Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 132: Cô nương xin tự trọng!

Chương 132: Cô nương xin tự trọng!
Đường Ninh nhìn người phụ nữ phong tình kia, không biết là do mình không nói rõ ràng, hay là nàng không nghe rõ. Có lẽ là do Thiên Nhiên Cư bọn họ đổi ý không muốn đưa bạc, tổng cộng mới có một ngàn lượng, không đến mức chứ? Thế là hắn nhìn nàng, lần nữa hỏi: "Giải nhất t·h·i hội không phải có phần thưởng sao, phần thưởng là ta tự lấy, hay là các ngươi đưa?"
Tô Mị nhìn hắn, nói: "Phần thưởng chính là ta."
Mặt Đường Ninh hơi biến sắc. Bất kể là cổ đại hay hiện đại, buôn bán người đều là phạm pháp, nhất là ở cổ đại, đối với kẻ buôn người, luật pháp cực kỳ nghiêm khắc. Căn cứ Trần Luật chương 3 thiên thứ năm điều 39, "Phàm người có hành vi buôn bán nhân khẩu, đốt nhà, gi·ết người, cưỡng d·â·m, đều bị xử tử". Kẻ buôn người bị liệt vào cùng tội g·iết người, phóng hỏa, cưỡng d·â·m, đủ thấy tội danh buôn bán nhân khẩu nặng đến mức nào. Điều 39 thứ hai bổ sung điều nhỏ ở trên cũng viết rất rõ ràng, phàm là mua bán nô tỳ hoặc người hầu không thuộc quyền sở hữu của gia đình, đều bị xử phạt bằng hình phạt trách, trách hình tức là bị xử t·ử sau đó phanh thây, mặc kệ là người bán hay là người mua đều khó t·r·ố·n được luật p·h·á·p nghiêm trị.
Đường Ninh nhìn nàng, có chút không tin vào tai mình hỏi: "Không phải là một ngàn lượng bạc sao?"
Tiêu Giác nhìn hắn, như đang nhìn một tên ngốc. Nếu như một ngàn lượng bạc có thể mua được cơ hội ở một mình với Tô cô nương một canh giờ, cả kinh thành này không biết có bao nhiêu kẻ tranh nhau vỡ đầu sứt trán vì cơ hội này. Hiện tại cơ hội đang ở trước mắt, hắn lại vẫn muốn lấy một ngàn lượng bạc kia sao?
Tô Mị giật mình một hồi mới phản ứng được, ánh mắt thâm sâu nhìn hắn một cái, giải thích: "Ngoài một ngàn lượng bạc kia ra, người đoạt giải còn được ở riêng một canh giờ với ta."
"Vậy các ngươi đem bạc đưa đến Hồng Tụ các đi, cái thứ hai coi như xong." Hắn vừa nãy còn tưởng Tiêu Giác l·ừ·a hắn, hoặc là Thiên Nhiên Cư muốn đổi ý, bây giờ xem ra không phải, có một ngàn lượng bạc là tốt rồi, cùng nàng ở chung một canh giờ làm gì, có tác dụng gì đâu... Không, không phải là không có tác dụng, mà là hắn không muốn sử dụng, không muốn dùng khác với việc không dùng, đó chính là sự khác nhau giữa hắn và Tiêu Giác.
Tiêu Giác nhìn ánh mắt của hắn, đã không còn là nhìn một tên ngốc nữa, mà cơ bản là đang nhìn một tên đần.
Thị nữ phía sau Tô Mị nghe vậy, sắc mặt cũng biến đổi. Cả kinh thành đều biết người đoạt giải t·h·i hội nguyên tiêu sẽ có cơ hội ở một chỗ với Tô Mị cô nương một canh giờ, nếu người đó chỉ cần bạc, bỏ qua cơ hội mà ai cũng muốn có, người khác sẽ nghĩ về nàng như thế nào?
Tô Mị nhìn Đường Ninh hồi lâu, mới mở miệng nói: "Xin lỗi, hoặc là cả hai đều nhận, hoặc là cả hai đều không nhận, đó là quy định của Thiên Nhiên Cư."
Nếu đó là quy định của Thiên Nhiên Cư, hắn cũng không tiện phá bỏ, Đường Ninh nghĩ nghĩ rồi nói: "Cái thứ hai có thể đổi ra bạc không?"
Tô Mị nhìn hắn, trên mặt chợt nở nụ cười, hỏi: "Vậy công tử cảm thấy, nên đổi ra thành bao nhiêu bạc?"
"Ta thấy đổi ra thành..." Đường Ninh suy nghĩ một lát, rồi nói: "Hay là cứ theo quy định của Thiên Nhiên Cư đi."
Ánh mắt người phụ nữ trước mặt nhìn hắn có chút kỳ quái, còn có chút quen thuộc. Lúc này, Đường Ninh nghĩ đến Đường Yêu Yêu, mỗi khi nàng dùng ánh mắt này nhìn hắn, nghĩa là hắn sắp gặp xui xẻo.
Ngoài việc nghĩ đến ánh mắt của Đường Yêu Yêu, hắn còn nhớ tới lời nàng dặn. Không được hái hoa bắt bướm ở bên ngoài. Ở chung một phòng một canh giờ với một người phụ nữ khác, có tính là hái hoa bắt bướm không?
Cũng không tính. Nhưng vì sự an toàn, Đường Ninh vẫn lắc đầu, nhìn nàng nói: "Vậy ta không cần."
Mất bạc là chuyện nhỏ, thất tiết mới là chuyện lớn, Bành Sâm đang nhìn bên cạnh, lão khất cái cũng đang nhìn, sau này Tiểu Ý Tiểu Như hoặc Đường Yêu Yêu mà hỏi tối đó đã làm gì một canh giờ, hắn hết đường chối cãi.
Tô Mị nhìn hắn, trên mặt vẫn nở nụ cười, hỏi: "Công tử xác định là không cần sao?"
Nàng tuy cười, nhưng nụ cười này sao có vẻ như là mang một loại hương vị cự tuyệt người ở xa ngàn dặm.
Chung quanh bắt đầu có người xúm lại, Tiêu Giác giật giật tay áo hắn, nháy mắt ra hiệu. Bình thường Tiêu Giác cho người ta ấn tượng đều là cà lơ phất phơ, giờ phút này biểu hiện lại có chút nghiêm túc, Đường Ninh nhìn đám người đang tụ tập xung quanh, dường như đã hiểu ra, nhìn Tô Mị, gật đầu nói: "Vậy xin làm phiền cô nương một canh giờ."
Nụ cười trên mặt Tô Mị nở rộ, nói: "Không tính là phiền phức gì, công tử hãy chờ ở đây một lát, ta xuống chuẩn bị trước."
Đường Ninh cùng Lý Thiên Lan được mời đến một căn phòng khác, Tiêu Giác vừa bước vào cửa đã nhìn hắn nói: "Ngươi điên rồi à, nếu không muốn thắng, viết nhiều thơ làm gì?"
"Viết linh tinh thôi mà..."
"Hoặc là đừng viết, đã viết thì phải tuân thủ quy định của Thiên Nhiên Cư, ngươi thắng mà không muốn phần thưởng, Thiên Nhiên Cư mất mặt ở đâu?" Tiêu Giác lắc đầu, nói: "Ngươi mới tới kinh thành, còn chưa hiểu những vòng vo ở đây, Thiên Nhiên Cư không đơn giản như vẻ ngoài của nó đâu."
Ngay cả Tiêu Giác cũng nói như vậy, xem ra Thiên Nhiên Cư này bối cảnh cũng không nhỏ, Đường Ninh vừa rồi cũng ý thức được, nếu cứ từ chối như vậy, tựa hồ là có ý đập phá quán. Hắn với Thiên Nhiên Cư không thù không oán, người ta còn cho hắn một thẻ hội viên Kim Cương cấp miễn phí, lại đến đập quán người khác, có hơi không đạo lý, quá không coi ai ra gì.
Hắn nhìn Tiêu Giác, hỏi: "Tô cô nương này rốt cuộc là ai?"
Tiêu Giác lắc đầu, nói: "Ngươi không biết đâu, Thiên Nhiên Cư ở kinh thành có mạng lưới quan hệ vô cùng phức tạp, rất nhiều quan viên quyền quý đều có liên hệ mật thiết, Tô cô nương không chỉ là người cầm quyền trên danh nghĩa của Thiên Nhiên Cư, mà còn là một đại mỹ nhân nổi danh ở kinh thành..."
"Đẹp thì cũng rất đẹp." Đường Ninh gật đầu nhẹ, liếc thấy Lý Thiên Lan dường như vô tình nhìn sang, lại nói: "Có điều nói nổi danh kinh thành thì hơi quá, so với Lý cô nương còn kém một chút, tối nay hội rước đèn ta thấy có ít nhất hai người dung mạo cũng xấp xỉ nàng..."
"Ngươi thì biết cái gì!"
Lời hắn còn chưa dứt, lão khất cái đã không nhịn được chen vào: "Cô nương kia không chỉ tư sắc hơn người, mà còn là mị cốt trời sinh, đâu phải tùy tiện cô gái nào cũng có thể so sánh được, sau này nếu ngươi có cơ hội cùng nàng song tu, lão phu tặng cho ngươi mấy quyển bí tịch kia, liền biết nàng tốt..."
Đường Ninh đã sớm ngộ ra một đạo lý, khi bên cạnh ngươi có một người phụ nữ, tuyệt đối không nên khen người phụ nữ khác tốt, mặc kệ hai người phụ nữ này có quan hệ với ngươi hay không, cũng mặc kệ bọn họ có quen biết hay không, nhớ kỹ điểm này sẽ không sai.
Lão khất cái là người như Chú Cô Sinh thì không hiểu đạo lý này, nên ánh mắt của Lý Thiên Lan từ Đường Ninh chuyển sang nhìn hắn.
Một tên gia nhân từ ngoài cửa bước vào, nói: "Công tử, xin mời đi theo ta, Tô cô nương đang đợi ngài trên lầu."
Bành Sâm đứng lên, nhìn lão khất cái hỏi: "Tô Mị kia không đơn giản, liệu có nguy hiểm không?"
"Nguy hiểm?" Lão khất cái lườm hắn, nói: "Nếu thế mà gọi là nguy hiểm, lão phu tình nguyện ngày nào cũng đắm mình trong nguy hiểm..."
Tiêu Giác nhìn Đường Ninh đi ra, lại nhìn vẻ lạnh nhạt của Lý Thiên Lan, trên mặt thoạt tiên xuất hiện một tia nghi ngờ, sau đó lại kính nể hắn.
Đường Ninh theo người gia nhân kia, lên một căn phòng trên lầu. Nữ nhân tên là Tô Mị đã đổi một bộ y phục khác, so với bộ vừa nãy có vẻ thanh mát hơn, để lộ ra một đoạn xương quai xanh trơn bóng, Đường Ninh không biết mị cốt tự nhiên mà lão khất cái nói là như thế nào, nhưng xương quai xanh của Tô Mị cô nương này đúng là rất đẹp. Khiến người ta vừa nhìn đã muốn đắm chìm vào đó.
Tô Mị, Tô Mị, người phụ nữ này, dường như giống như cái tên của nàng, toàn thân trên dưới đều tản ra mị lực. Tô Mị khẽ khom người trước hắn, dịu dàng nói: "Công tử, mời ngồi." Giọng nói của nàng thật mềm mại, khiến người ta nghe, cả người như muốn nhũn ra.
Đường Ninh đã có chút hiểu vì sao lão khất cái nói mị cốt tự nhiên là cái gì, ngồi xuống bên cạnh bàn, không nhìn nàng nữa, mà nhìn sang chỗ khác.
Hai người đều không lên tiếng, không khí trong phòng liền rơi vào sự khó xử. Tô Mị trầm ngâm một lát, nhìn hắn nói: "Hay là ta thổi tiêu cho công tử nghe một đoạn nhé?"
"Cái gì!" Sắc mặt Đường Ninh biến đổi lớn, đột ngột đứng bật dậy, lùi lại phía sau mấy bước, nhìn nàng, lớn tiếng nói: "Cô nương xin tự trọng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận