm được lý do để phản bác, chuyện này rất nhanh đã chính thức được quyết định.
Trong một thời gian ngắn, Hàn Lâm viện mất đi một vị thị độc và một vị thị độc học sĩ, cả hai đều được thăng chức vào Hộ bộ. Hai chuyện này trong phạm vi nhỏ của Hàn Lâm viện đã gây ra những cuộc thảo luận sôi nổi.
Dù là Đường thị độc hay là Phương học sĩ, trước khi được thăng quan, đều có một điểm chung. Đó là cả hai đều từng bị Đường tu soạn mới nhậm chức đánh qua.
Mặc dù biết hai chuyện này không có mối liên hệ tất nhiên nào, nhưng sự tình thật sự quá trùng hợp. Thậm chí có người hiểu chuyện còn âm thầm đánh cược xem vị học sĩ nào sẽ là người tiếp theo nhận được vinh hạnh đặc biệt này...
Đường Ninh ở trong trị phòng của mình, không nghe thấy những tin đồn bên ngoài. Hắn đang nghĩ về một chuyện khác.
Nha môn của Hộ bộ ở bên ngoài hoàng cung. Cha của Phương Tiểu Nguyệt vừa mới được thăng chức Hộ bộ Thị lang, chắc chắn sẽ lấy công việc của Hộ bộ làm trọng. Điều này có nghĩa là hắn sẽ không gặp Phương Triết trong một khoảng thời gian.
Như vậy, cho dù Phương Triết còn ghi hận chuyện lần trước, cũng không thể quản được hắn, muốn gây khó dễ cũng không được. Hắn có thể an tâm ở lại Hàn Lâm viện mà thôi.
Cuộc sống đúng giờ đi làm, đúng giờ tan tầm, xem xét và viết bản thảo như thế này cũng coi như nhàn nhã. Hắn không muốn bị chuyện khác làm phiền.
...Trữ Tuệ cung.
Đoan Vương bước vào cung điện, hơi khom người nói: "Nhi thần xin thỉnh an mẫu phi."
Đường huệ phi phất tay, nói: "Ở đây không có người ngoài, không cần đa lễ, ngồi đi."
Nàng ngồi trên giường, hỏi: "Nghe nói Phương Triết được thăng chức Hộ bộ Thị lang rồi?"
Đoan Vương gật đầu nhẹ, nói: "Cũng không biết phụ hoàng nghĩ thế nào, lại thăng một thị độc học sĩ liền ba cấp, đảm nhận một vị trí quan trọng như vậy ở Hộ bộ."
Đường huệ phi nhìn hắn, nói: "Mười mấy năm trước, ngươi còn quá nhỏ, chưa từng nghe qua về Phương Triết cũng là chuyện bình thường. Vị trí Hộ bộ Thị lang này, hắn ngồi vào là đáng, hơn nữa, bệ hạ đề bạt Phương Triết cũng coi như tốt hơn so với đề bạt những người khác."
"Vậy cũng phải." Đoan Vương rõ ràng vui vẻ hơn chút, nói: "Lần này Triệu Thành như giỏ trúc múc nước, công dã tràng, chắc chắn là tức giận lắm. Vì vị trí Hộ bộ Thị lang này, hắn đã tốn không ít công sức."
Nói xong hắn lại lắc đầu: "Bất quá, vị trí Hộ bộ Thị lang này vốn là người của chúng ta, nói đi nói lại thì vẫn là chúng ta chịu thiệt. Cậu bị điều đến Quốc Tử Giám, trong triều có không ít kẻ thấy Đường gia suy thế liền bắt đầu dao động. Nếu tiếp tục như vậy nữa thì ta còn lấy cái gì mà đấu với Triệu Thành, tất cả đều tại con tiện chủng tiểu di kia..."
Đường huệ phi nhìn hắn, đôi lông mày thanh tú nhíu lại: "Ta đã sớm khuyên bảo con, làm việc không được kiêu ngạo, không được hấp tấp xông xáo. Đường gia sở dĩ ra nông nỗi này chính là vì quá nóng vội, gây ra sự bất mãn của bệ hạ. Con thật sự cho rằng bệ hạ vì chuyện riêng của Đường gia mà điều cậu con đến Quốc Tử Giám sao?"
"Ý nghĩ của phụ hoàng, ai mà đoán được?" Đoan Vương uống một hơi trà lớn, nói: "Nhiều năm như vậy, người cũng không lập hậu, cũng không lập thái tử, lại để Triệu Thành, Triệu Duệ và cả ta ở lại kinh thành. Thật không biết..."
"Câm miệng!" Đường huệ phi nhíu mày, đột nhiên đập bàn một cái, nói: "Những lời đại nghịch bất đạo như vậy, mà con cũng dám nói ra được!"
Đoan Vương vội vàng nói: "Nhi thần nhất thời hồ đồ, mẫu phi bớt giận!"
Đường huệ phi nhìn hắn, trầm giọng nói: "Con hãy nhớ kỹ, người có thể quyết định cuối cùng việc hoàng vị truyền cho ai chỉ có phụ hoàng con. Tất cả ngoại vật đều chỉ là trợ lực. Điều quan trọng nhất vẫn là phải dựa vào chính bản thân con. Nếu con không có chí tiến thủ, dù Đường gia có ra hai vị tể tướng, cũng không giúp được gì cho con!"
Sắc mặt Đoan Vương nghiêm nghị: "Nhi thần đã hiểu."
Sau một phen răn dạy của Đường huệ phi, không khí trong điện bỗng trở nên căng thẳng. Ngay sau đó, không khí căng thẳng này bị một giọng nói thanh thúy từ bên ngoài truyền đến phá vỡ:
"Huệ phi nương nương, ta đến thăm người đây..." Một thiếu nữ ăn mặc lộng lẫy từ ngoài điện đi vào, kinh ngạc nói: "A, hoàng huynh cũng ở đây."
Đường huệ phi nhìn nàng, trên mặt tươi cười nói: "Mạn Nhi đến rồi, mau đến đây."
Triệu Mạn ngồi xuống trước mặt nàng, hỏi: "Huệ phi nương nương, Cảnh ca ca đã khỏe hơn chưa, sao còn chưa vào cung vậy?"
Đường huệ phi nói: "Cảnh ca ca của con bây giờ đã được điều đến Hộ bộ rồi, về sau không ở trong cung nữa."
"A?" Thiếu nữ giật mình hỏi: "Vì sao vậy ạ? Có phải hắn sợ ác nhân kia bắt nạt hắn không? Nếu như hắn còn dám bắt nạt Cảnh ca ca, ta sẽ bảo phụ hoàng trừng trị hắn!"
Đường huệ phi lắc đầu: "Hắn được điều đến Hộ bộ là chuyện tốt, do phụ hoàng con đồng ý."
Thiếu nữ nắm chặt tay lại, nói: "Cảnh ca ca chắc chắn là sợ ác nhân kia, hắn hung dữ như vậy, ngay cả ta cũng bị hắn la, lại còn thích đánh người... tất cả đều do hắn, hiện tại trong cung không có ai có thể đi theo ta cả!"
Nàng ngồi trong Trữ Tuệ cung một lúc, bực bội trở về tẩm cung của mình.
Một nữ quan từ bên ngoài đi đến, ghé vào tai nàng nhỏ giọng nói vài câu.
Tinh thần nàng chấn động, lập tức hỏi: "Ngươi nói là thật?"
Nữ quan nhỏ giọng nói: "Bẩm công chúa, là nô tỳ cho người nghe ngóng tại Hàn Lâm viện được, chắc chắn là thật."
"Hừ!" Thiếu nữ khoanh tay trước ngực, nói: "Ăn bổng lộc của quốc gia, mà lại cả ngày bỏ bê công việc. Người như vậy, phụ hoàng lại đối đãi coi trọng hắn như vậy!"
Nàng nghĩ một chút, trên mặt tươi cười nói: "Chúng ta đi!"
Nữ quan kia nghi hoặc nói: "Đi đâu vậy ạ?"
"Đi Ngự Thư phòng, ta muốn đi tìm phụ hoàng!"
...Ngự Thư phòng.
Trần Hoàng bị thiếu nữ kéo ra khỏi cửa điện, lắc đầu nói: "Mạn Nhi, đừng làm ầm ĩ, phụ hoàng còn có chút việc nước phải xử lý..."
Thiếu nữ kéo tay áo hắn, nói: "Phụ hoàng, tấu chương có nhiều như vậy, người có phê hết được đâu. Thái y đều nói rồi, người không thể ngồi lâu. Phụ hoàng cùng Mạn Nhi đi dạo trong cung đi, người phê duyệt tấu chương mệt mỏi, đi ra ngoài hít thở không khí, đi dạo một chút cho khỏe."
Trần Hoàng theo nàng đi xuống bậc thang, kinh ngạc nói: "Hôm nay con sao lại quan tâm đến thân thể phụ hoàng vậy?"
"Người ta vẫn luôn quan tâm đến sức khỏe của phụ hoàng mà..." Trên mặt thiếu nữ nở một nụ cười rạng rỡ, nói: "Sau này ta sẽ thường xuyên đi cùng phụ hoàng hơn. Như vậy sức khỏe phụ hoàng mới tốt, mới sống lâu trăm tuổi được..."
Trần Hoàng đứng ở trên quảng trường rộng lớn trước điện, hít sâu một hơi. Quả nhiên cảm thấy cả người nhẹ nhõm và thoải mái hơn nhiều, sự mệt mỏi vừa rồi cũng tiêu tan đi. Ông cười nói: "Vậy phụ hoàng đi dạo cùng Mạn Nhi một chút vậy."
Hai người cùng một đám hoạn quan, cung nữ đi theo sau, xuyên qua vài cánh cửa. Thiếu nữ ngẩng đầu, bỗng nhiên chỉ vào một tòa kiến trúc phía trước, nói: "Phụ hoàng, phía trước chính là Hàn Lâm viện, hay là chúng ta đến Hàn Lâm viện xem một chút đi."
Trần Hoàng ngạc nhiên: "Đến Hàn Lâm viện làm gì?"
Thiếu nữ nghĩ nghĩ, nói: "Phụ hoàng cả ngày đều ở trong thâm cung, không biết tình hình bên ngoài. Đi đến những nha môn này nhìn một chút, sẽ biết được bọn họ có đang lười biếng không. Nếu như bọn họ không lười biếng, thì mình cũng có thể thúc giục họ, để họ luôn nghiêm khắc với bản thân, đền đáp triều đình, đền đáp quốc gia."
Trần Hoàng suy nghĩ trong chốc lát, rồi gật đầu: "Được, vậy thì đi xem thử."
Mấy sai dịch ở cửa Hàn Lâm viện nhìn thấy có mười mấy người đang tiến lại, chuẩn bị lên tiếng hỏi thì nhìn thấy người đi đầu trên quần áo có thêu Kim Long, cuối cùng cũng ý thức được điều gì. Chân của họ như nhũn ra, vội vàng quỳ xuống: "Tham kiến bệ hạ!"
Sai dịch kia run rẩy đứng dậy, nói: "Bệ hạ, ta lập tức đi bẩm báo đại nhân học sĩ!"
"Này, ngươi dừng lại!" Thiếu nữ vội vàng gọi hắn lại, nhìn Trần Hoàng nói: "Phụ hoàng, nếu hắn vào bẩm báo, người ở đây sẽ chuẩn bị ngay. Chúng ta cứ lẳng lặng đi vào như vậy, mới có thể nhìn thấy bộ dạng thường ngày của bọn họ."
Trần Hoàng gật đầu: "Không cần bẩm báo."
...Hàn Lâm viện là một nha môn thanh quý, đại bộ phận quan viên đều vô cùng nhàn tản. Việc viết thư, biên sử thì không vội được, nên ngày thường của bọn họ đều khá thư thả.
Trong một trị phòng.
Hai quan viên đang ngồi trước bàn đánh cờ, một người cầm quân trắng, suy nghĩ hồi lâu vẫn không đi nước cờ.
Người đối diện lộ vẻ mất kiên nhẫn, thúc giục: "Trịnh đại nhân, ngài suy nghĩ hết cả thời gian uống một chén trà rồi, rốt cuộc có đi được không vậy?"
"Gấp cái gì?" Vị quan viên kia liếc hắn, nói: "Để ta nghĩ lại một chút đã."
Đúng lúc này, một bàn tay từ phía sau hắn vươn ra, chỉ vào một vị trí trên bàn cờ, nói: "Đánh vào đây."
Trịnh đại nhân nhìn kỹ một chút, lập tức vui mừng, đánh quân trắng xuống, nói: "Đa tạ, đa tạ!"
Quan viên đối diện tức giận, nói: "Xem cờ không nói quân tử, là ai đang lắm miệng đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận