Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 835: Lương gia

Chương 835: Lương gia
Nghe được hai chữ "Đường Ninh", Nguyễn Cường cả người như bị sét đánh, rất lâu sau vẫn không hoàn hồn lại.
Ở quan trường Trần quốc, có lẽ không ai là không biết đến cái tên Đường Ninh.
Cho dù nơi này là Vạn Châu xa xôi, cái tên này cũng thường xuyên được người ta nhắc đến.
Đại tướng quân, Định Quốc Hầu, đương triều Hữu tướng, những thành tựu mà hắn đạt được, người bình thường cả đời không với tới được, lại chỉ mới ở độ tuổi hơn hai mươi.
Thời điểm Nguyễn Cường hai mươi lăm tuổi, vẫn còn đang ra sức chuẩn bị cho kỳ thi khoa cử, quyết tâm thi đậu Tiến sĩ, tốt nhất là được bổ vào vị trí huyện lệnh. Lúc đó, trước khi thi, ông ta luôn bái Khổng Tử và Phương Triết, người trước là Chí Thánh Tiên sư, người sau là truyền kỳ của khoa cử.
Bây giờ học sinh, hẳn là bái Khổng Tử và Đường Ninh.
Tam nguyên Trạng nguyên, Đại tướng quân, Định Quốc Hầu, đương triều Hữu tướng, những danh hiệu này chỉ là mấy chữ lạnh băng, nhưng ẩn sau vẻ lạnh băng ấy là sự nóng bỏng, đủ để khiến bất kỳ ai phải xúc động.
Người trước mắt có niên kỷ tương đương nhân vật trong truyền thuyết kia, lại còn trùng tên.
Môi Nguyễn Cường khẽ run, nhìn Đường Ninh, cung kính hỏi: "Đại, đại nhân ngài có phải là Đường tướng?"
Đường Ninh gật nhẹ đầu, nhắc nhở hắn: "Lần này bản quan đến đây là để điều tra sự việc ở Kiềm Địa, thân phận của bản quan thì đừng nên rêu rao."
Nguyễn Cường lập tức đứng thẳng người, nghiêm nghị nói: "Đại nhân yên tâm, hạ quan nhất định sẽ không để lộ thân phận của ngài..."
Thái độ của hắn hết sức cung kính, vì hắn biết đây là cơ hội của mình, cơ hội ngàn năm có một.
Có thể rời khỏi Vạn Châu hay không, có thể thoát khỏi cái danh Nguyễn lão nhị hay không, đều trông cả vào việc liệu hắn có nắm chắc cơ hội này hay không.
Về phần Lương gia, cái gì là Lương gia, cái gì là rắn độc địa phương, từ những kinh nghiệm trước đây có thể thấy, chỗ nào có Đường Ninh, thì ở đó hắn chính là rắn độc, người chọc vào hắn đều không có kết cục tốt đẹp.
Đồng thời, chỉ cần ôm chặt lấy đùi hắn, còn sợ gì không có cơ hội thăng quan tiến chức sao?
Không đợi Đường Ninh mở miệng, hắn liền chủ động nói ra: "Việc của vị cô nương này, hạ quan sẽ đích thân đến Lương gia thương lượng, xin đại nhân cứ yên tâm..."
Đường Ninh nói: "Vậy thì làm phiền Nguyễn đại nhân rồi."
"Không phiền phức, không phiền phức..." Nguyễn Cường xua tay, nói: "Đây đều là những việc thuộc bổn phận của hạ quan."
Khi Nguyễn huyện úy đi đến Lương gia thương lượng, Đường Ninh cũng rời khỏi Nguyễn phủ, cùng Triệu Vân Nhi đi đến chỗ ở của các nàng.
Theo lời nàng kể, sau khi Triệu huyện thừa chết trên đường lưu vong, nàng và mẫu thân trở về quê ở Vạn Châu, ở tại trong căn nhà cũ.
Tuy cuộc sống lúc đó không bằng thời nàng còn là tiểu thư quan gia, nhưng các nàng đã bán hết đồ đạc cũ trong nhà, cũng được chút tiền tiết kiệm.
Chỉ tiếc mẹ của nàng rất nhanh liền bị nghiện cờ bạc, thua sạch cả số tiền đó, lại bán nốt căn nhà cũ, sau cùng, Triệu Vân Nhi phải dùng cái chết để ép buộc, mới giữ lại được một ít tiền, mua được một căn nhà nhỏ đã tàn lụi này, để cả hai miễn cưỡng có chỗ che mưa che gió.
Vị trí căn nhà này, không còn nghi ngờ gì, nằm ở khu dân nghèo của Vạn Châu, trên đường đi gặp không ít người rảnh rỗi, ai nấy cũng ném về phía nàng ánh mắt khác thường.
Triệu Vân Nhi cố lảng tránh ánh mắt của những người kia, cùng Đường Ninh đi vào trong sân, vội vàng đóng cửa lại, nói: "Ta, ta đi rót nước cho ngươi."
Đường Ninh lắc đầu, nói: "Không cần đâu, ta không khát."
Triệu Vân Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, cố nặn ra nụ cười tươi, nói: "Trong nhà cũng không có gì ngon để chiêu đãi..."
"Ngươi không cần khách khí như vậy." Đường Ninh tùy ý ngồi xuống băng ghế đá trong sân, nói: "Không ngờ sau lần từ biệt năm đó, lại có ngày gặp lại."
Triệu Vân Nhi nói: "Ta, ta cũng không nghĩ là có thể gặp lại Đường đại... gặp lại ngươi."
Sau khi nói xong câu đó, bầu không khí có chút gượng gạo, Triệu Vân Nhi lấy hết can đảm, ngẩng đầu hỏi: "Chung muội muội còn khỏe chứ?"
"Nàng rất khỏe." Đường Ninh cười cười, nói: "Nàng vẫn thường xuyên kể chuyện về ngươi..."
Trong khi Đường Ninh và Triệu Vân Nhi trò chuyện đôi ba câu, thì ở Lương gia, Nguyễn Cường đã gặp được vị thiếu gia của Lương gia.
Lương gia là một đại tộc ở nơi đó, ngay cả huyện lệnh Vạn huyện cũng chưa chắc gặp được gia chủ Lương gia.
Nhưng dù sao thì huyện úy cũng là quan, tại Vạn huyện xem như nhân vật, nếu trực tiếp đuổi ra ngoài, có vẻ không được bình thường cho lắm, nên việc nhỏ như thế này thường do vị thiếu gia này của Lương gia đứng ra xử lý.
Nguyễn Cường bước vào trong sảnh, chắp tay với một người thanh niên, nói: "Vũ thiếu gia."
Thiếu gia Lương gia Lương Vũ nhìn hắn, cười hỏi: "Hôm nay gió nào đã đưa Nguyễn đại nhân tới đây?"
Nguyễn Cường nói thẳng vào vấn đề chính: "Thật không dám giấu diếm, Nguyễn mỗ hôm nay đến đây là có chuyện cần nhờ."
"Ồ?" Lương Vũ liếc mắt nhìn hắn, nói: "Nguyễn đại nhân cứ nói, đừng ngại."
"Là thế này." Nguyễn huyện úy nhìn hắn, nói: "Nguyễn mỗ có một người bạn, mẹ của nàng không cẩn thận đắc tội Nhị công tử, bị người của Lương gia bắt giữ, Nguyễn mỗ ở đây xin Lương gia bỏ quá cho, mong đại công tử có thể nương tay, tha cho nàng lần này..."
Hắn đặt ba tấm ngân phiếu lên bàn, nói: "Đây là số tiền nàng thiếu khi cờ bạc, Nguyễn mỗ thay nàng trả."
"Chuyện nhỏ nhặt thế này, không đáng để Nguyễn đại nhân tự mình cất công đến." Lương Vũ khoát tay, nói với một tên người hầu ở phía sau: "Ngươi đi thả người ra."
Nguyễn huyện úy lộ vẻ vui mừng trên mặt, đứng lên, chắp tay nói: "Đa tạ đại công tử."
Lương Vũ cười cười, nói: "Chuyện nhỏ thôi mà..."
Sau khi Nguyễn huyện úy nói lời cảm ơn rồi rời đi, Lương Vũ lại ngồi xuống, còn chưa uống hết một ly trà thì có một bóng người vội vàng từ bên ngoài bước vào.
Một tên thanh niên có vết sẹo cào trên mặt đi nhanh tới, nhìn hắn, hơi giận dữ nói: "Đại ca, sao ngươi lại thả người ta đi rồi?"
"Người do ngươi bắt à?" Lương Vũ nhìn hắn, nói: "Ngươi là quan phủ chắc, ngươi dựa vào cái gì mà bắt người?"
"Nàng ta còn nợ ta ba trăm lượng bạc!" Người thanh niên kia nói: "Nợ thì phải trả tiền, đó là chuyện hiển nhiên, có đến quan phủ ta cũng có lý."
Lương Vũ chỉ vào bàn, nói: "Ba trăm lượng bạc đó, Nguyễn Cường huyện úy Vạn huyện đã thay nàng ta trả rồi, hắn muốn Lương gia thả người."
"Huyện úy Vạn huyện là cái thá gì, tại sao chúng ta phải nghe hắn?" Người thanh niên vẻ mặt khinh thường, nói: "Con đàn bà đó đã cào vào mặt ta, chuyện này không chỉ có ba trăm lượng bạc là xong được."
"Được rồi, được rồi." Lương Vũ liếc hắn một cái, nói: "Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, làm việc phải kín đáo một chút..."
Người thanh niên nhìn hắn, nói: "Nếu ta mà không kín đáo thì đã sớm dùng vũ lực với con gái nàng ta rồi, lúc đầu nàng ta đã bằng lòng dùng con gái gán nợ rồi, lại bị đại ca phá hỏng chuyện."
Lương Vũ nhìn hắn, nói: "Muốn tìm gái thì đến thanh lâu, chỗ đó thiếu gì đàn bà."
Người thanh niên tức giận nói: "Như thế có thể giống nhau sao?"
"Thôi được rồi, chuyện này bỏ qua đi." Lương Vũ khoát tay, nói: "Coi như nể mặt huyện úy Vạn huyện."
"Tại sao chúng ta phải nể mặt hắn?" Lương Đào đứng dậy, nói: "Chúng ta là Lương gia, ở Vạn Châu này, ở toàn bộ Tây Nam, chúng ta cần nể mặt ai?"
Lương Vũ nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi có biết vì sao ngươi có thể đứng đây huênh hoang không biết ngượng như vậy không?"
Lương Đào nói: "Bởi vì Lương gia có thực lực đó."
"Bởi vì Lương gia nghe lời." Lương Vũ nhìn hắn, nói: "Ngươi nên hiểu rõ, Lương gia có được tất cả những thứ này là do ai ban cho, ngươi cũng nên biết, ngươi phải nghe theo lời ai------ không nghe lời sẽ có kết cục ra sao, chắc chắn ngươi không muốn nếm thử đâu..."
Nghe vậy, Lương Đào như nhớ ra điều gì đó, người không khỏi rùng mình, nhưng vẫn không cam tâm nói: "Vậy nếu là các nàng tự nguyện thì sao?"
Lương Vũ nhìn hắn, ý vị thâm trường nói: "Chính ngươi nên cẩn thận hành xử, nếu không đến lúc đó không hay cho cả đôi bên đâu."
Lương Đào hiểu rõ ý sâu xa trong lời nói của hắn, bĩu môi nói: "Yên tâm đi, chuyện phân tấc ta hiểu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận