Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 283: Loại bỏ nội ứng

"Đường đại nhân, tiểu nhân xin về vương phủ bẩm mệnh." Đường Ninh không từ chối nữa, quản gia Khang Vương phủ chắp tay cười hòa giải rồi lên xe ngựa. Tám cô gái xinh đẹp này, cuối cùng vẫn bị giữ lại. Trong nhà này, việc lớn nghe hắn, việc nhỏ nghe Tiểu Ý, thân là vợ cả Đường gia, thu mấy nha hoàn loại chuyện nhỏ này, nàng tự quyết định là được. Tám cô gái từ tốn hành lễ, dịu dàng nói: "Gặp qua đại nhân, gặp qua phu nhân..." Đường Ninh nghĩ nghĩ, nói: "Lúc này vừa hay ta muốn ra ngoài, các ngươi đi cùng luôn." Đi cùng Tiểu Ý các nàng ra ngoài, đi dạo một hai canh giờ, hắn chẳng phải mệt chết, vừa hay có mấy người xách giỏ cầm đồ. Phương Tiểu Nguyệt cùng Tiểu Tiểu líu ríu không ngớt, Tiểu Như cùng Đường Yêu Yêu bàn chuyện cửa hàng, Đường Ninh cùng Chung Ý đi phía trước, nhỏ giọng hỏi: "Sao lại giữ các nàng lại hết vậy?" "Khang Vương tặng quà, tướng công cự tuyệt trước mặt, chính là không nể mặt Khang Vương, dù miệng hắn không nói, trong lòng cũng sẽ để ý." Chung Ý nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Huống chi, nếu không giữ các nàng lại, sau này các nàng trở về, cũng không có kết quả gì tốt." Lão bà đại nhân quá thiện tâm, Đường Ninh đành phải miễn cưỡng nhận các nàng. Quản gia kia vừa nói gì nhỉ, tám cô gái này đều giỏi ca múa, cầm kỳ thi họa, thổi sáo gảy đàn, cái gì cũng tinh thông, thêm vào dung mạo và tư thái của các nàng, loại nha hoàn này, dù ở kinh đô cũng được xem là cực phẩm trong cực phẩm. Nghĩ tới sau này lúc nhàn hạ, bảo các nàng gảy một khúc, hát một đoạn, bộ dạng thuận theo tùy ý đệm đàn, khẽ lay động chậm rãi vê gảy vuốt... Chung Ý nhìn hắn, nghi hoặc nói: "Tướng công nghĩ tới chuyện gì buồn cười vậy?" "Không có." Đường Ninh lập tức hồi thần, nói: "Phía trước có tiệm trang sức, chúng ta đi xem thử đi..." Một đoàn người đi trên đường, ngang dọc trên phố, con phố vốn ồn ào, dường như cũng yên tĩnh lại. Đi trên đường dẫn theo mười bốn cô gái, bỏ qua hai người nhỏ kia không tính, từng người đều có nhan sắc hơn người, người khác chú ý nhất, tự nhiên là tám thị nữ trông như đúc ra từ một khuôn, các nàng thậm chí cả bước đi cũng đều nhịp, khiến vô số người trợn mắt há mồm. Một người gánh hàng rong dụi dụi mắt, khó tin nói: "Đây là tiên nữ hạ phàm sao, còn một lần xuống nhiều như vậy?" "Người kia là ai vậy, mà có phúc lớn thế... Đời người đến đây, còn cầu gì hơn nữa?" "Một, hai, ba... mười bốn, eo này chịu được sao?" "Rõ ràng là mười hai người, ngươi có phải tính cả hai người nhỏ kia không, đồ cầm thú này, súc sinh! Không biết xấu hổ!"... Một đám người không chỉ thu hút ánh mắt của đàn ông, ngay cả các cô gái trên đường, cũng nhao nhao dừng chân. Một cô gái trẻ tuổi liếc nhìn phía trước, thầm bĩu môi, nói: "Có một người còn chưa đủ, đàn ông đều không phải thứ tốt, mãi mãi không biết thỏa mãn!" Một cô gái khác bên cạnh thở dài nói: "Vừa nãy vị công tử kia, hình như là quan Trạng nguyên..." Cô gái trẻ tuổi giật mình, kinh ngạc nói: "Quan Trạng nguyên sao, sao lại như vậy----- lại bác ái như vậy, ai, đàn ông đều như nhau..." Cô gái kia nghĩ nghĩ, nói: "Thử nghĩ xem, nếu như cả kinh thành đàn ông đều thích ngươi, hơn nữa ngươi tùy ý chọn, muốn chọn bao nhiêu cũng được, ngươi sẽ chọn như thế nào?" Cô gái trẻ tuổi suy nghĩ một lúc, kích động nói: "Ta đầu tiên muốn quan Trạng nguyên, ta muốn để hắn mỗi ngày làm thơ cho ta; sau đó là Cố Bạch Cố công tử, ta thích nghe giọng nói của hắn; còn có Thôi Lang Thôi công tử, Thẩm Kiến Thẩm công tử, dáng vẻ Đường gia Đường Cảnh cũng tạm được, còn có Tiêu Giác... Tiêu Giác thôi vậy, chỉ được mã bên ngoài không dùng được, không, Tiêu Giác cũng giữ lại, không dùng được mỗi ngày ngắm cũng được, đẹp mà..." Chàng trai kia lắc đầu, nói: "Thiên hạ phụ nữ, đều như nhau cả thôi." Cô gái trẻ tuổi liếc nàng, "Còn ngươi thì sao?" "Ta, ta nghĩ xem nào, tỉ muội một trận, nếu không ngươi nhường quan Trạng nguyên cho ta..." "Mơ tưởng!"... Đi trên đường, Đường Ninh mới phát hiện mình phạm sai lầm. Dù có người xách giỏ giúp, nhưng sau lưng một đám người đẹp như vậy đi theo, có hơi phô trương. Thế là Đường Ninh đành bảo họ giữ khoảng cách nhất định, nhưng trông rất buồn cười, cho nên hắn đành phải tự mình giữ một khoảng cách. Một cỗ xe ngựa từ đầu đường đi tới, một người đàn ông trung niên mập mạp vén rèm xe, nhìn ra ngoài đường, kinh ngạc nói: "Đây là nhà ai vậy, lại cao điệu thế, mấy năm không về kinh, kinh thành thay đổi thật lớn..." Trong xe một cô gái ngó đầu nhìn, run lên một cái rồi nói: "Đây không phải con cháu nhà ai trong kinh, đây là tân khoa Trạng nguyên năm nay." "Ồ?" Người đàn ông trung niên kinh ngạc nói: "Chính là vị trúng liền tam nguyên, ở trong Hàn Lâm viện chờ đợi hai tháng, liền được bệ hạ đặc phong làm Lục bộ hành tẩu, vị Trạng nguyên truyền kỳ kia sao?" An Dương quận chúa khẽ gật đầu, nói: "Chính là vị đó." Người đàn ông trung niên lần nữa nhìn ra ngoài xe, nhìn bóng dáng những cô gái kia, lẩm bẩm: "Thật ngưỡng mộ bọn người trẻ tuổi này a..." An Dương quận chúa hơi đỏ mặt, nặng giọng nói: "Khục!" "Ai, nói sai nói sai." Người đàn ông trung niên phúc hậu lập tức nói: "Bây giờ người trẻ tuổi a, thật không ngờ tới..."... Hơn một canh giờ, Đường Ninh không biết đã trải qua bao nhiêu ánh mắt dòm ngó, xoa xoa bụng, với ánh mắt người khác nhìn cũng đã thành thói quen. Đường Yêu Yêu huých hắn một cái, nhìn Chung Ý nói: "Tiểu Ý, em đói rồi, hay là chúng ta đi ăn cơm trước đi?" Chung Ý nghĩ nghĩ, nói: "Chị nói vậy, em cũng hơi đói bụng, hôm nay đi dạo cũng gần hết rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi." Đường Ninh như được đại xá, mang theo một đám người, tỷ lệ quay đầu trăm phần trăm, rầm rầm tiến đến Thiên Nhiên Cư. Tại lầu chính Thiên Nhiên Cư, Đường Ninh nhìn Chung Ý, nói: "Mọi người lên trước đi, một lát ta đến liền." Ánh mắt hắn nhìn về phía tám cô gái kia, nói: "Các ngươi đi theo ta." Hắn dẫn tám thị nữ đó, đi tới trước viện Tô Mị, gõ cửa một cái. Cửa viện nhanh chóng mở ra, Tiểu Đào liếc nhìn hắn, mặt không cảm xúc quay vào, lớn tiếng nói: "Tiểu thư, thuốc an thần của người đến rồi!" Tô Mị từ trong phòng đi ra, kinh ngạc nói: "Ngươi không phải đi Hộ bộ sao?" "Tháng sau mới đi, hôm nay đến là có việc muốn nhờ ngươi giúp." Đường Ninh nhìn nàng, cười nói: "Hôm nay đến là muốn gặp ngươi một chút, tiện thể có việc muốn nhờ ngươi giúp đỡ." "Biết ngay ngươi không có việc gì là sẽ không tới đây." Tô Mị lười biếng nhìn hắn một cái, nói: "Chuyện gì, nói đi." Hắn ghé vào tai Tô Mị nói nhỏ vài câu, sau đó mới đi ra ngoài cửa, nhìn tám thị nữ kia nói: "Các ngươi vào đi." Vào trong viện, Đường Ninh đưa tay giới thiệu với các nàng: "Đây là Tô Mị Tô cô nương." Mấy người nhao nhao cúi người hành lễ: "Gặp qua Tô cô nương." Ánh mắt mấy người đều dừng trên người Tô Mị, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, trên mặt hiện lên một tia tự xấu hổ. "Vào đi." Tô Mị nhìn các nàng một lượt, nở một nụ cười xinh đẹp, nói. Đường Ninh theo các nàng, vừa vào đến phòng, bên tai liền truyền đến một trận tiếng tiêu du dương. Đường Ninh đã nghe qua một lần Tô Mị thổi tiêu, đến giờ vẫn còn nhớ như in. Tiếng tiêu của nàng, giống như người nàng, quyến rũ vô cùng, tiếng tiêu lọt vào tai, khiến người không kìm được mà chìm đắm. Tiếng tiêu không biết vang lên bao lâu, Tô Mị đi tới trước mặt một cô gái, mỉm cười hỏi: "Ta đẹp không?" "Đẹp." Đường Ninh theo bản năng đáp. Ánh mắt Tô Mị rời khỏi người cô gái kia, quay sang nhìn hắn. "Thật xin lỗi." Mặt Đường Ninh đỏ ửng, nhanh chân bước ra cửa phòng. Đi ra khỏi cửa phòng, tiếng tiêu bên trong, đã không còn ảnh hưởng lớn tới hắn nữa. Tiểu Đào trong sân đá cầu lông, nàng đá cầu lông rất giỏi, chắc chắn là cao thủ, Đường Ninh dám khẳng định, Đường Yêu Yêu đá bóng không bằng nàng. Một lúc lâu sau Tô Mị mới đi ra, trên mặt có chút mệt mỏi, nói: "Hai người có vấn đề, sáu người khác có thể yên tâm." Khang Vương quả nhiên đã sắp xếp nội gián trong đám người này, Đường Ninh nhìn vẻ mặt mệt mỏi của nàng, nói: "Vất vả cho ngươi, nhanh đi về nghỉ ngơi đi, ta ngày mai sẽ quay lại thăm ngươi." "Cái này tính là gì, so chuyện vất vả còn nhiều." Tô Mị không để ý chút nào nói: "Hai người kia ta giữ lại, sáu người còn lại ngươi mang đi." Chẳng bao lâu, Đường Ninh cùng sáu thị nữ đó đi ra khỏi sân nhỏ, hỏi: "Các ngươi vừa nãy ở trong phòng làm gì vậy?" Một cô gái đỏ mặt nói: "Tô cô nương bảo chúng ta nghe nhạc." "Sau đó thì sao?" "Sau đó liền bảo chúng ta ra." Đường Ninh nhìn bộ dạng ngượng ngùng đỏ mặt của nàng, thầm nghĩ mị công của Tô hồ ly quả thực cao minh, thế mà có thể ăn cả nam lẫn nữ, người bình thường căn bản không cách nào chống cự. Hắn nhìn các nàng, hỏi: "Các ngươi tên là gì?" Một cô gái nói: "Chúng ta đã là người của đại nhân, đại nhân đặt tên gì, chúng ta liền gọi tên đó." Đường Ninh vốn muốn đặt cho các nàng tên Cầm Kỳ Thi Họa, Mai Lan Trúc Cúc, chỉ tiếc hiện tại thiếu hai người, Mai Lan Trúc Cúc không đủ, hắn nghĩ nghĩ, nói: "Bốn người các ngươi, sẽ lần lượt gọi Cầm, Kỳ, Thi, Họa." Hắn nhìn hai người còn lại, nói: "Hai người các ngươi... vậy gọi Củ Cải, Bắp Cải đi, thích cái nào chọn cái đó, đừng khách sáo." Nói xong lại nghĩ ra một chuyện, nhìn Cầm Kỳ Thi Họa và Củ Cải Bắp Cải đang ngơ ngác đứng tại chỗ vẻ mặt như mất hết hi vọng, nghiêm túc dặn dò: "Đúng rồi, về sau tuyệt đối đừng nói các ngươi là người của ta, nhất là trước mặt phu nhân và vị Đường cô nương kia." Củ Cải Bắp Cải: (Cà rốt, cải)
Bạn cần đăng nhập để bình luận