Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 112: Hoàng ân cuồn cuộn

Chương 112: Hoàng ân cuồn cuộn
Thánh chỉ, thứ này Đường Ninh trước kia chỉ thấy trong tiểu thuyết và trên phim truyền hình, chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một ngày chuyện này xảy đến với hắn. Viên hoạn quan kia đọc xong thánh chỉ, nhìn hắn cười nói: "Đường giải nguyên, còn không mau tiếp chỉ, khấu tạ quân ân."
Chung Minh Lễ bên cạnh huých hắn một cái, Đường Ninh mới hoàn hồn, đứng dậy nhận thánh chỉ, nói: "Tạ ơn bệ hạ..."
Viên hoạn quan kia nhìn hắn, cũng không để ý chuyện hắn không quỳ, các cử nhân thi Hương nhiều vô kể, bệ hạ lại đặc biệt chú ý đến vị này, đủ thấy người này được bệ hạ coi trọng, dù hắn tiếp chỉ không được đầy đủ, bọn họ cũng coi như bỏ qua.
Đường Ninh tiếp chỉ xong, mọi người đang quỳ mới nhao nhao đứng lên.
Giờ phút này, ánh mắt mọi người nhìn hắn lại khác hẳn lúc nãy.
Thi Hương giải nguyên không tính là gì, mỗi kỳ thi đều sẽ có hơn chục người, nhưng thi Hương giải nguyên được đương kim thiên tử đích thân hạ chỉ ban thưởng, qua ngần ấy năm, có lẽ chỉ có mình hắn.
Đây là ân điển lớn đến mức nào?
Ngay cả Sở thứ sử nhìn hắn cũng đầy vẻ hâm mộ.
Ông ta làm quan ở kinh thành hơn mười năm cũng chưa từng nhận được bệ hạ ban thưởng, huống chi là đai ngọc mà chỉ có sủng thần của thiên tử mới có? Đai ngọc này khác với tiền tài ban thưởng thông thường, đây là biểu tượng của thân phận và địa vị, cho dù sau này không còn quan chức, có đai ngọc này vẫn có thể gặp quan không cần thi lễ, đường đường chính chính ngồi ghế được ban. . . đây là thứ dù có bao nhiêu tiền cũng không mua được.
Thôi Thanh đứng bên cạnh liếm môi, mặt đỏ lên bừng bừng.
Ngay lúc nãy, hắn còn định dùng địa vị quan viên Linh Châu nói rằng Linh Châu không có người tài, học sinh Linh Châu không bằng kinh thành, tham gia thi Hương kinh thành thậm chí không lọt nổi vào Giáp bảng, lập tức đã bị thánh chỉ của bệ hạ tát vào mặt.
Đây chính là đai ngọc đó, kinh thành nhân kiệt địa linh, nhưng chưa từng có tiền lệ học sinh nào được bệ hạ ban đai ngọc, hắn chỉ biết giải nguyên Linh Châu này ở triều đình gây ra không ít sóng gió, lại không ngờ bệ hạ coi trọng và hậu ái hắn đến thế... Đây là đãi ngộ mà không một nhân tài nào ở kinh thành có được, đừng nói chi là đứa con trai thứ 19 trong Giáp bảng của hắn.
Thôi Thanh xấu hổ cúi đầu, Sở thứ sử nhìn hai hoạn quan cười nói: "Hai vị công công đường xa tới đây, mời lên ngồi."
Hai tên hoạn quan truyền chỉ đường dài gió bụi, cũng không từ chối, khẽ gật đầu, một người trong đó nhìn Đường Ninh nói: "Bệ hạ kỳ vọng ở Đường giải nguyên rất lớn, mong Đường giải nguyên chuẩn bị tốt cho kỳ thi tỉnh, đừng làm bệ hạ thất vọng."
Đường Ninh chắp tay nói: "Tự nhiên sẽ hết sức nỗ lực."
Buổi tối nay dù sao cũng là tiệc tẩy trần của Sở thứ sử, hai hoạn quan tuyên đọc thánh chỉ xong, không khí yến tiệc lại trở lại bình thường.
Sở thứ sử mấy người vây quanh hai người đi xa, càng nhiều người tiến đến.
"Chúc mừng Đường huynh!"
"Chúc mừng Đường giải nguyên!"
"Chung đại nhân có con rể hiền, thật đáng ngưỡng mộ..."
Mọi người nhao nhao chắp tay chúc mừng, Chung Minh Lễ vuốt râu ngắn, mỉm cười nhìn mọi người.
Ông ta nhìn Đường Ninh một cái, trong mắt tràn đầy hài lòng.
Đứa con rể hiền này, bất kể trong trường hợp nào, dù làm chuyện gì, đều chưa từng khiến ông ta thất vọng.
Sở thứ sử mời Đường Ninh sang ngồi cùng, bị hắn khéo léo từ chối, một là căn bản không có gì để nói với họ, qua đó ngồi ngược lại khó xử, hai là thánh chỉ này đến quá bất ngờ, vượt quá dự liệu của hắn, chẳng lẽ kiến nghị cải cách khoa cử của Trương Hạo bọn họ thật sự được chấp nhận rồi?
Được hoàng đế nhớ đến, hắn không hề mừng như điên, trong lòng ngược lại dâng lên một tia cảnh giác.
Thường nói: "Gần vua như gần cọp".
Thường nói: "Mông cọp sờ không được".
Tóm lại, đế vương vô tình, gặp hoàng đế cũng như gặp hổ, tốt nhất nên tránh xa.
Năm mươi tấm lụa đối với hắn cũng không có tác dụng gì, vừa hay đưa cho Tiểu Như, trong cửa hàng nàng đang cần, đây là đồ do hoàng đế ban thưởng, đem ra bán, giá cả tăng gấp đôi gấp bốn cũng không quá đáng a?
Còn về đai ngọc này, tuy có hơi nặng không thiết thực, nhưng dù sao cũng do hoàng đế ban, ý nghĩa bất phàm, nghĩ chắc có thể trấn nhiếp được rất nhiều đạo chích, khiến vài người không dám manh động, cũng không phải hoàn toàn vô dụng, không thể bán.
Nhạc phụ tối đó uống quá nhiều rượu, say bí tỉ được hai nha dịch đỡ về, tất nhiên là bị trách mắng một trận, mắng xong, nhạc mẫu mới dìu ông về phòng, đích thân nấu canh giải rượu cho ông.
Bà còn định ở phủ Chung dọn ra một gian phòng, chuyên dùng để cất thánh chỉ, thứ này là đồ hiếm, năm đó nhạc phụ nhậm chức chỉ thông qua Lại bộ, thánh chỉ do hoàng đế phong thưởng, ngay cả ông ta cũng chưa từng thấy.
Chuyện lớn như vậy, đương nhiên phải tuyên dương một phen, sáng sớm hôm sau, khi Đường Ninh rời giường, mở cửa viện liền thấy các nha hoàn trong phủ tụ tập ngoài cửa, dùng ánh mắt tò mò đánh giá hắn.
Tình Nhi thân với hắn nhất, mạnh dạn bước lên trước hỏi: "Cô gia, thánh chỉ hình dạng thế nào ạ?"
Đường Ninh đi vào phòng lấy thánh chỉ ra, đưa cho nàng nói: "Cầm lấy xem đi."
Tình Nhi lại không dám nhận, rụt cổ nhìn thoáng qua, lập tức nói: "Cô gia mau cầm lại đi!"
Không chỉ Tình Nhi, Đường Yêu Yêu cũng thấy hứng thú với thánh chỉ, bất quá, khi nàng nhận thánh chỉ từ tay Đường Ninh, lật qua lật lại nhìn vài lần, liền bĩu môi nói: "Chẳng qua cũng chỉ là một tấm vải mà thôi, chữ viết cũng không đặc sắc..."
Bách tính bình thường luôn hiếu kỳ tột độ với đồ vật của hoàng gia, nhưng thật ra thánh chỉ chẳng qua cũng chỉ là một tấm vải do hoàng đế dùng mà thôi, hoàng đế cũng là người, cũng phải ăn cơm đi ngủ, điểm này chẳng khác gì người thường, quý phi hoàng hậu cũng không phải không dính khói lửa trần gian, bụng căng thì cũng phải thả rắm.
Bất quá, trong khoảng thời gian ngắn, Đường Ninh không phải lo lắng hoàng đế phi tử có thả rắm hay không, mà là lo cho chính mình.
Chuyến đi kinh thành này, hắn không thể tránh khỏi được, bất luận là chủ quan hay khách quan, hắn đều có lý do không thể không đi.
Nhưng kinh thành không thể so với Linh Châu, Đường Yêu Yêu và Bành Sâm không thể lúc nào cũng ở cạnh hắn, Bành Sâm thì ngược lại có thể, dù sao nha dịch chỉ là người làm thêm, không có trong biên chế, nhưng lần này đi kinh thành, không biết sẽ gặp phải chuyện gì, chỉ dựa vào một mình Bành Sâm thì vẫn còn xa mới đủ.
Hắn cần một hậu thuẫn mạnh mẽ, có thể giải quyết giúp hắn phần lớn nỗi lo về sau.
Bây giờ đã là hạ tuần tháng mười một, kỳ thi tỉnh vào ngày 9 tháng 3, chậm nhất qua rằm tháng giêng hắn phải lên đường đến kinh thành, thời gian không còn nhiều.
Trên đường vòng qua cửa hàng của Tam thúc, hắn lại thấy ông lão ăn mày kia.
Ông lão ăn mày bên hông treo một hồ lô rượu, theo bước chân của ông ta lúc ẩn lúc hiện, hẳn là trống rỗng.
Ông ta kéo một người nam tử quần áo hoa lệ trên đường, mắt nhìn chằm chằm hắn, trầm giọng nói: "Ta thấy ấn đường ngươi biến thành màu đen, huyết khí xông lên đỉnh đầu, đây là điềm đại hung, gần đây tất có họa sát thân, lão phu có một phương pháp tránh họa, chỉ cần một lượng bạc..."
"Cút!"
Tên nam tử kia đạp một phát vào người ông ta, đá bay đi rất xa, ông lão ăn mày vỗ ngực, từ dưới đất bò dậy, lẩm bẩm: "Không tin thì thôi, đánh người làm gì..."
Trong thành Linh Châu, thầy bói trên đường phố không ít, nhưng người ta hoặc là một thân áo xanh sạch sẽ, hoặc một thân đạo bào, râu bạc phơ phơ, tiên phong đạo cốt, nhìn qua như thể thật, còn lão ăn mày này quần áo rách nát, đầy mình mùi hôi chua, vừa mới đứng ra, thì trên mặt đã viết hai chữ "lừa đảo".
"Ái u!"
Đường Ninh trong lòng đang nghĩ vậy, bỗng nghe thấy phía trước truyền đến tiếng kêu đau đớn.
Hắn ngẩng đầu lên, thấy tên nam tử kia nằm sấp trên mặt đất, trán bị đập một miếng, chỉ vào chiếc xe đẩy của người bán hàng rong trên đường giận dữ nói: "Đi đường không có mắt à!"
Người bán hàng rong cũng không chịu lép vế, một tay chống nạnh, mắng: "Ai không có mắt đấy, ta đang đẩy xe đàng hoàng, ngươi đâm vào. . ."
"Nếu không phải trên mặt đất này có cái hố..."
"Ta không cần biết, đồ của ta rơi hết xuống đất rồi, ngươi phải đền!" . .
Hai người cãi nhau ầm ĩ trên đường, Đường Ninh giật mình, mắt nhìn về phía ông lão ăn mày, ánh mắt của ông lão cũng đang nhìn hắn.
Hắn nuốt nước bọt, nói: "Người trẻ tuổi, ta thấy ấn đường ngươi. . ."
"Cầm lấy đi mua rượu!"
Đường Ninh tiện tay ném ra một mẩu bạc vụn, ông lão ăn mày có phải là cao thủ võ lâm hay không thì còn chưa rõ, nhưng miệng quạ đen này đã luyện đến mức cực kỳ cao thâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận