Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 646: Chim sợ cành cong

Tối nay là rằm tháng mười lăm, Đường Ninh vốn định đêm nay cả nhà cùng nhau uống rượu ngắm trăng, cả nhà này, cũng bao gồm cả Triệu Mạn.
Nhưng trong cung sớm đã có chỉ dụ, gọi Triệu Mạn vào cung, nói là hoàng thất tối nay tổ chức yến tiệc gia đình trong cung, Triệu Mạn là công chúa, đương nhiên cũng phải tham dự.
Ngay cả Triệu Mạn cũng phải tham gia gia yến, Khang Vương, Hoài Vương, cùng cả Đoan Vương bị mọi người thừa nhận là đã ngồi nửa mông lên ngai vàng, đương nhiên cũng phải tham gia.
Cứ như vậy, buổi tối Đoan Vương muốn tổ chức yến hội trong vương phủ, đương nhiên cũng phải hủy bỏ.
Việc Đường Ninh ban ngày cự tuyệt Đoan Vương, không chỉ vì hắn không thể biến chiến tranh thành tơ lụa với Đoan Vương, mà còn vì yến hội này, những quan viên như hắn căn bản không thể tham dự.
Mười sáu vị tướng quân kia phần lớn đều ở trong quân quá lâu, không hợp với những quanh co lòng vòng trong triều, nếu đổi lại Tiêu lão tướng quân hoặc Lục Đỉnh cáo già thì hắn cũng sẽ bị từ chối thẳng mặt như vậy.
Nếu Đoan Vương đắc chí mà quên hết tất cả cũng là chuyện thường, Trần Hoàng sẽ không vì chuyện này mà trừng phạt hắn quá nặng, nhiều nhất cũng chỉ mượn cơ hội cảnh cáo hắn một chút mà thôi, không biết sau khi cảnh cáo Đoan Vương thì lợi ích cuối cùng sẽ rơi vào tay ai.
Hoàng cung, một cung điện xa hoa nào đó.
Rằm tháng mười lăm, là một buổi gia yến bình thường của hoàng thất, nói là bình thường, nhưng các món sơn hào hải vị trên yến tiệc tốn kém không ít bạc, đủ để một nhà ba người bình thường có thể áo cơm không lo trong vài đời.
Thái hậu và Trần Hoàng ngồi ở trên cùng, phía dưới là các phi tần được sủng ái, Thục phi, Huệ phi đều có mặt, Trương hiền phi vì chuyện của Khang Vương mà bị bệnh nặng một trận, lúc này vẫn còn nằm trên giường, không thể đến.
Lại phía dưới, là các hoàng tử công chúa, ngồi theo thứ tự tuổi tác.
Tây Bắc đã có biến lớn, nhưng triều đình đã chuẩn bị đầy đủ, sự khủng hoảng phía bắc bị chặn ngoài kinh sư, trong đại điện vẫn ca múa hát hò, vui vẻ một vùng.
Ở trên, Trần Hoàng tự tay múc một chén canh cho Thái hậu, cười nói: "Thái hậu nếm thử món canh này, là Viên nhi đặc biệt nấu cho người đấy."
Thái hậu nhìn xuống phía dưới, kinh ngạc nói: "Viên nhi còn nhỏ mà đã biết nấu canh rồi sao?"
Trần Hoàng tươi cười, vui vẻ nói: "Viên nhi từ nhỏ đã có lòng hiếu thảo, nó biết khẩu vị của trẫm nên ngày nào cũng đưa cho trẫm một chén canh bổ dưỡng."
"Đứa bé này, là do Thục phi dạy tốt." Thái hậu vẫy tay, nói: "Viên nhi, lại ngồi chỗ này. . ."
Nhuận Vương cùng Trần Hoàng và Thái hậu ngồi chung, Đoan Vương ngẩng đầu nhìn một cái, trong lòng không có cảm xúc gì khác biệt.
Trong mắt hắn, Nhuận Vương vẫn chỉ là một đứa bé, dù có được phụ hoàng và Thái hậu sủng ái thì cũng không thể uy hiếp đến ngôi vị hoàng đế của hắn.
Lúc hắn dời ánh mắt đi, Hoài Vương đứng lên, từ phía đối diện đi tới, nâng chén với hắn, nói: "Con xin kính hoàng huynh một chén."
Hai người tuy là cùng thế hệ, nhưng Hoài Vương còn nhỏ tuổi, kính hắn là lẽ đương nhiên, Đoan Vương giơ chén rượu lên, cười nói: "Chuyện võ cử lần này, phụ hoàng rất coi trọng, hoàng đệ cũng phải để tâm đấy. . ."
Hoài Vương cười, nói: "Vâng, xin hoàng huynh cứ yên tâm."
Đoan Vương uống cạn chén rượu, lại rót đầy, hướng về phía Khang Vương đi đến.
Trong các hoàng tử, Khang Vương lớn tuổi nhất, cho dù hắn giờ đã là tự vương, nhưng những lễ tiết nên có vẫn phải giữ.
Trước đây, mỗi lần mời rượu Khang Vương, trong lòng Đoan Vương đều rất khó chịu, nhưng bây giờ thì khác, trong lòng hắn vô cùng sảng khoái, tiến lên trước, nói: "Ta xin kính vương huynh một chén. . ."
Khang Vương thấy hắn đi tới, thân thể vô ý thức trốn tránh, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
Đoan Vương thấy vậy, biểu cảm liền sửng sốt, sau đó trong lòng xuất hiện một tia vui sướng khó tả, hắn và Khang Vương tranh đấu lâu như vậy, chưa từng thấy hắn chật vật trước mặt mình như vậy bao giờ.
Trên mặt hắn nở nụ cười, nhìn Khang Vương, giơ ly rượu lên, hỏi lại: "Hoàng huynh?"
Lúc này Khang Vương mới lấy lại tinh thần, run rẩy nâng chén rượu lên, nói: "Được. . ."
Đoan Vương đứng rất gần, nghe được tiếng run rẩy cùng thân thể run rẩy của hắn, trong lòng càng thêm vui sướng.
Đang muốn bưng chén rượu trong tay uống cạn một hơi, thì Khang Vương lại vì run quá mạnh mà không cẩn thận làm đổ rượu trong ly.
Một phần rượu rơi xuống đất, một phần khác bắn lên giày của Đoan Vương.
Đoan Vương cứ ngây ra tại chỗ, Khang Vương thì mặt tái mét, quỳ sụp xuống đất, kinh hoảng nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không cố ý, ta không cố ý. . ."
Hắn quỳ trước mặt Đoan Vương, cố sức dùng tay áo lau đôi giày bị dính rượu của Đoan Vương, thân thể không ngừng run rẩy.
Khi Đoan Vương kịp phản ứng thì đã muộn, hắn nhanh chóng lùi lại mấy bước, kinh ngạc nói: "Ngươi làm gì vậy. . ."
Các hoàng tử công chúa nhìn thấy cảnh này, đều lộ vẻ kinh hãi, các phi tần thì mặt kinh ngạc, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Ở trên, Trần Hoàng đã đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía Đoan Vương, nghiêm nghị nói: "Minh nhi, con đang làm cái gì vậy!"
Đoan Vương mặt ngây ra, kinh ngạc nói: "Con, con cũng không biết, là hoàng huynh hắn. . ."
Khang Vương quỳ trên mặt đất, xoay người lại, dập đầu mấy cái thật mạnh, khi ngẩng đầu lên, trán đã rớm máu.
Hắn nhìn Trần Hoàng, lớn tiếng nói: "Phụ hoàng, con không cố ý làm đổ rượu lên giày của hoàng đệ, xin ngài tha cho con, xin tha cho con đi. . ."
Đám vũ cơ đang nhảy múa đã sớm sợ hãi, dừng động tác, kinh hoàng đứng sang một bên, các hoạn quan cung nữ hầu hạ trong điện cũng đều cúi đầu, không dám lên tiếng.
Từ chuyện lần trước, con đường tranh đoạt ngôi vị của Khang Vương đã thất bại hoàn toàn, trong lịch sử những người chết vì tranh đoạt ngôi vị vô số kể, Khang Vương lo lắng bị Đoan Vương mưu hại ở đất phong nên đã hoảng sợ, suýt chút nữa đã treo cổ tự vẫn ở vương phủ, dù được cứu nhưng miễn cưỡng ở lại kinh sư, rõ ràng đã thành chim sợ cành cong.
Chỉ vì không cẩn thận làm đổ rượu lên giày Đoan Vương mà sợ hãi quỳ xuống lau, dập đầu xin tội, đủ thấy hắn sợ Đoan Vương đến mức nào.
Nghĩ đến một tháng trước, Khang Vương còn là đối thủ số một của Đoan Vương, một nhân vật lôi cuốn trong cuộc tranh giành trữ quân, trong chớp mắt đã luân lạc tới tình cảnh này, thật khiến người ta thở dài. . .
Trần Hoàng nhìn Khang Vương đang quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu, mặt âm trầm, nắm chặt đấm tay trong tay áo, giận dữ nói: "Ai muốn trị tội ngươi!"
Ông liếc nhìn Đoan Vương một cái, rồi quay sang hoạn quan bên cạnh, nói: "Đưa Khang Vương đến Thái y viện chữa trị. . ."
Hai hoạn quan vâng lời, vội vàng nâng Khang Vương lên đi, Đoan Vương đứng tại chỗ, tiến thoái lưỡng nan, mặt vô cùng khó xử.
Trần Hoàng nhìn hắn, bằng giọng không mang theo chút cảm xúc nào nói: "Con lui xuống trước đi."
Đoan Vương ngồi vào chỗ cũ, nhìn Trần Hoàng đang mặt nặng mày nhẹ, thầm mắng một tiếng, hành động vừa rồi quỳ lạy của Khang Vương rõ ràng đã khiến phụ hoàng bất mãn, ai ngờ tới hắn hiện tại đã trở thành kẻ nhát gan đến thế. . .
Sau sự việc vừa rồi, gia yến vẫn tiếp tục, nhưng không khí thì hiển nhiên đã lạnh xuống.
"Minh nhi."
Một lát sau, ánh mắt Trần Hoàng bỗng nhìn về phía Đoan Vương.
Đoan Vương lập tức đứng lên, nói: "Nhi thần có mặt."
Trần Hoàng nhìn hắn, nói: "Chuyện võ cử, giao cho Duệ nhi làm đi, trẫm còn có việc khác giao cho con."
Võ cử là việc mà ông vô cùng coi trọng, cứ vậy mà giao cho Hoài Vương, Đoan Vương trong lòng rất không cam tâm, nhưng cũng biết đây là phụ hoàng đang trút sự bất mãn lên người hắn, mặt biến đổi mấy lần rồi cuối cùng chỉ có thể cắn môi, cúi đầu nói: "Nhi thần tuân chỉ."
Cùng lúc Đoan Vương tức giận ngồi vào chỗ, thì Khang Vương đã xử lý xong vết thương, đi ra khỏi Thái Y viện, trên mặt không còn vẻ sợ hãi vừa rồi, mà ngược lại là một tia trào phúng. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận