Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 911: Tây Vực chi biến

"Bang chủ, Tây Vực, Tây Vực xảy ra chuyện rồi..." Hồng Thất mặt trắng bệch, môi khô nứt nẻ, rõ ràng là đã chạy một quãng đường rất dài, vừa nói xong một câu thì hai mắt tối sầm rồi ngất đi.
Đường Ninh nhìn người xông lên trước cửa phòng canh gác, trầm giọng nói: "Đỡ hắn vào trong."
Một khắc đồng hồ sau, Hồng Thất mới mơ màng tỉnh lại trên giường, hắn bỗng nhiên ngồi bật dậy, nhìn Đường Ninh, áy náy nói: "Là thuộc hạ vô dụng, không bảo vệ tốt phu nhân và Đường cô nương..."
Trong lòng Đường Ninh dù rất lo lắng, nhưng trên mặt vẫn cố gắng bình tĩnh, nói: "Chuyện gì xảy ra, ngươi từ từ nói."
Hồng Thất uống ừng ực một chén trà, lúc này mới cúi đầu xuống, nói: "Chúng ta hộ tống phu nhân cùng Đường cô nương đến Tây Vực, trên đường đi mặc dù gặp rất nhiều mã tặc, nhưng bọn chúng thấy chúng ta đông người, cũng không dám tới trêu chọc. Thế nhưng mười ngày trước, lúc chúng ta chuẩn bị quay về, lại gặp phải mấy vạn quân của Tiểu Uyển..."
Nghe Hồng Thất miêu tả, trái tim Đường Ninh cũng chìm xuống.
Hắn sở dĩ điều động nhiều tinh nhuệ Cái Bang đưa các nàng đi Tây Vực, chính là lo lắng các nàng sẽ gặp nguy hiểm gì ở Tây Vực. Hai nghìn đệ tử Cái Bang vũ trang đầy đủ, chỉ cần không phải gặp phải binh mã của mấy đại quốc Tây Vực dốc toàn lực, thì cũng không có vấn đề lớn. Mà số lượng đại quốc cũng không nhiều kia, chẳng lẽ lại vì một đội thương nhân không có bao nhiêu hàng hóa mà làm to chuyện, Đường Ninh cho là mình đã chuẩn bị chu toàn rồi, nhưng vẫn bỏ sót khả năng vạn nhất.
Mục tiêu của Tiểu Uyển hiển nhiên không phải là các nàng, Đường Ninh từ miệng Hồng Thất biết được, mười ngày trước, Tiểu Uyển xuất động mấy vạn binh mã, vừa mới chinh phục một quốc gia trung đẳng ở Tây Vực, trên đường trở về, không may lại vừa vặn gặp đội ngũ của các nàng, cho rằng bọn họ là tàn quân của quốc gia kia, hơn hai ngàn người đều bị bắt hết.
Hồng Thất biết rõ bọn họ không phải đối thủ của đại quân Tiểu Uyển, thậm chí ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, thế là lập tức quyết định phân tán hơn mười người hồi kinh báo tin. Trong mười ngày này, hắn gần như là không ngủ không nghỉ đi đường, mới là người đầu tiên đến kinh thành vào hôm nay.
Hắn từ trên giường xuống, quỳ một chân xuống đất, thấp giọng nói: "Đều là lỗi của thuộc hạ, xin bang chủ trách phạt!"
"Đứng lên đi." Đường Ninh vỗ vai hắn, nói: "Ngươi đã cố gắng hết sức, hãy nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện tiếp theo cứ giao cho ta."
Ra khỏi phòng, Đường Ninh thở phào một hơi, sự việc tuy khó giải quyết, nhưng cũng không đến mức quá tệ.
Đất nước Tiểu Uyển, đối đãi với tù binh so với hai nước Trần Sở có phần lễ nghi còn tốt hơn một chút, nhưng muốn đổi bọn họ từ Tiểu Uyển trở về thì phải giao dịch giữa hai quốc gia.
Đường Ninh có một số việc không muốn để Trần Hoàng biết đến, nếu chuyện này do triều đình giải quyết, sẽ chỉ làm cho sự tình càng thêm phức tạp.
Đường Ninh vốn đã tính toán mọi việc ổn thỏa, lại vì sự cố đột ngột này, không thể không thay đổi.
Tô Mị thấy vẻ mặt hắn nghiêm nghị, liền tiến lên, lo lắng hỏi: "Sao thế?"
Đường Ninh cân nhắc một lát, nhìn về phía nàng, nói: "Ngươi trước hãy đưa Tiểu Như và Tiểu Ý đến Kiềm địa."
Tô Mị nhíu mày hỏi: "Vậy còn ngươi?"
Đường Ninh nói: "Mẹ của các nàng ở Tây Vực gặp chút chuyện, ta muốn đi Tây Vực một chuyến."
Tô Mị không chút do dự nói: "Ta đi cùng ngươi."
Đường Ninh lắc đầu, nói: "Ngươi là Thánh Nữ, ngươi ở lại Kiềm địa, ta mới an tâm. Yên tâm đi, lần này đi, ta sẽ dẫn lão khất cái, lão Trịnh, còn có Tứ trưởng lão và Bát trưởng lão, sẽ không có chuyện gì."
Sau khi Tô Mị suy nghĩ một chút, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nói: "Sau khi trở về Kiềm địa, ta sẽ để mấy vị trưởng lão đi Tây Vực tụ họp với ngươi."
Đường Ninh không từ chối, lần này đi Tây Vực, hắn không muốn gây ra động tĩnh quá lớn. Có lão Trịnh và lão khất cái, thêm mấy vị trưởng lão Vạn Cổ giáo, hành sự cẩn thận, không đối đầu trực tiếp với các quốc gia lớn và vừa ở Tây Vực, đủ để bù đắp được cho một đội quân bất khả chiến bại.
Biến cố ở Tây Vực xảy ra đột ngột, ảnh hưởng đến nhiều việc, những kế hoạch khác của Đường Ninh cũng phải thay đổi cho kịp thời.
Ban đầu hắn định đến Kiềm địa sắp xếp các nàng trước, sau đó mới đến Sở quốc đón Lý Thiên Lan, bây giờ hành trình đến Sở quốc phải trì hoãn, ít nhất phải chờ đến khi hắn từ Tây Vực trở về.
Hắn về thư phòng viết thư, sai người mang đến Sở quốc, giải thích rõ lý do hoãn cuộc hẹn với Lý Thiên Lan, sau đó liền đến An Dương quận chúa phủ.
Chuyện ở Tây Vực phải nhanh chóng giải quyết, cứ như vậy, Đường Ninh không kịp mang Triệu Mạn đi cùng.
Tại An Dương quận chúa phủ, Đường Ninh vừa mới bước vào đại môn, thì lại chạm mặt Phúc Vương và An Dương quận chúa đang đi tới.
Không đợi hắn chào Phúc Vương, Phúc Vương đã hừ lạnh một tiếng, nói: "Chẳng phải nói là không đến đây nữa sao?"
"Phụ vương, người nói cái gì vậy!" An Dương quận chúa trừng mắt nhìn ông một cái, sau đó nhìn Đường Ninh, nói: "Vào trong nói chuyện đi."
Phúc Vương nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, thong thả thở dài.
Trong phòng An Dương quận chúa, sau khi nghe Đường Ninh nói xong, nàng tức giận nói: "Cái gì, ngươi không định mang Tiểu Mạn đi nữa sao?"
Đường Ninh giải thích: "Bên Tây Vực có chút chuyện, ta muốn đi Tây Vực trước. Chờ giải quyết xong việc bên đó, ta sẽ quay lại đón nàng."
"Tây Vực có thể có chuyện gì..." Giọng An Dương quận chúa vừa dứt, sắc mặt đột nhiên trở nên khẩn trương, theo bản năng nắm lấy tay hắn, hỏi: "Có phải Thủy Nhi xảy ra chuyện rồi không?"
Đường Ninh khẽ gật đầu, nói: "Các nàng rơi vào tay Tiểu Uyển, ta muốn đi cứu các nàng ra."
An Dương quận chúa nói: "Ngươi làm sao cứu?"
Đường Ninh nói: "Yên tâm, ta có cách."
Tiểu Uyển là một đối thủ khiến Trần quốc đau đầu, An Dương quận chúa không biết Đường Ninh có biện pháp gì để cứu Đường Thủy từ đó ra, nhưng thấy hắn đã tính trước dáng vẻ, trong lòng cũng cảm thấy an tâm.
Sau đó, nàng mới phát hiện mình vẫn đang nắm chặt tay Đường Ninh, vội vàng buông tay ra, trên mặt hiện lên một tia ửng đỏ khó phát hiện.
"Tiểu Mạn nhờ quận chúa." Đường Ninh chắp tay với nàng, nói: "Ta đi đây."
An Dương quận chúa thấy hắn rời đi, vội vàng đuổi theo, nhìn bóng lưng hắn, lớn tiếng nói: "Chính ngươi cũng phải cẩn thận!"
Đường Ninh vẫy tay về phía sau, không quay đầu lại.
An Dương quận chúa nhìn bóng lưng của hắn biến mất khỏi tầm mắt, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng sâu sắc, một lát sau mới có chút hối tiếc nói: "Nếu như là ta gặp nguy hiểm, liệu ngươi có lo lắng như vậy không..."
...Dưỡng Thần điện.
Từ khi ngưng dùng An Thần Hương, thân thể Trần Hoàng mỗi ngày một chuyển biến tốt hơn, tuy hồi phục có hơi chậm chạp, nhưng cũng coi như để hắn thấy được hy vọng sống.
Sau chuyện Đường Huệ phi, hắn không còn thói quen dùng hương để ngủ nữa, Ngự thiện phòng mỗi ngày làm đồ ăn, từ khâu chọn nguyên liệu đến nấu nướng và mang đồ ăn, mỗi một quy trình đều phải trải qua kiểm nghiệm nhiều lần, cuối cùng để hoạn quan thử độc, sau đó mới có thể dùng bữa.
Kể cả canh Nhuận Vương Triệu Viên mang đến cũng không ngoại lệ.
Trần Hoàng theo thói quen đi quanh đại điện vài vòng, cảm thấy có chút không còn sức lực, lại nằm xuống giường, hỏi: "Bệnh tình của Mạn nhi thế nào rồi?"
Ngụy Gian mặt tươi cười, nói: "Bẩm điện hạ, thân thể công chúa hai ngày trước đột nhiên chuyển biến tốt, thái y nói là không có gì đáng ngại."
Trần Hoàng lắc đầu, nói: "Thái y chữa thế nào cũng không khỏi, Đường Ninh tiến cung nói với nàng vài câu lại tốt, trẫm lại sinh nghi, bệnh của nàng có phải là giả vờ không..."
Ngụy Gian cười cười, không đáp lời. Trần Hoàng nghĩ đến một chuyện, đột nhiên hỏi: "Đường Ninh đâu, đi rồi sao?"
Ngụy Gian tiến lên một bước, nói: "Bẩm bệ hạ, Đường đại nhân đã rời kinh từ hôm qua...""
"Nhanh như vậy sao?" Trần Hoàng nhíu mày, nói: "Xem ra vị trí tể tướng nước Trần của ta, trong mắt hắn, thật sự không có chút hấp dẫn nào..."
...Hữu tướng Đường Ninh, tuy là tể tướng đương triều, nhưng lại là một tể tướng hết sức đặc biệt.
Thượng Thư tỉnh phụ trách những việc quốc sự quan trọng, tể tướng làm người đứng đầu một tỉnh, ai mà không phải phí tâm tổn sức ngày đêm, dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó. Duy chỉ có hắn là không mấy quan tâm đến việc triều chính, ngược lại lại có tâm trạng dẫn gia quyến đi du sơn ngoạn thủy. Điều khiến người ta không thể hiểu nổi hơn chính là, bệ hạ thế mà ngầm cho phép hành động của hắn.
Người so với người chỉ có chết, hàng so với hàng chỉ tổ ném đi. Quan viên bình thường đến muộn một khắc, sẽ bị phạt nửa tháng bổng lộc, hữu tướng Đường Ninh ngang nhiên dẫn gia quyến đi du ngoạn, bệ hạ vẫn sủng ái hắn hết mực, không biết có bao nhiêu người trong lòng cảm thán như vậy.
Trong Hoài Vương phủ, Bạch Cẩm nhìn Hoài Vương, nói: "Đường Ninh rời kinh, đây là một cơ hội ngàn năm có một đối với ngươi..."
Hoài Vương nhìn về phương xa, lắc đầu nói: "Không, bây giờ vẫn chưa phải lúc..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận